Chương 323:
Diệp Du Nhiên vừa sốt ruột giải thích với anh, vừa đi về hướng anh, nhưng cô quên mất chân mình đã trẹo rồi.
Lúc cô thiếu chút nữa ngã xuống lần nữa, eo liền được một bàn tay cứng rắn có lực nắm lại, cả người cô liền rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Diệp Du Nhiên ngửi được hương sữa tắm quen thuộc trên người anh, đoán chừng anh đã tắm rồi.
Trong chớp mắt khẽ run một cái, liền đưa tay ôm thật chặt eo Mộ Tấn Dương, cô cũng biết anh sẽ không thể không để ý tới cô.
Mộ Tấn Dương cảm giác được cánh tay mềm mại, mảnh khảnh quấn bên hông anh, anh dừng lại một chút, cúi đầu nhìn thấy khao khát trong đáy mắt cô, lời đến khóe miệng gắng gựơng bị nén lại.
Anh hơi khom người, ôm Diệp Du Nhiên lên, đi vào trong phòng.
Anh đối với ai cũng có thể nhẫn tâm, trừ cô.
……
Diệp Du Nhiên bị Mộ Tấn Dương ném lên giường, lúc chờ Diệp Du Nhiên ngồi dậy, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Mộ Tấn Dương đập cửa ra.
Diệp Du Nhiên há miệng, muốn gọi tên anh, nhưng không gọi ra.
Cô cho là anh chịu ôm cô, chính là không tức giận nữa, không nghĩ tới vẫn còn đang giận.
Ha ha, cho rằng chỉ có có anh biết giận? Cô cũng biết.
Diệp Du Nhiên giận dữ đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, liền thay quần áo ngủ đi ra nằm dài trên giường ngủ bù.
Tối qua, cả một buổi tối, cô đều đợi điện thoại của Mộ Tấn Dương, căn bản cũng không ngủ ngon.
Nhưng bởi vì trên chăn mền đều có mùi hương quen thuộc, khiến cô cảm thấy an tâm, cho nên cô cũng không lâu lắm liền ngủ say.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Mộ Tấn Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy người trên giường nằm yên lặng, Mộ Tấn Dương đứng ở cửa hơi run lên trong chốc lát, mới cầm hòm thuốc đi tới.
Đem hòm thuốc đặt xuống đầu giường, Mộ Tấn Dương cúi mắt nhìn Diệp Du Nhiên.
Đáy mắt cô có những vết xanh rất rõ, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc.
Xảy ra tai nạn xe?
Đi theo anh ta tới bệnh viện thú cưng, lại cùng đi ra, xem ra là không có vấn đề.
Mộ Tấn Dương cầm một chai thuốc, đi tới cuối giường, vén một góc chăn lên, lộ ra mắt cá chân đã sưng lên của cô.
Lông mày Mộ Tấn Dương nhăn lại, phun ít thuốc lên trên mắt cá chân, nhưng có thể là bởi vì cảm giác được chất lỏng của nước thuốc lạnh như băng, chân Diệp Du Nhiên rụt vào trong một cái.
Mộ Tấn Dương ngồi xuống, một tay cầm mắt cá chân của cô, một tay khác cầm chai thuốc lại phun một ít, sau đó động tác nhẹ nhàng xoa cho cô.
Diệp Du Nhiên ngủ hơi sâu, nằm mơ thấy mình đi bơi, lúc muốn lên bờ, lại bị thủy quái kéo chân lại.
Cô sợ hãi dùng sức co chân lại, kết quả thủy qúai kéo càng dữ hơn.
“A… buông chân tôi ra!”
Diệp Du Nhiên hét lên tỉnh lại, mới phát hiện là phòng ngủ ở nhà mình.
Không đúng, chân cô…
Cô rút lại, phát hiện rút không được, xoay người ngồi dậy đã nhìn thấy sắc mặt Mộ Tấn Dương u ám đang ngồi ở cuối giường nhìn cô.
Diệp Du Nhiên nháy mắt một cái, vén chăn lên nhìn chân cô ở trong tay anh, mặt khó hiểu hỏi anh: “Anh nắm chân tôi làm gì?”
Mộ Tấn Dương nhếch môi, giống như mỉa mai: “Bây giờ tôi liền buông ra.”
Diệp Du Nhiên lúc này mới phát hiện cái chân anh nắm kia chính là cái chân cô bị trẹo, vội vàng lên tiếng: “Đừng, anh ngàn vạn lần đừng…”
Chương 324:
Mộ Tấn Dương lạnh nhạt liếc nhìn cô, cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào chân cô, tiếp tục xoa với một lực không nặng không nhẹ.
“Hiss… A… Nhẹ chút… Đau…”
Thật ra thì cũng không đau lắm, Diệp Du Nhiên chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi.
Mộ Tấn Dương lạnh mặt nhìn cô, Diệp Du Nhiên hiểu ý, vội vàng lên tiếng: “Không cần nhẹ quá… Mạnh, mạnh chút…”
Cô mới nói xong, lập tức cảm thấy cả người Mộ Tấn Dương đều ngừng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lại thế nào đây?
Cô bảo anh nhẹ một chút, anh lạnh mặt.
Cô bảo anh mạnh một chút, anh còn chưa hài lòng sao?
Người giàu có đúng thật là khó hiểu.
Không chờ Diệp Du Nhiên nói chuyện lần nữa, Mộ Tấn Dương lạnh lùng lên tiếng: “Em im miệng!”
“…” Haha, vậy cô im miệng là được rồi, ai bảo bây giờ Mộ Tấn Dương là lão đại đây.
Anh khống chế sức lực rất tốt, không đến nổi làm cô cảm thấy đau, cũng sẽ không có chuyện không có hiệu quả.
Diệp Du Nhiên chống hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Nhân lúc cô ngủ để tới xoa bóp chân cho cô, có phải đã tha thứ cho cô rồi không?
Diệp Du Nhiên nghĩ vậy, bèn mở miệng thăm dò: “Xin lỗi mà… Tôi không biết hôm qua là sinh nhật anh, tôi vẫn nhớ là về sớm một chút, nhưng mà buổi tối tăng ca…”
Nghe cô nhắc tới mấy chữ “buổi tối tăng ca” này, Mộ Tấn Dương như một con robot bị nhấn vào công tắc điều khiển, lập tức dừng lại.
Không hề có điềm báo trước nào, anh chợt đứng lên, mặt không cảm giác đặt chai thuốc vừa xịt cho Diệp Du Nhiên vào trong hộp thuốc, cầm hộp thuốc lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước lúc anh đi ra, Diệp Du Nhiên vội vàng gọi anh lại: “Anh không thể ngồi xuống cẩn thận lắng nghe tôi giải thích xong sao? Đừng như vậy mà nổi giận rồi chứ?”
Mặc dù cô có lỗi trước, nhưng sai lầm mà cô mắc phải đâu phải không thể tha thứ, có cần phải thể hiện dáng vẻ không muốn nghe cô giải thích này không?
Nếu không có ý định tha thứ cô, vậy lại tới đây quan tâm cô làm gì!
Mộ Tấn Dương đưa lưng về phía cô, không nhúc nhích, cũng không biết có nghe lọt lời cô hay không.
Từ đáy lòng Diệp Du Nhiên hiện lên một cảm giác thất bại: “Tối qua tôi thật sự tăng ca đến quên cả giờ giấc, cũng không phải cố ý ngắt điện thoại của anh, nói chung, tôi…”
Nhất thời cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Đều do cái tên bệnh thần kinh Huỳnh Tiến Dương cứ tự cho là đúng đó.
Nếu không do Huỳnh Tiến Dương đã ngắt cuộc điện thoại của Mộ Tấn Dương, có lẽ Mộ Tấn Dương cũng không đến mức vẫn luôn không chịu tha thứ cho cô!
Ngoại trừ lí do này ra, cô thật sự không nghĩ ra lí do tốt hơn, để chứng minh tại sao Mộ Tấn Dương lại giận như thế.
“Nói xong rồi?” Mộ Tấn Dương vẫn luôn yên lặng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Diệp Du Nhiên cho rằng anh căn bản cũng không nghe, thấy anh đột nhiên xoay người lại nhìn cô, trên mặt hiện lên sự vui mừng: “Dù sao, lần sau tôi nhất định không đến trễ nữa, tôi nhất định sẽ về đúng giờ.”
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương rơi vào gương mặt trắng nõn của cô, trên mặt thoáng hiện mấy vẻ mặt phức tạp, giống như giãy giụa, cũng giống như do dự.
Chương 325:
Cuối cùng, anh không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trái tim của Diệp Du Nhiên cảm thấy thất bại càng nặng nề.
Bắt đầu từ lúc cô trờ lại, đều là cô đang chủ động giải thích, anh cũng không hỏi cô đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sao lại không về nhà.
Mà cô hết lần này đến lần khác vẫn chưa biết rốt cuộc anh đang giận cái gì, anh không nói gì hết, cô muốn thăm dò nội tâm của anh, cứ toàn dựa vào suy đoán.
Diệp Du Nhiên kéo chăn đắp kín mình, cắm đầu ngủ.
.
.
Diệp Du Nhiên ngủ một giấc, đến lúc tỉnh đã là buổi trưa.
Lúc cô đứng dậy xuống giường, phát hiện chân mình không còn đau như trước nữa.
Xem ra là trước đó Mộ Tấn Dương xoa thuốc cho cô đã phát huy tác dụng.
Mộ Tấn Dương rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng làm việc, cô dừng lại một lúc, giơ tay định mở cửa đi vào.
Suy nghĩ một chút, hay là thôi đi.
Không ăn sáng, lúc này cô đã rất đói rồi.
Trong thời gian này, sau khi làm một vài món ăn tối, cô bắt đầu thích nấu ăn.
Trong tủ lạnh còn rất nhiều thức ăn, cô lên mạng tìm kiếm mấy món ăn đơn giản, sau khi làm xong hai món ăn và một món canh, liền đi lên lầu gõ cửa phòng làm việc.
Diệp Du Nhiên gõ hai tiếng, nói vào trong: “Có thể ăn cơm rồi.”
Bên trong không ai trả lời.
Diệp Du Nhiên lại kêu thêm một tiếng, phát hiện vẫn không có ai đáp lại, cô cau mày mở cửa, phát hiện bên trong không một bóng người.
Đứng ở cửa sửng sốt một hồi, cô mới xoay người xuống lầu ăn cơm
Mới ăn được mấy ngụm, điện thoại di động đổ chuông.
Diệp Du Nhiên lấy tới nhìn xem, là Diệp Nguyên Minh gọi tới.
À, cô quên mất, mình còn chưa gọi điện xin nghỉ.
Diệp Du Nhiên ngả người ra sau, vẻ mặt thờ ở nhận cuộc gọi: “Phó tổng Diệp.”
Đầu tiên ở đầu kia điện thoại vang lên một trận ồn ào, đặc biệt là tiếng giày cao gót và thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện to tiếng rất rõ ràng.
Xem ra ông ta không ở trong phòng làm việc, mà gọi điện thoại ở khu làm việc của nhân viên.
Diệp Nguyên Minh vẫn luôn đối xử một cách không nóng không lạnh với cô, lần này lại miệng hùm gan sứa mở miệng: “Diệp Du Nhiên, với tư cách là Tổng Giám sát dự án thì có thể tùy ý bỏ bê công việc sao!”
Được rồi, không xin nghỉ đúng là bỏ bê công việc.
“Chuyện này là tôi không đúng, bây giờ tôi tới công ty ngay.” Diệp Du Nhiên lạnh nhạt nói xong câu này, rồi cúp máy.
Diệp Nguyên Minh ở đầu kia điện thoại thật sự không ngờ Diệp Du Nhiên sẽ phách lối như thế, lại dám cúp máy của mình.
Nhưng xung quanh đều là nhân viên đi lại, ông ta lại không thể để cho những người này biết, Diệp Du Nhiên là giám đốc dự án, lại dám cúp điện thoại của ông ta.
Vì thế, ông ta liền lạnh mặt nghiêm nghị nói một câu với đầu bên kia: “Biết là tốt!”
Sau đó thì cất điện thoại đi, thản nhiên như thường xoay người về phòng làm việc.
Nhưng mà anh ta không biết rằng, sau khi anh ta xoay người rời đi, có nhân viên nhỏ giọng nói chuyện: “Tôi vừa thấy thật sự cuộc gọi của anh ta bị người ngắt giữa chừng đó.”
“Cô thế mà cũng nhìn thấy được?”
“Thị lực của tôi là 5.0.”
Chương 326:
“Nhưng mà, phải nói rằng, Tổng Giám sát Diệp đúng là có quyết đoán thật, lại dám cúp điện thoại của phó tổng.”
“Há! Tổng Giám sát Diệp là cháu gái ruột của chủ tịch hội đồng quản trị đó, công trạng lại tốt, thỉnh thoảng xin nghỉ thì sao chứ? Trước đó lúc chị họ của cô ấy đi làm ở công ty, chuyện thế này cũng không phải là không có…”
.
.
Đối với sự nghị luận của công ty, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không biết.
Tuy chân cô đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn hơi đau.
Thế nên, cô chỉ có thể đi giày đế bằng, chỉ đành đến lúc chân hết đau, rồi tiếp tục xinh đẹp làm “đóng băng” người khác.
Lúc cô đến công ty, đã là ba giờ chiều, còn hai tiếng nữa sẽ đến lúc tan làm.
“Chào Tổng Giám sát Diệp !”
Diệp Du Nhiên gật đầu nhẹ: “Ừ.”
Trên người cô mặc một cái áo lông trắng đơn giản, bên dưới là một chiếc quần jeans màu xanh da trời, chân đi giày đế bằng, mái tóc dài cột đuôi ngựa ở sau lưng, cả người trông tràn đầy sức sống.
Làm cho nhân viên qua lại không khỏi nhìn cô thêm một chút, dù sao thì cũng rất ít khi thấy Diệp Du Nhiên mặc trang phục theo kiểu hưu nhàn này.
Nhưng mà, dáng dấp quá xinh đẹp đúng là phạm quy, cho dù không phải là bộ váy hàng hiệu đẹp đẽ, ăn mặc trang phục hưu nhàn cũng vẫn tỏa sáng như vậy, vẫn làm cho người trước mắt sáng lên như cũ, cảm thấy cực kì xinh đẹp.
Nhưng mà, cũng có người chú ý tới miếng băng gạc trên trán cô.
“Tổng Giám sát Diệp , trán cô…”
“À, tối qua trên lúc về sau khi tăng ca, xảy ra một vụ tai nạn nhẹ.”
Người nhân viên để lộ ra vẻ mặt như thế, hóa ra là gây tai nạn, phó tổng giám đốc cũng không có tình người quá đi mất, tổng giám sát Diệp xảy ra tai nạn còn gọi cô ấy đến.
“Thế cô không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn, không phải hiện tại tôi vẫn có thể khỏe mạnh đi làm sao.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười hiếm thấy với nhân viên kia, rồi xoay người đi vào thang máy.
Cửa thang máy sau đó khép lại, nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên liền phai nhạt.
Cô dựa vào trên tường thang máy, khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt lạnh lùng lại có một chút mơ hồ.
Chuyện của Mộ Tấn Dương làm trong lòng cô chồng chất nghi ngờ, cô luôn cảm thấy thái độ của anh ta có chút kỳ lạ, thêm vào đó phía Diệp Nguyên Minh cũng bắt đầu gây khó dễ cho cô.
Diệp Du Nhiên nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng ”tinh”, mới mở mắt ra rồi từ trong thang máy ra ngoài.
Cô vừa về đến phòng làm việc, An Hạ đã ôm một chồng tài liệu bước đến: ”Du Nhiên, hôm nay sao cậu không đi làm? Đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay tớ nhiều việc muốn chết rồi, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, muốn bớt chút thời gian gọi điện cho cậu cũng không được.”
Sau đó An Hạ đặt đống tài liệu xuống, rất mất hình tượng mà thở hổn hển ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của cô.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn An Hạ: “Diệp Nguyên Minh muốn làm gì thế?”
Cuối năm vốn rất bận, cũng là chuyện bình thường, nhưng mà Diệp Nguyên Minh làm những chuyện này, hiển nhiên có chút quá đáng.
Rất nhiều chuyện không nhất định phải hoàn thành ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn khăng khăng sắp xếp phải hoàn thành vào thời gian này.
Chương 327:
“Đương nhiên là muốn chèn ép cậu, tại danh tiếng của cậu trong công ty quá lớn rồi.” An Hạ nói xong, đột nhiên tới gần Diệp Du Nhiên, thần thần bí bí nói: “Cậu có biết Diệp Yến Nhi sắp về rồi không?”
“Không biết.” Diệp Yến Nhi sắp về rồi hả?
Khi Diệp Yến Nhi không ở Diệp thị, bình thường Diệp Du Nhiên rất bận, nếu không phải An Hạ nhắc đến tên Diệp Yến Nhi , thì cô thật sự hiếm khi chủ động nhớ tới cái người này.
An Hạ nằm trên mặt bàn, cằm gối lên cánh tay, cười hề hề rất bỉ ổi: ”Hì hì, có phải ngâm mình trong hũ mật với Boss Mộ hay không, nên quên mất người tên là Diệp Yến Nhi rồi.”
Nhắc đến Mộ Tấn Dương, sắc mặt Diệp Du Nhiên hơi sa sầm xuống.
Thấy sắc mặt Diệp Du Nhiên khó coi, An Hạ trợn trừng mắt: ” Không phải chứ, cậu lại gây chuyện với Boss Mộ?”
“Con mắt nào của cậu trông thấy tớ gây sự với anh ta?” Diệp Du Nhiên có chút bất đắc dĩ, cô cảm thấy chuyện lần này, bản thân cô đã làm sai trước, nhưng còn có một nguyên nhân đó là tính tình của Mộ Tấn Dương rất khó đoán.
Cô không biết anh đang nghĩ gì.
Anh không nghe cô giải thích, nhưng lại bằng lòng bế cô về phòng, còn nhân lúc cô ngủ rồi bóp chân cho cô.
“Vậy cậu nói tớ nghe một chút, biết đâu tớ có thể phân tích giúp cậu.” An Hạ nháy mắt với cô, đối với chuyện của Boss Mộ và Diệp Du Nhiên cô ấy cảm thấy rất hứng thú.
Diệp Du Nhiên im lặng một lát, nói cho An Hạ nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm cả chuyện trong công ty cô bị Huỳnh Tiến Dương dạy dỗ, cái đoạn vướng mắc kia cũng nói.
An Hạ nghe xong “Chậc chậc” hai tiếng, mắt hiện lên hình trái tim: ” Boss Mộ thật đáng yêu, còn dắt chó đi uống rượu, ha ha, có điều cũng thật đáng thương…”
An Hạ không có ý tốt mà cười ra tiếng.
Diệp Du Nhiên híp mắt, dáng vẻ kia có vài phần tương tự với Boss Mộ: ”Cậu cười nữa thử xem?”
An Hạ rụt cổ lại, tập trung suy nghĩ một lát: ”Cậu nói xem Boss Mộ chỉ gọi điện cho cậu có một lần, sau đó bị cậu cúp máy, cũng không gọi lại lần nữa à?”
“Đó là do Huỳnh Tiến Dương cúp đấy chứ.” Diệp Du Nhiên giải thích.
An Hạ liếc cô một cái: “Đồ óc heo, đương nhiên là cậu biết rõ đó là do Huỳnh Tiến Dương cúp máy, nhưng Boss Mộ thì không biết.”
“Nếu anh ấy mà biết cuộc điện thoại kia bị Huỳnh Tiến Dương cúp…” Hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được.
“Nhìn xem, chính cậu cũng biết Boss Mộ không thể chịu đựng được nhất là chuyện gì, vì vậy ngay cả chuyện này cũng không dám nói cho anh ấy đúng không, biết đâu anh ấy cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với cậu.”
An Hạ khẽ gật gù, dáng vẻ rất chắc chắn.
“Sao có thể thế được? Anh ấy làm sao sẽ…” Diệp Du Nhiên nói được nửa câu, đã dừng lại.
Có gì mà không thể.
Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!
Thói quen thường ngày của Mộ Tấn Dương đều là gọi ba cuộc điện thoại.
Mà tối hôm đó, cô cúp điện thoại của anh, liệu anh có thể đi thẳng đến công ty tìm cô không, đúng lúc nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương ở chung một chỗ?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Diệp Du Nhiên chấn động mạnh.
Tối hôm qua, cuộc gọi của anh bị Huỳnh Tiến Dương cúp máy, sau đó cô ra khỏi Diệp thị gọi lại cho Mộ Tấn Dương vẫn không liên lạc được…
Tuy rằng cảm thấy sự trùng hợp này có chút máu chó, nhưng mà càng nghĩ, lại càng cảm thấy có lý.
Từ trước đến nay Mộ Tấn Dương luôn là người tỉnh táo biết tự kiềm chế, không có chuyện vô duyên vô cớ tức giận, vì vậy An Hạ nói tình huống này, thật sự có khả năng lớn.
Chương 328:
Diệp Du Nhiên rất khó tưởng tượng, nếu thật sự đúng như lời An Hạ, tối hôm qua Mộ Tấn Dương nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương trong phòng làm việc, tâm trạng anh thế nào.
Sự trùng hợp chết tiệt.
”Tớ chỉ thuận miệng đoán thôi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, không có chuyện gì làm sao viết thành sách được.” An Hạ thấy sắc mặt Diệp Du Nhiên thay đổi, cẩn thận mở miệng hỏi cô: ” Chẳng lẽ thật sự bị tớ đoán trúng à?”
“Có lẽ…là đúng?” Sắc mặt Diệp Du Nhiên có chút đờ đẫn.
Nếu như tình huống thật sự như vậy, cô phải giải thích thế nào đây?
Cô và Huỳnh Tiến Dương rõ ràng không có chuyện gì cả!
An Hạ: “…”
”Tổng giám sát Diệp, những văn kiện này đều cần cậu xem qua, trợ lý nhỏ như tớ đây cần phải đi làm việc của mình rồi.”
An Hạ vỗ bàn đứng dậy, mặc dù hiếu kỳ chuyện giữa Boss Mộ với Diệp Du Nhiên, nhưng mà ̣loại chuyện hiểu lầm này, cô cũng không tiện đưa ra ý kiến cùi bắp.
“…” Diệp Du Nhiên nhìn An Hạ chạy mất, dơ tay lên bóp trán.
Thở dài, ánh mắt nhìn lên chồng văn kiện thật dày trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng, sắp không còn chồng nữa, còn xem văn kiện cái quỷ gì.
Nghĩ như vậy, Diệp Du Nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Vừa bước đến cửa, đã nhìn thấy Diệp Nguyên Minh đang đi tới trước mặt cô.
“Cô lại muốn đi đâu?” Trước đó Diệp Nguyên Minh chỉ nghe thấy có người nói Diệp Du Nhiên đã đến công ty, vừa mới chuẩn bị sang đây nhìn xem, kết quả anh thấy điều gì đây?
Diệp Du Nhiên không chỉ dám cúp điện thoại, lại còn dám coi nhẹ chức quyền của anh, thật sự chỉ đến dạo vài vòng lại đi ngang sân khấu muốn đi? Coi ông là cái gì chứ?
”Chồng tôi muốn chạy trốn, tôi phải chạy theo giữ lại.” Diệp Du Nhiên thản nhiên nói một câu, rồi xoay người đi về phía thang máy.
Ngược lại mấy nhân viên xung quanh đang im lặng đi ngang qua, trong long đều vang lên cùng một câu: Uầy, tổng giám sát Diệp kết hôn rồi?
Ngay tức khắc Diệp Nguyên Minh nghẹn lời: “Cô…”
Đây là lý do vớ vẩn gì.
“Đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp là quan trọng nhất, còn đối với phụ nữ mà nói, sự nghiệp cho dù tốt, thì chồng vẫn rất quan trọng, vì vậy tôi đi tìm chồng mình trước, làm phiền chú cho tôi xin nghỉ một ngày, nếu như thật sự không được thì coi như nghỉ ốm, tối hôm qua tôi vừa mới bị tai nạn nhỏ đấy, nếu không tin có thể đến phòng giám sát xem lại camera.”
Diệp Du Nhiên vừa nói, vừa chỉ lên trên trán mình vẫn còn băng một mảnh băng gạc.
Diệp Nguyên Minh tức giận trợn mắt không nói nên lời, cả người cô vẫn toàn vẹn, khỏe mạnh đứng đây nói lung tung, còn nói là bị tai nạn xin nghỉ ốm?
Diệp Du Nhiên cũng mặc kệ Diệp Nguyên Minh phản ứng thế nào, xách túi lên nhanh chóng rời khỏi, vẫn không quên vẫy tay với những nhân viên đi ngang qua: ” Tất cả mọi người phải chăm chỉ làm việc nhé”
Nhân viên xung quanh: Hôm nay tổng giám sát Diệp thật hay cười!
Diệp Du Nhiên tiến vào thang máy, từ trong thang máy nhìn ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt Diệp Nguyên Minh tràn đầy tức giận.
Diệp Du Nhiên híp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cánh cửa thang máy khép lại.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...