Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực


Thôi quên đi, chuyện sau này thì chờ sau này lại nói.

Thời gian buổi họp báo được xác định vào cuối tuần, hôm nay sẽ phải làm công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ cô cần tới bệnh viện thăm Hàm Yên đã.

Diệp Du Nhiên đỗ xe bên đường mua một giỏ hoa quả, sau đó mới đi tới bệnh viện.

Có chuyện gì buồn bực hơn bị tình địch cứu còn phải tới thăm chứ?
Cảm giác này giống như khi đang ăn cơm lại nhai phải hạt cát, tuy không tính là chuyện gì lớn nhưng vẫn làm người ta khó chịu.

Không đau cũng không ngứa, chỉ là khó chịu, khắp người đều cảm thấy không ổn.

Khi đến cổng bệnh viện, Diệp Du Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cầm theo giỏ quả đi vào trong.

“Cốc cốc.


Cô gõ cửa hai cái, khi nhận được tiếng mời vào từ bên trong, cô mới đẩy cửa bước vào.

Mông không có ở đây, trong phòng bệnh ngoại trừ Cố Hàm Yên còn có hai người khác, một nam một nữ, người đàn ông mặc bộ vest, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, người phụ nữ đi theo phía sau anh ta có vẻ rất cung kính.


Chắc là ông chủ của công ty nào đó dẫn theo thư ký tới gặp Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên liền cười, giọng điệu thân thiết: “Du Nhiên, cô tới đấy à.


“Đúng vậy, cô thế nào?” Diệp Du Nhiên nghe giọng điệu của cô ta thì cảm thấy rất không được tự nhiên nhưng không thể nói được gì.

“Nếu cô Cố có bạn tới thăm, vậy tôi lại đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm cô sau.

” Người đàn ông kia nói xong liền dẫn theo cô thư ký rời đi.

Trước khi đi, ông ta còn lịch sự khẽ gật đầu chào Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên đặt giỏ quả sang một bên.

Cố Hàm Yên nhìn cô rồi nhìn ra cửa, giọng điệu thân thiết cũng giảm xuống: “Cô… tới một mình à?”
Diệp Du Nhiên giả vờ không hiểu ý của cô ta: “Đúng vậy, cô đã cứu tôi, tôi tới thăm cô cũng là chuyện nên làm.


Cô nói xong liên lấy một quả táo từ trong giỏ quả ra: “Cô có muốn ăn quả táo không? Tôi gọt cho cô một quả nhé?”

Cố Hàm Yên liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt dần lãnh đạm: “Không cần.


Diệp Du Nhiên quay đầu liếc nhìn cô ta nhưng giống như không nghe được cô ta vừa nói gì, cô cầm con dao gọt hoa quả ngồi xuống trước giường của cô ta.

Một tay cô cầm quả táo, một tay cầm con dao gọt hoa quả và bắt đầu gọt vỏ.

“Tôi đã nói là tôi không muốn ăn.

” Cố Hàm Yên nhíu mày nhìn cô.

Trước đó cô ta chỉ cảm thấy Diệp Du Nhiên là một cô gái nhỏ dễ đối phó.

Không ngờ Diệp Du Nhiên còn khó chơi hơn cô ta tưởng rất nhiều.

Cô ta cho rằng hôm qua cô ta cứu Diệp Du Nhiên, ít nhất sẽ làm cho trong lòng Diệp Du Nhiên thấy áy náy, không ngờ Diệp Du Nhiên lại cảnh giác như vậy, không cho Mộ Tấn Dương tới gặp cô ta.

“Nói không chừng tôi gọt xong, cô lại muốn ăn thì sao!”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Yên và cười rạng rỡ, một gương mặt vốn đẹp đến mức không sao tả xiết lại sáng sủa đơn thuần.

Cố Hàm Yên bị nụ cười này làm cho hơi chói mắt, cô ta cố nhịn xuống lời mình định nói, không lên tiếng nữa.

Diệp Du Nhiên cong môi, cúi đầu ngồi đó gọt táo cho cô ta, trên mặt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra không phải vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui