Chương 254:
Giọng nói của Mông hơi lớn, người xung quanh đều nghe thấy.
Diệp Du Nhiên rất mẫn cảm nghe thấy hai tiếng ‘răng rắc’, đó là âm thanh của đèn flash.
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy mấy người đang giơ ống kính lên.
Lúc này có nhân viên y tế đi đến, nhìn thấy Mông đứng cản ở đó, cau mày quát lớn: “Sao cô lại chặn ở chỗ này, cô gái này là người phụ trách, cô ấy không đi, chuyện gì xảy ra đều do cô chịu trách nhiệm!”
Mông bị nhân viên y tế nói như vậy, lúc này mới bất đắc dĩ buông lỏng tay.
Diệp Du Nhiên mượn cơ hội này lên xe, đi theo bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi lên xe, cô không khỏi liếc mắt nhìn Mông một cái, thật tình cảm thấy người đại diện này thật thiểu năng.
Cũng không biết cô ta làm thế nào mà có thể được làm người đại diện của Cố Hàm Yên nữa.
…
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói Cố Hàm Yên không có vấn đề gì lớn, vết thương trên đầu cũng không bị tổn thương vào trong, nhưng bị chấn động não rất nhỏ, cần phải nằm viện một tuần quan sát.
Diệp Du Nhiên thả lỏng tinh thần.
Bác sĩ vừa rời đi, người đại diện Mông của Cố Hàm Yên lại mở ra hình thức thiểu năng.
“Cô còn đứng ở nơi này làm gì, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, Hàm Yên còn chưa ăn cơm tối đâu, cô không biết đi mua cơm về sao, có còn chút lương tâm nào không, nếu không phải vì cứu cô, sao Hàm Yên của chúng tôi có thể bị như vậy?”
Mông không ngừng lảm nhảm, bày ra vẻ mặt đau lòng quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên.
Khi chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Mông chính là xông lên tát cô một phát, bây giờ lại còn biết đau lòng cho Cố Hàm Yên rồi.
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, bận rộn lâu như vậy, không ngờ đã bảy giờ rồi.
Quả thật đã đến giờ ăn cơm tối.
Vừa khéo đối diện bệnh viện có một nhà ăn cao cấp, Diệp Du Nhiên đi thẳng đến đó, mua ít cháo và mấy món ăn thanh đạm.
Cô có suy nghĩ xấu xa, không mua cho Mông , dù sao bản thân Mông cũng nói rồi, Cố Hàm Yên giúp cô, nhưng Mông lại không giúp.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn mua bữa tối cho ba người.
Chờ đến khi cô cầm bữa tối quay về, Cố Hàm Yên ngồi dựa vào đầu giường nói gì đó với Mông.
Vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên tiến vào, Mông liền tiến lên đón: “Sao lại chậm như vậy, có phải muốn bỏ đói Hàm Yên không!”
“…” Mẹ nó đồ thiểu năng.
Bây giờ là giờ cao điểm ăn cơm tối, trong nhà ăn có nhiều người đến ăn, cô đi đến đó mua cơm, nhất định phải chờ một lát rồi.
Hơn nữa nói một câu không dễ nghe, cũng không phải là Cố Hàm Yên sắp chết.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía Mông , cô thật sâu sắc cảm thấy não của người đại diện thiểu năng này không được được phát triển hoàn toàn.
Diệp Du Nhiên thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai cho Mông can đảm này, mỗi lần nói chuyện với cô đều giống như lão phu nhân giáo huấn nha hoàn.
Diệp Du Nhiên trực tiếp vòng qua người cô ta, đi đến bên cạnh Cố Hàm Yên, cô ta bị thương ở đầu, mất nhiều máu, sắc mặt khá là khó coi, hơi tái nhợt.
Bản thân Cố Hàm Yên là một người xinh đẹp, dáng vẻ như bây giờ lại tăng thêm mấy phần yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...