Chương 252:
Nếu như Cố Hàm Yên thật sự dị ứng với vải này, nếu như đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, làm trễ nải công việc của Cố Hàm Yên, quả thật cô không đảm đương nổi.
Ngôi sao điện ảnh quốc tế, mấy phút cũng là tiền.
Cố Hàm Yên cười vô cùng hào phóng: “Vậy thì làm phiền Diệp tổng giám sát rồi.
”
Diệp Du Nhiên cũng cười: “Là chuyện nên làm.
”
“Vậy làm phiền Diệp tổng giám sát nhanh lên.
” Giọng điệu của Mông không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, lên tiếng giục, giọng điệu vẫn mang theo vẻ vô cùng không khách khí như lúc trước.
Diệp Du Nhiên liếc một cái, mắt thấy Mông lại muốn lên tiếng, cô liền trực tiếp quay người rời đi.
Cô xoay người đi hai bước, dặn dò An Hạ: “Trước tiên cậu cứ ở chỗ này trông coi, tớ đi đến chỗ nhà tài trợ bên kia trước, sẽ quay về nhanh thôi.
”
… Cả nhà tải app truyệnhola về đọc tiếp nhiều chương nhé!
Diệp Du Nhiên ra khỏi studio rồi lập tức đi thẳng về phía nhà tài trợ.
Khi đến nơi vẫn chưa tan làm, Diệp Du Nhiên tìm người phụ trách phía bên nhà tài trợ trao đổi một lát, khi cầm quần áo quay lại studio thì đã là chuyện của một giờ sau.
Nếu như không cần đổi quần áo, lúc này chắc đã kết thúc buổi chụp hình rồi.
Mặc dù trong lòng Diệp Du Nhiên có hơi oán hận đối với Cố Hàm Yên, nhưng cũng biết đây là chuyện cô cần phải làm.
Chờ đến khi cô quay lại studio một lần nữa, tất cả mọi người đã chờ đến nóng vội.
Cô vừa đi vào, Mông kia lại bắt đầu không ngừng lảm nhảm: “Sao muộn như vậy mới đến, bắt chúng tôi phải chờ lâu như vậy, cô biết thời gian của Hàm Yên quý giá đến mức nào không?”
Diệp Du Nhiên thấy cô ta rất phiền, nhưng lại không thể không kiêng dè thân phận của cô ta, chỉ có thể coi nhẹ: “Đây là quần áo.
”
Diệp Du Nhiên nhét quần áo vào trong tay Mông , quay người muốn đi, không ngờ bị kéo lại.
Quay đầu nhìn, người kéo tay cô là Cố Hàm Yên.
“Có việc gì?” Diệp Du Nhiên rút tay mình ra, hỏi cô ta.
“Làm phiền cô rồi, tính tình Mông không tốt, cô đừng để ý.
” Cố Hàm Yên khẽ mỉm cười, thoạt nhìn thật tao nhã hào phóng.
Diệp Du Nhiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên, Cố Hàm Yên đẩy cả người cô sang một bên.
Sau một tiếng “Rầm” vang lên thật lớn, trong studio loạn hết cả lên.
Diệp Du Nhiên bị đẩy nằm rạp trên mặt đất, vẫn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng hô kinh hãi của Mông ở bên tai: “Hàm Yên!”
Trong lúc bối rối, tất cả mọi người đều vây xung quanh Cố Hàm Yên, chỉ có An Hạ chạy đến đỡ Diệp Du Nhiên lên: “Du Nhiên, cậu có sao không?”
“Không sao.
”
Diệp Du Nhiên lắc đầu, cô vừa mới bị Cố Hàm Yên đẩy xuống đất, cũng chỉ bị xô xát một chút ở đầu gối mà thôi, trên người không có vết thương gì.
Sau khi nắm lấy tay An Hạ đứng dậy, nhìn thấy đèn trần rơi xuống đất mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cô đẩy đám người đi đến trước mặt Cố Hàm Yên đang ngồi dưới đất, phát hiện cô ta bị đập trúng đầu, cô quay đầu hỏi: “Gọi xe cứu thương chưa?”
Vừa dứt lời, không chờ có người trả lời cô, Mông vốn đang ngồi xổm bên cạnh Cố Hàm Yên đột nhiên đứng dậy tát Diệp Du Nhiên một cái.
Một tiếng ‘ba’ vô cùng chói tai vang lên, dường như tát xong còn chưa đã nghiền, lại nghiêm túc mắng: “Cô mù à? Dưới tình huống lúc đấy, sao có thể tự nhào sang một bên, để Hàm Yên bị đập vào chứ? Nếu mặt cô ấy bị làm sao, tôi không để yên cho cô đâu.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...