CHương 166:
Nhưng cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cô của Mộ Tấn Dương càng siết chặt hơn, khiến cô không thể thoát được vòng ôm của anh.
Cô đẩy anh: “Mộ Tấn Dương.
.
.
.
.
.”
Giọng nói của cô còn mang theo chút sợ hãi, có chút âm rung khe khẽ, khiến đầu quả tim của Mộ Tấn Dương thoáng run lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Diệp Du Nhiên mang theo chút sợ hãi, còn trong mắt Mộ Tấn Dương thì sâu thẳm, lại giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Bàn tay to dán ở bên eo, cách một tầng quần áo hơi mỏng, nhiệt độ nóng bỏng.
Mộ Tấn Dương vẫn mãi không nói gì, Diệp Du Nhiên há há miệng, khẽ đẩy: “Anh.
.
.
.
.
.
buông ra.
.
.
.
.
.
ưm.
.
.
.
.
.”
Lời còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn sâu chặn lại.
Diệp Du Nhiên bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cánh tay đang chống dần dần mất đi sức lực, khoác lên vai anh không động đậy nữa.
Mãi đến lúc trong phòng khách truyền đến kêu nho nhỏ của Thịt Bò, mới khiến Diệp Du Nhiên bừng tỉnh.
Cô đẩy mạnh Mộ Tấn Dương ra, nhưng cô quên bây giờ mình vẫn còn ở trên cầu thang, sau khi đẩy anh ra, cơ thể cô đứng không vững lung lay hai cái, mới vươn tay nguy hiểm bắt được lan can.
Lúc cô bị lung lay, cánh tay rũ bên người của Mộ Tấn Dương giật giật, cuối cùng cũng không vươn ra, mà ngồi xổm xuống nhặt quần áo cô làm rơi dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Của em.”
Từ lúc Mộ Tấn Dương bị cô đẩy ra, sắc mặt đã trở lại như bình thường, trong bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy quần áo lót của cô, sắc mặt bình tĩnh không có chút không được tự nhiên nào.
Còn Diệp Du Nhiên thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Dù sao cô vẫn là một cô gái chưa từng nghiêm túc yêu đương, nói theo một ý nghĩa nào đó, vẫn còn cực kỳ non nớt.
Vươn tay giành lấy quần áo từ trong tay Mộ Tấn Dương, cắn môi liếc mắt trừng anh một cái, sau đó “đùng đùng” chạy lên lầu, bóng lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như rất tức giận.
Mộ Tấn Dương quay đầu lại, sờ sờ môi của mình, ánh mắt sâu thẳm.
Mặc thành như thế đi trước mặt anh, không đòi chút lợi ích cho mình, thì quá là áy náy rồi.
.
.
.
.
.
Có lẽ vì tối hôm trước ngủ quá muộn, lúc Diệp Du Nhiên ngủ dậy, đã là lúc mặt trời lên cao rồi.
Trở mình ngồi dậy từ trên giường, cô mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Gãi gãi tóc đi vào phòng tắm.
Đi đến trước gương, mở vòi nước rửa mặt.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mình đang mặc áo sơ mi ở trong gương, môi còn có chút sưng đỏ.
Diệp Du Nhiên ngẩn ra, nghĩ đến nụ hôn trên cầu thang tối hôm qua với Mộ Tấn Dương kia, trên mặt dần dần nhuốm lên rặng mây đỏ, sau đó, đáy mắt xuất hiện vẻ tức giận.
Lợi dụng! Sao tối qua cô không tát thẳng anh ta một cái nhỉ.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, anh là ân nhân cứu mạng của cô, còn là loại ân nhân không phải chỉ cứu một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên lập tức cảm thấy có chút nhụt chí.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Rửa mặt đơn giản xong đi xuống lầu, trong phòng khách vắng vẻ.
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, nghiêng mắt nhìn qua, là Mộ Tấn Dương mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Anh đi vào từ bên ngoài, mang theo một cỗ gió lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...