Miêu Linh kêu to muốn truyền lại tất cả những tin tức mà nó biết nhưng mà Diệp Vi Vi hiển nhiên không phải là Phong Sở Mạc. Mặc dù trên người cô có sức mạnh thần bí rất đáng sợ, nhưng cô không biết ngôn ngữ của loài mèo cũng không thể dùng sóng não thông linh.
Cô đang chìm đắm trong ký ức muốn bắt được sợi dây đó.
Làm cho đầu càng ngày càng đau giống như là nứt toạc ra, cô rên rỉ thậm chí là ngã ngồi trên đất, nhưng cô vẫn kiên quyết không dừng dòng suy nghĩ, muốn đi bắt lấy đầu sợi dây kia, muốn đi theo đầu sợi dây tìm kiếm những đồ vật đã mất đi.
Nhận lại là có rất nhiều hình ảnh khác chui vào não, có hình ảnh Tiểu Hắc với toàn thân bị băng bó lại thích đi cào phá ga trải giường để uy hiếp cô, cũng có một Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực đi đặc biệt kiêu ngạo, lại có một Tiểu Hắc nửa đêm ngậm lấy một bông hồng xuất hiện trước cửa nhà, đó là một Tiểu Hắc rất quỷ dị, có một không hai chiếm lấy nửa bên giường của cô, Tiểu Hắc thích quản đông quản tây, không cho cô ăn mì gói và dưa muối, cũng không cho cô ăn cơm hộp, điều mà nó thích nhất chính là đốc thúc cô đi siêu thị để mua rau xanh tươi mới, rồi tự mình xuống bếp, một Tiểu Hắc vì bảo vệ cô mà bị xe tông thành từng mảnh.
Mắt cô đau nhức, nước mắt lăn xuống, Diệp Vi Vi cắn chặt môi, trên cánh môi xuất hiện vết máu, cô giơ tay lên lau nước mắt trên mắt, mặc dù đó chỉ hình ảnh trong hồi ức thoáng qua, nhưng lúc này nhớ lại thì trong lòng vẫn rất buồn.
"Tiểu Hắc.". Ngôn Tình Nữ Phụ
Sao cô lại có thể quên mất Tiểu Hắc, đó là người nhà, đã làm bạn với cô trong thời gian dài mà.
Khi Diệp Vi Vi mở mắt, những ánh sáng nhàn nhạt quanh người được thu lại vào trong thân thể.
"Meo."
Mèo đen lại kêu một tiếng, thừa dịp những ánh sáng đáng sợ ở trên người cô không phát tán, nó há miệng cắn vào gấu váy của cô và kéo ra ngoài.
Cô đè nén lại cảm giác tức ngực muốn khóc: "Cưng không phải là Tiểu Hắc."
Mặc dù chúng lớn lên giống nhau như đúc, thoạt nhìn thì giống Tiểu Hắc thật, nhưng mà có nhiều chi tiết chỉ cần nhìn lại lần hai, thì nhận ra đó không phải là Tiểu Hắc vì Tiểu Hắc của cô kiêu ngạo tao nhã giống như là một con mèo quý tộc, nó luôn cao cao tại thượng, uy phong và không có một con mèo nào có thể so sánh được khí chất trời sinh của Tiểu Hắc.
Một Tiểu Hắc tốt như vậy lại bị người phụ nữ kia ném xuống lầu, không còn hình dạng của một thi thể nữa, may mắn là Tiểu Hắc đã đi đầu thai, nói chắc chắn sẽ đầu thai được và quên nó từng là ai, Tiểu Hắc đã đi đầu thai, cô có một niềm tin vững chắc, là kiếp sau của Tiểu Hắc sẽ thật hạnh phúc.
"Meo meo."
Đừng gọi Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nữa, chị còn không mau đi theo tôi thì người đàn ông của chị cũng chính là đại ca của tôi sẽ bị người phụ nữ khác cưỡng hiếp!
Khói đen Miêu Linh tạo thành một gương mặt mèo có chút méo mó, nó kêu meo meo hối thúc.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là cứu vớt trinh tiết của đại ca, chị hiểu không? Cái đồ ngốc này!
Đành vậy, bởi vì Diệp Vi Vi không hiểu được những biểu đạt ý tứ phức tạp của Miêu Linh, nhưng mà, ít ra thì nó biết cắn gấu váy, về điểm này thì cô cũng đoán được ý của nó.
"Cưng muốn chị đi theo cưng sao?"
Diệp Vi Vi cũng không biết mình bị gì mà lại dám đi theo một con mèo quỷ dị không biết tồn tại từ thứ gì.
Mà sâu trong thâm tâm của cô lại có một dự cảm kỳ lạ, là mình sẽ có thu hoạch bất ngờ nếu đi theo con mèo được hình thành từ khói này.
Diệp Vi Vi đi rất thuận lợi, dù trên đường đi có gặp người, nhưng mà họ hình như không thấy cô, làm cho cô thấy có chút ngạc nhiên, có điều vẻ mặt Miêu Linh lại không kiên nhẫn, mà cũng đừng hỏi vì sao mà cô lại nhìn ra vẻ không kiên nhẫn cùng với thúc giục trên khuôn mặt mèo đơn giản được tạo ra từ khói đen.
Cô rốt cuộc không dám trì hoãn nữa, nhắm mắt đi theo đuôi Miêu Linh.
Sau đó thì Chu Hàm Ngọc có đến phòng nghỉ để tìm cô nhưng tìm thế nào cũng không thấy người, Diệp Vi Vi như bốc hơi khỏi đây vậy.
"Này, cưng dẫn chị đi chỗ nào?"
Cô xoa xoa bụng, nhìn đoạn đường càng xa lạ thì hơi lo lắng, cảm thấy mình ngớ ngẩn quá, cứ như vậy đã đi theo Miêu Linh tới một nơi lạ.
Hai mắt màu máu của Miêu Linh nhìn vào bụng của Diệp Vi Vi, cảm giác nơi đó có khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Meo."
Sắp đến rồi.
Miêu Linh cảm thấy thứ trong bụng của cô vẫn nên để cho đại ca nhọc lòng, còn nó hiện tại chỉ cần đưa cô đến trước mặt của đại ca, như thế là được rồi.
Đọc nhanh nhất tại dembuon
Bụng của cô vốn dĩ đau quằn quại, nhưng mà hiện tại thì chỉ hơi đau và cô không phát hiện rằng khi mà cô và Miêu Linh cách nơi đó hoặc là cách người nào đó càng gần thì bụng hơi đau cũng bất giác không còn đau.
Một dòng người xếp hàng dài, những tấm poster đẹp đẽ, nam nữ có đôi có cặp: "Đây là, rạp chiếu phim?"
Diệp Vi Vi có hơi ngạc nhiên vì không rõ tại sao Miêu Linh lại dẫn mình tới rạp chiếu phim.
Trong rạp chiếu phim đó liệu sẽ có gì: "Mày dẫn chị đến nơi này là..."
Diệp Vi Vi cúi đầu muốn dò hỏi thì chợt mở to mắt bởi vì làn khói đen tạo thành con mèo đã biến mất.
Vào ban ngày, nó biến thành mèo sống sao?
Mà cô đã quên mất, con mèo được tạo thành từ khói sẽ không dễ dàng thấy được vào ban ngày.
Cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng trong một khoảnh khắc cô chợt mở to hai mắt, đặt tay ở vị trí ngực.
"Thình thịch"
"Thình thịch"
"Thình thịch"
Edit: Alissa
Cập nhật 18/1/24
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...