Người Chốn Xưa


Edit: Ryal
Uông Sở Lương giật mình vì Lương Hiệt tự dưng ngụp xuống, nhưng y chưa kịp lo xem người ta có bị sặc nước hay không đã thấy khoái cảm dồn dập kéo đến.
Một tay y bấu chặt thành bồn tắm để nó không đập xuống nước vì hưng phấn, một tay khác đặt trên bả vai Lương Hiệt – dường như y muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng hề dùng sức.
Cơ thể được làn nước ấm áp bao quanh, dương v*t được khoang miệng ấm áp bao quanh, Uông Sở Lương thấy lâng lâng.
Lương Hiệt nín thở, nhanh chóng phun ra nuốt vào, lưỡi liếm xung quanh.
Đến khi hắn ngẩng đầu lấy hơi, Uông Sở Lương đã nhắm mắt thở hổn hển, váng vất.
Lương Hiệt ngắm nhìn gương mặt ấy như nhìn cảnh đẹp hiếm có, cười cười, rồi lại cúi đầu.
Uông Sở Lương đúng là một con người đầy mâu thuẫn, chẳng biết rốt cuộc tính cách y là thế nào.
Gặp y rồi Lương Hiệt mới biết hóa ra kiểu người không định nghĩa nổi này là có tồn tại thật, không định nghĩa nổi cá tính của y, cũng không định nghĩa nổi mọi hành động của y.
Hắn chỉ đành chịu để y kéo về phía trước, hầu hạ y, cưng chiều y, chờ đợi y, để xem rốt cuộc quân cờ tiếp theo y định hạ xuống sẽ là gì.
Lương Hiệt muốn chơi một lần trong bồn tắm thật đã, hồi trước Uông Sở Lương không chịu chiều hắn, nhưng giờ hắn tin mình có thể thuyết phục y.

Nhưng nhớ đến nơi cửa sau đã bị mình làm cho sưng đỏ, hắn chỉ đành "chơi miệng".
Lương Hiệt vừa khẩu giao cho Uông Sở Lương vừa tự tuốt cho mình.
Khẩu giao dưới nước thì kích thích thật đấy, nhưng Lương Hiệt nghĩ đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối thôi.

Hắn nín thở mệt chết đi được.
Trước khi Lương Hiệt chết mệt, cuối cùng "tổ tông" cũng được hầu hạ thoải mái, bắn ra rồi.
Uông Sở Lương rất có tâm, trước khi lên đỉnh còn đẩy Lương Hiệt ra để miệng hắn không đầy hậu duệ nhà mình.
Cũng vì thế mà nước trong bồn tắm bẩn cả, tinh dịch hai người trộn lẫn, tâm trạng có hơi phức tạp.
Uông Sở Lương nói: "...!Coi như lần này uổng công đi tắm rồi".
"Thay nước thay nước".

Lương Hiệt bận tối mắt tối mũi, thay nước sạch rồi tắm rửa đàng hoàng, sau đó chu đáo bôi thuốc cho Uông Sở Lương.
Đương khi trần truồng nằm trên chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ, Uông Sở Lương thấy hơi hoảng hốt.

Trong quá khứ y luôn dùng thân phận "bạn tình thế thân" để nằm nơi đây, đến nay tốt xấu gì cũng được sở hữu nửa cái giường chứ nhỉ?
Y cười cười, chôn mặt xuống gối.
"Anh đang nghĩ gì thế?".

Lương Hiệt bôi thuốc xong lại cúi đầu hôn một cái lên eo Uông Sở Lương, rồi nằm xuống ôm y.
"Cuối tuần này em rảnh không?".


Uông Sở Lương hỏi.

"Tôi đưa em về quê".
Y nghĩ mình quậy đủ rồi, cứ trêu Lương Hiệt nữa có khi lại chữa lợn lành thành lợn què mất.
Lòng hắn mang rặt một mảnh tình si với thiếu niên ngày ấy, và giờ cũng thực sự thương yêu Uông Sở Lương của hiện tại.
Hắn đưa ra một quyết định khó nhằn như lột da rút gân để đưa Uông Sở Lương bước vào thay thế ánh trăng sáng xưa kia, nếu biết sự thật rồi thì – Uông Sở Lương nghĩ, chắc mình phải dỗ em ấy thôi.
Thậm chí y có thể tưởng tượng ra cảnh Lương Hiệt nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình.
Hơi sợ nhỉ.
"Cuối tuần này à?".

Lương Hiệt vớ lấy điện thoại, nhìn thoáng qua lịch trình.

"Sáng thứ bảy em có một buổi hội nghị trực tuyến, sau đó thì rảnh".
Hắn từng nghe Uông Sở Lương nhắc tới quê y, đó là một thôn nhỏ cách đây khoảng một trăm km, tên gì thì không nhớ rõ.

"Nghĩa là em về cùng tôi được đúng không?".
"Được".

Lương Hiệt đáp.

"Nhưng gặp cha mẹ anh nhanh quá, em hơi ngại".
Hắn chiếm hời mà còn khoe mẽ, cứ ôm Uông Sở Lương cười ngây ngô.
Uông Sở Lương nhẹ giọng cười: "Không chỉ mỗi cha mẹ tôi đâu, em sẽ gặp cả gia đình tôi đấy".
Ví dụ như anh ruột tôi chẳng hạn.
Ví dụ như bóng hình Lâm Lâm của em trong album ảnh chẳng hạn, người ta tên Uông Từ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui