Lâm Khuynh là thái tử nên lúc nào cậu cũng khoác lên mình dáng vẻ ông cụ non, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng lúc này cũng không nhịn được biểu lộ chút sức sống đúng lứa tuổi, sự xấu xa kìm nén bấy lâu giờ bộc phát giật dây Lâm Cảnh Uyên: "Túi thơm bị phụ hoàng lấy đi rồi.
Đệ muốn lấy thì đi tìm phụ hoàng mà đòi."
Lâm Cảnh Uyên lập tức không nói chuyện nữa, nhìn cậu không chớp mắt đi về phía trước, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: "May mà mình còn có, hoa Hải Đường và hộp kem tay, mình thật hạnh phúc."
Lâm Khuynh: "..."
Cảm giác như cậu vừa nhận một nghìn điểm bạo kích.
Cậu không ngờ Lâm Cảnh Uyên có phản ứng như vậy, hất tay áo tức giận đi về Đông cung.
Cung nhân trong nội cung đã đứng cung kính chờ thái tử trở về, thấy thái tử trở về với vẻ mặt không vui, còn tưởng cậu bị quở trách ở chỗ Lâm Đế, mọi người đều sợ hãi không dám hỏi nhiều, chỉ có thể hầu hạ cậu càng thêm cẩn thận.
Sau khi ngủ trưa dậy, theo như lệ cũ, Lâm Khuynh rời giường đọc sách, nhóm cung nhân đi lại đều rón rén, không ai dám phát ra tiếng động quấy rầy thái tử học hành.
Tiểu thái giám ngồi canh cửa chống đầu ngủ gật, đột nhiên có thân ảnh nhỏ bé đi vào trong điện, đẩy hắn.
Thái giám bừng tỉnh, đợi đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt là ai mới kịp phản ứng, vội vàng hành lễ: "Nô tài bái kiến Ngũ công chúa, Ngũ công chúa cát tường."
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm, ngoẹo đầu hỏi: "Thái tử điện hạ có ở trong không?"
Thái giám nói: "Có ạ, điện hạ đang ở trong phòng đọc sách, mời Ngũ công chúa đi theo nô tài."
Lâm Phi Lộc gật đầu, tiểu thái giám dẫn cô đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên cô đến Đông cung, Đông cung không xa hoa lộng lẫy như cung của các phi tần khác, ngược lại có chút giống viện thái học, toát lên vẻ nghiêm túc và trang nghiêm.
Cô nghĩ Lâm Khuynh chẳng qua mới có mười mấy tuổi, ở một nơi như này một mình, khó trách tính tình nuôi dưỡng thành ra thận trọng đến như vậy.
Bọn họ bước lên cầu thang, đi đến bên ngoài cửa điện, tiểu thái giám thấp giọng nói: "Ngũ công chúa ở đây chờ một lát, nô tài đi vào trong thông báo giúp công chúa một tiếng."
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, tiểu thái giám nâng vạt áo cúi đầu chạy chậm vào trong.
Lâm Khuynh ngủ một giấc dậy cả người tỉnh táo, tâm tình cũng khá hơn nhiều, cậu cảm thấy bản thân so đo chỉ vì một cái túi thơm quá là mất thể diện, nên không suy nghĩ về nó nữa.
Lâm Khuynh đang ngồi trước bàn đọc sách, thấy tiểu thái giám chạy vào, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Tiểu thái giám cung kính nói: "Điện hạ, Ngũ công chúa đến, đang chờ ở bên ngoài ạ."
Lâm Khuynh hơi ngạc nhiên, không bảo hắn truyền cô vào mà tự mình đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Khuynh đi đến trước phòng đã thấy tiểu muội của mình đang bám vào cửa thò đầu vào vụng trộm nhìn bên trong.
Lâm Khuynh không nhịn được bật cười: "Ngũ muội, vào đi."
Lâm Phi Lộc ở ngoài cửa mím môi thu tay lại cười cười với cậu, chân ngắn bước qua thềm cửa, bước nhỏ đi vào.
Lâm Khuynh sai thái giám đi chuẩn bị trà bơ với hoa quả để tiếp đãi Tiểu Ngũ, cậu dẫn cô đi vào trong gian phòng mình thường hay nghỉ ngơi, đi đến ngồi xuống giường La Hán, cậu vừa ngồi lên, liền thấy Lâm Phi Lộc đang dùng cả tay chân trèo lên.
Cậu bật cười, đứng dậy ôm Tiểu Ngũ lên giường La Hán.
Lâm Phi Lộc lần đầu được ca ca ôm, cô có hơi ngượng ngùng một chút, tìm vị trí tốt khoanh chân ngồi xuống.
Rất nhanh thái giám đã bưng hoa quả và trà bơ nóng lên, Lâm Khuynh rót cho cô một chén, cười nói: "Ngũ muội ăn nhiều một chút, mau ăn chóng lớn."
Lâm Phi Lộc vẫn nhớ chuyện ở bãi săn Hành Cương lần trước, bĩu môi hỏi cậu: "Thái tử điện hạ cũng thấy Tiểu Ngũ lùn sao?"
Vậy mà Lâm Khuynh cũng gật đầu: "Đúng là hơi lùn." Cậu nhìn thấy ánh mắt u oán của Lâm Phi Lộc, vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà cái này không hề ảnh hưởng đến sự đáng yêu của Ngũ muội."
Hai tay Lâm Phi Lộc cầm một cái bánh cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Muội còn nhỏ mà, chờ muội lớn lên, nhất định muội cũng sẽ cao lên thôi."
Vì chuyện túi thơm mà buổi trưa Lâm Khuynh ăn mất cả ngon, không ăn được gì, bây giờ cậu thấy cô ăn điểm tâm ngon lành như vậy lại hơi thèm ăn, hai người vừa ăn điểm tâm vừa uống trà bơ.
Sau khi ăn uống no say, Lâm Khuynh mới hỏi: "Trời vẫn còn lạnh thế này, sao Ngũ muội một mình chạy đến đây?"
Lâm Phi Lộc quệt vụn bánh trên miệng, chớp chớp mắt nhìn cậu nói: "Buổi sáng nay Cảnh Uyên ca ca nói với muội, túi thơm của thái tử điện hạ bị phụ hoàng cướp đi rồi, điện hạ rất không vui."
Sắc mặt Lâm Khuynh lập tức có chút mất tự nhiên: "Lão Tứ lắm mồm này, đúng là thích ăn đòn mà." Sau đó cậu nở nụ cười cung kính, nghiêm mặt nói: "Phụ hoàng thích, làm nhi thần tất nhiên là đều muốn tự hai tay mình dâng lên, sao có thể nói là cướp được?"
Lâm Phi Lộc: Ánh mắt của huynh đâu nói vậy.
Cậu nói xong, quan sát ánh mắt của Tiểu Ngũ, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ Ngũ muội muội làm thêm một túi thơm khác, đặc biệt đến đưa cho huynh sao?"
Lâm Phi Lộc lắc đầu, giọng nói giòn tan: "Đưa túi thơm, lỡ như bị người khác nhìn trúng thì làm sao bây giờ?"
Cô thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Khuynh, ngọt ngào cười rộ lên: "Lần này Tiểu Ngũ đưa cho điện hạ một món quà mà người khác không thể cướp đi được!"
Sau đó Lâm Khuynh bị cô dẫn đến "Sân trượt tuyết".
Gần đây không có tuyết rơi, tuyết đọng gần như đã tan hết, chỉ có mỗi trên dốc cao này là còn tuyết, cũng chỉ còn khoảng hai ngày nữa là tuyết sẽ tan hết.
Lâm Phi Lộc muốn sử dụng khu vui chơi này đến chút giá trị đến cuối cùng nhân lúc tuyết chưa tan hết.
Từ lúc ra cửa cùng với cô Lâm Khuynh đã nghi ngờ, khi đến chỗ này, cậu nhìn Tiểu Ngũ dùng cả tay lẫn chân cố gắng trèo lên con dốc, cậu lại càng không thể đoán ra được cô đang muốn làm gì.
Sườn dốc đó có tuyết, trèo lên không dễ dàng gì, kể cả chậm rãi đi từng bước cũng sẽ ảnh hưởng đến dáng vẻ, Lâm Khuynh đứng ở dưới không muốn trèo lên, đứng từ phía xa hỏi: "Ngũ muội, muội định làm gì?"
Lâm Phi Lộc đứng ở trên đỉnh dốc vẫy tay với cậu: "Thái tử điện hạ, huynh nhanh lên đây đi."
Lâm Khuynh có chút kháng cự: "Cái này..."
Lâm Phi Lộc bắt hai tay bên miệng tạo thành cái loa nói thật to với cậu: "Quà của Tiểu Ngũ muốn tặng điện hạ ở trên này nè, điện hạ lên đây là sẽ thấy."
Lâm Khuynh nhìn một vòng xung quanh.
Ở chỗ này mùa đông gió lớn, địa hình lại không thẳng, cái đình Cửu Liên Hoàn bị tuyết bao phủ, gần như không có ai đến đây.
Cậu nhìn tiểu muội lanh lợi đang đứng trên dốc, cuối cùng cậu cắn răng cũng quyết định trèo lên.
Bởi vì cậu không muốn bị người khác nhìn thấy nên động tác cũng nhanh hơn rất nhiều, lúc trèo lên đến đỉnh dốc cậu đã thở hồng hộc.
Trèo lên đến nơi cậu mới nhìn thấy ở trên dốc có hai cái chậu lớn, để ở đó trông rất buồn cười.
Cậu không nhịn được hỏi: "Đây cũng là quà muội muốn tặng huynh à?"
Lâm Phi Lộc cười lắc đầu, cô chạy qua lấy cái chậu lớn nhất mang lại đặt ở trên một chỗ trũng, giọng nói mềm mại vui vẻ cất lên: "Thái tử điện hạ, huynh ngồi vào đi."
Lâm Khuynh: "!!!"
Cậu leo lên đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, sao cậu có thể làm chuyện thô tục như vậy được.
Lâm Phi Lộc thấy cậu kháng cự, cô mấp máy môi, mềm giọng nói: "Thái tử điện hạ, ở đây sẽ không ai nhìn thấy đâu."
Lâm Khuynh vẫn do dự, biểu cảm trên mặt cũng không vui: "Rốt cuộc là Ngũ muội tặng huynh cái gì?"
Lâm Phi Lộc chớp chớp đôi mắt trong veo, cọ tới nhẹ nhàng kéo hắn góc áo, giọng nói của cô vừa mềm lại ngọt: "Tiểu Ngũ sẽ không lừa gạt huynh đâu."
Lâm Khuynh vô cùng rầu rĩ, cậu nhìn Ngũ muội một chút, rồi lại nhìn cái chậu một chút, thầm nghĩ cậu đã đến tận đây rồi, không nể mặt mũi của Tiểu Ngũ cũng không được.
Mặc dù muội muội còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, cậu cũng thật lòng muốn kết bạn với cô bé.
Dù sao ở đây không có người, cậu thử một lần vậy.
Lâm Khuynh nghĩ vậy nên cậu cắn răng nhắm mắt, đi đến ngồi vào trong cái chậu kia.
Lâm Phi Lộc đứng sau lưng cậu, sau khi chờ cậu ngồi xuống, cô bảo cậu dùng hai tay nắm vào thành chậu, vui vẻ lớn tiếng nói: "Thái tử điện hạ, Tiểu Ngũ đẩy huynh xuống đây!"
Lâm Khuynh nhìn dốc cao, lúc này cậu kịp hiểu cô muốn làm gì, lập tức sợ hãi: "Chờ...!"
Lời còn chưa nói hết, không biết nhóc con này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, đẩy cậu về phía trước, Lâm Khuynh trượt xuống dưới nhanh như chớp.
Gió lạnh quét qua má cậu, thổi cả vào trong vạt áo, cũng thổi cả những bông tuyết dưới đất bay lên.
Trái tim của cậu như rơi từ trên cao xuống, nháy mắt một cái cả người đều căng cứng, sau đó là cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm.
Quá trình này rất ngắn, nhưng cậu lại có cảm giác trước nay chưa từng có, có một loại cảm giác kích thích và hưng phấn không hiểu được, lan tỏa khắp toàn thân cậu.
Cái chậu trượt đến chân dốc thì ngừng lại, hai tay Lâm Khuynh vẫn còn đang nắm chặt thành chậu, cậu ngồi trong chậu chưa hoàn hồn.
Đến khi tiếng hoan hô vui vẻ của Tiểu Ngũ t từ phía sau lưng truyền đến.
Cô nói: "Thái tử điện hạ, quà Tiểu Ngũ muốn tặng cho huynh là niềm vui đó!"
Quà mà người khác không thể cướp hay giành đi được, là niềm vui chỉ thuộc về một mình cậu.
Cậu được lập làm thái tử, làm việc gì cũng cảnh giác, hành động lời nói đều thận trọng, nửa bước cũng không dám đi sai, sợ sẽ khiến phụ hoàng không thích.
Mẫu hậu luôn khuyên bảo cậu, vị trí này của cậu có vô số người đang dòm ngó, cả triều quan văn võ đều nhìn chằm chằm, ngay cả bách tính khắp nơi cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Cậu không những không được mắc sai lầm, còn phải tài đức vẹn toàn, thận trọng từ trong lời nói đến hành động, trở thành tấm gương mẫu mực cho các hoàng tử, phải như vậy cậu mới có thể gánh được hai chữ thái tử này.
Cậu cho rằng bản thân dựng lên một cái khuôn, cậu sẽ sống ở trong cái khuôn đó vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không mắc sai lầm.
Cái khuôn này giúp cậu ngăn chặn được rất nhiều công kích ác ý, nhưng cũng cản trở tự do và vui vẻ của cậu.
Sau lưng cậu có một cơn gió ập đến, Lâm Phi Lộc cười khanh khách trượt xuống, người cô nhẹ trượt không xa giống cậu, chậu dừng lại cô leo ra ngoài chạy đến kéo góc áo của cậu: "Thái tử điện hạ, đi thôi, chúng ta leo lên trượt thêm lần nữa nhé!"
Lâm Khuynh quay đầu lại nhìn cô.
Tiểu nữ hài đứng sau lưng cậu mặc váy áo hồng, trên đỉnh đầu buộc khăn lụa, tuyết bám trên người cô, cô cười vừa vui vẻ vừa chân thành, trong ánh mắt như có ngàn vạn vì sao lấp lánh.
Lâm Khuynh im lặng một lúc, trên khuôn mặt sửng sốt của cậu cuối cùng cũng nở một nụ cười, sau đi đứng dậy cậu cầm cái chậu lên, hào hứng nói: "Đi!"
Hai người cùng nhau chơi trượt tuyết đến chạng vạng tối, cuối cùng do Lâm Phi Lộc mệt đến không thở ra hơi nữa, thân thể nho nhỏ dang tay dang chân hình chữ đại nằm trên nền tuyết, vô lực giọng mềm nhũn nói: "Thái tử điện hạ, Tiểu Ngũ mệt quá, không còn sức nữa."
Lâm Khuynh cười ha hả, kéo cô từ trên mặt tuyết dậy, săn sóc phủi tuyết dính trên y phục của cô, "Vậy thì hồi cung nào."
Hai người rời khỏi "sân trượt tuyết", Đông cung và Minh Nguyệt cung ở hai hướng khác nhau, Lâm Phi Lộc lấy hai cái chậu chồng lên nhau đặt ngay bên chân, hai tay nhỏ chắp lại hành lễ với cậu: "Tiểu Ngũ cáo lui."
Lâm Khuynh gật đầu, thấy cô định rời đi, không biết nghĩ đến cái gì, gọi cô lại: "Tiểu Ngũ."
Lâm Phi Lộc quay đầu lại, hai dải lụa nhỏ trên đầu cô có hơi lỏng lẻo, hờ hững nằm trên đầu cô.
Lâm Khuynh hỏi: "Muội xưng hô với lão Tứ thế nào?"
Lâm Phi Lộc hơi sửng sốt, nhỏ giọng đáp: "...!Cảnh Uyên ca ca."
Lâm Khuynh lại hỏi: "Vậy muội gọi huynh là gì?"
Lâm Phi Lộc: "Thái tử điện hạ."
Lâm Khuynh im lặng nhìn cô.
Lâm Phi Lộc mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, chần chờ: "Thải tử...!ca ca?"
Lúc này Lâm Khuynh mới cười: "Ừm."
Cô cũng mỉm cười, ngoan ngoãn vẫy tay với cậu: "Thái tử ca ca, tạm biệt."
Lâm Khuynh thả nhẹ bước chân rời đi,
Lâm Phi Lộc thì hì hục kéo hai cái chậu về cung Minh Nguyệt, cũng may cô đã dặn dò Tùng Vũ trước đó, Tùng Vũ canh thời gian đến đón cô, tiếp lấy chậu trượt tuyết trên tay cô.
Lúc trở lại cung Minh Nguyệt, Lâm Chiêu Viễn ôm Tai Dài ngồi trước cửa, thấy cô trở về, lạ là cậu không hề vui vẻ nhìn cô, thở phì phò nói: "Muội muội đi chơi trượt tuyết không rủ ta!"
Lâm Phi Lộc hỏi lại: "Hôm nay ca ca viết chữ đến đâu rồi?"
Lâm Chiêu Viễn ngượng ngùng cúi gằm cái đầu nhỏ xuống.
Lâm Phi Lộc nhịn cười sờ sờ đầu của cậu, nắm tay của cậu đi vào trong.
Lâm Chiêu Viễn hỏi: "Muội muội trượt tuyết với Thất đệ à?"
Lâm Phi Lộc còn đang ngây người nghĩ xem Thất đệ trong lời của cậu là ai, sau khi kịp phản ứng mới dở khóc dở cười uốn nắn lại cậu: "Muội nói bao nhiêu lần rồi, không phải là Thất đệ, mà là Thất điện hạ."
Lâm Chiêu Viễn không phục, lớn tiếng phản bác: "Là Thất đệ chứ! Năm sáu rồi đến bảy!"
Tiêu Lam cười đi đến "Cái gì mà năm sáu bảy?" Nàng nhìn y phục trên người Lâm Phi Lộc bị tuyết làm ướt, ngay cả lời trách mắng của nàng cũng ôn nhu: "Lại chạy đi quậy phá rồi, bị cảm lạnh thì làm sao đây? Tùng Vũ, thay y phục cho công chúa."
Lâm Phi Lộc nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tiêu Lam.
Sau ngày hôm đó, không còn tuyết nữa, trời quang mây tạnh, mặt trời thường ló dạng để tìm cảm giác nó còn tồn tại, tuyết trong cung bắt đầu tan rất nhanh.
Lâm Phi Lộc đi đã qua sân trượt tuyết nhìn thử, con dốc cao ướt đẫm nước, có vẻ như năm nay sẽ phải tạm biệt trò chơi trượt tuyết rồi.
Bầu trời trong xanh, nhưng thời tiết lạnh hơn, cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng hiểu được câu nói "Dù sao thì tuyết tan lạnh hơn tuyết rơi, kết thúc lúc nào cũng đau hơn bắt đầu" là có ý gì.
Lúc tuyết rơi trời lạnh còn có thể ngắm tuyết, lúc tuyết tan trời còn lạnh hơn còn đã đành, ngay cả tuyết cũng không có để ngắm.
Cả hoàng cung càng trở nên lạnh lẽo hơn so trước, mọi người không có việc gì đều không muốn ra ngoài, ngay cả phủ nội vụ cũng cung cấp nhiều ngân lượng hơn.
Khoảng thời gian gần đây Lâm Đế rất bận rộn, chính sự cũng đã xử lý kha khá rồi, ông nghe thái giám bẩm báo nói các nương nương trong hậu cung đều đang kêu lạnh.
Ông suy nghĩ một chút, quyết định đi suối nước nóng ở hành cung Lộc Sơn để nghỉ dưỡng.
Đây cũng là hành trình thiết yếu của hoàng gia hằng năm mỗi khi mùa đông đến, nhưng không phải ai cũng có thể đi, ví dụ như Ngũ quý phi và Hề quý phi chỉ một trong hai người có thể đi, bởi vì một người phải ở lại quản lý hậu cung.
Hoàng hậu lễ phật không muốn đi xa, những năm qua đều không đi.
Bình thường đều là Lâm Đế chọn mấy phi tần được sủng ái đi cùng ông, cộng thêm mấy vị hoàng tử công chúa đi cùng.
Thái giám nhận được lệnh, bắt đầu lập danh sách những người đi theo cho Lâm Đế xem qua.
Danh sách này mọi người đều biết, mấy năm nay đều là những người này đi, chẳng qua chỉ là điều chỉnh chút mà thôi.
Lâm Đế nghe thái giám đọc danh sách một lượt, khẽ đật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói thêm: "Thêm Ngũ công chúa vào danh sách đi."
Thái giám sửng sốt.
Lâm Đế bận rộn chính sự, từ lần ban thưởng tiệc đoàn viên đến giờ chưa hề nhắc đến Ngũ công chúa lần nào nữa, mà vị Ngũ công chúa này lại không hề giống những hoàng tử công chúa khác đều đến thỉnh an mỗi ngày.
Thái giám rất nhanh đã quên mất cô, còn tưởng rằng vị Ngũ công chúa này chẳng qua cũng giống hoa phù dung sáng nở tối tàn, thái giám nghe Lâm Đế nói vậy, nhanh chóng xác nhận, thêm tên cô vào trong danh sách.
Danh sách những người được đi hành cung nhanh chóng ban phát đến các cung, Tiêu Lam nhận được ý chỉ, lần này nàng còn kinh ngạc hơn rất nhiều so với ngày mùng một tết đầu năm hôm bữa.
Chỉ là sau khi trở về phòng bắt đầu hơi lo lắng, dặn dò nữ nhi phải có chừng mực, cũng phải chú ý an toàn.
Lâm Phi Lộc nghe từng cái đều gật đầu, Tiêu Lam định để Thanh Yên và Tùng Vũ đi theo cô, nhưng bị cô cự tuyệt.
Đầu tiên là Tiêu Lam và Lâm Chiêu Viễn vẫn còn ở trong cung, bên cạnh không có hai người nha hoàn này chăm sóc bọn họ cô không yên lòng.
Thứ hai, lần này đi hành cung có nhiều NPC như vậy, đó đơn giản là bãi săn của cô, bên cạnh cô có nhiều người quá, ngược lại lại bất lợi cho cô hành động.
Tiêu Lam nghĩ Nhàn phi và Lâm Cảnh Uyên cũng đi nên nàng cũng không cưỡng ép cô, trước khi đi nàng còn đặc biệt tự mình đến điện Trường Minh nhờ vả Nhàn phi giúp nàng để ý nữ nhi, tất nhiên là Nhàn phi đồng ý.
Ngày chuẩn bị lên đường, Tiêu Lam tự mình đưa nữ nhi ra xe ngựa chờ ngoài điện, vừa quan tâm vừa lo lắng dặn dò Lâm Phi Lộc mấy câu, rồi mới tận mắt nhìn cô lên xe ngựa rời đi.
Lúc đầu Lâm Phi Lộc còn có chút căng thẳng, sau khi lên xe ngựa, cô lập tức hưng phấn hơn.
Đến đây lâu như vậy, đến giờ cô vẫn chưa từng rời hoàng cung, cô sắp kìm nén đến chết rồi.
Xe ngựa lắc lư, cô quỳ gối trên nệm kéo rèm nhìn ra bên ngoài, trước sau đều là xe ngựa của hoàng gia, đoàn xe theo hàng theo lối thẳng tắp, rất là uy phong.
Hoàng gia xuất hành, tất nhiên là đã dọn đường trước, lúc ra khỏi hoàng cung đi trên phố trong kinh thành, Lâm Phi Lộc cũng không thể nhìn thấy được cảnh tượng náo nhiệt của cổ đại như cô đã tưởng tượng.
Trên đường ngoại trừ thị vệ hộ giá, không có lấy một bóng người ở trên phố, nhà nhà đều đóng chặt cửa, sợ mạo phạm đến thánh giá.
Lâm Phi Lộc nhìn một lúc, buồn bực ngán ngẩm ngồi trở lại vị trí cũ.
Thật ra ngồi xe ngựa không thể nào thoải mái nhưng những phương tiện giao thông ở hiện đại, đối với một người đã quen ngồi ô tô đi đường cao tốc, máy bay như Lâm Phi Lộc mà nói chưa đến một tiếng, cô đã cảm giác cả người như muốn vỡ ra thành từng mảnh rồi.
Đường đến hành cung rất xa, ở trên núi Lộc Sơn, dựa theo tốc độ này của bọn họ, một ngày chưa đến nơi, buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch, ngày thứ hai tiếp tục lên đường.
Lâm Phi Lộc:...
Hoàng đế cổ đại đi nghỉ dưỡng cũng không dễ dàng gì.
Tùng Vũ thấy Ngũ công chúa như bị gai đâm, cả người quằn quại trong xe ngựa rộng lớn, không nhịn được cười nói: "Công chúa, nô tỳ xoa bóp cho người nhé."
Lâm Phi Lộc thấy thị vệ cưỡi ngựa đi ngang bên ngoài cửa sổ, hâm mộ nói: "Thật muốn ra ngoài cưỡi ngựa quá đi."
Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.
Lời này nói ra không bao lâu sau, cô đã nhìn thấy cưỡi một con ngựa lớn màu đen đi ngang xe ngựa của cô.
Cũng đã lâu rồi cô không gặp lại Hề Hành Cương, dù sao thì cậu cũng không phải hoàng tử, thái học viện nghỉ học, cậu cũng không thể thường xuyên tiến cung được.
Bây giờ gặp lại, thiếu niên xiêm y phong nhã bên tuấn mã, cực kỳ đẹp trai, vừa thúc ngựa vừa quan sát đội xe, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Phi Lộc thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta đang tìm mình.
Cô thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, đè thấp âm thanh: "Hề Hành Cương! Hề Hành Cương!"
Hề Hành Cương nhìn về phía phát ra âm thanh, đến khi cậu thấy cô, ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười: "Tìm được muội rồi!"
Cậu thúc ngựa về phía cô, hơi cúi người lại gần xe ngựa, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Hồng Đậu, đã lâu không gặp rồi nhỉ, có nhớ thế tử ca ca của muội không?"
Lâm Phi Lộc trừng cậu: "Đồ dê xồm!"
Hề Hành Cương nghiêng người nhìn vào mắt cô: "Mắng đi mắng lại chỉ biết mắng mấy câu này." Cậu nháy mắt với cô, "Ngồi xe ngựa lâu rất buồn chán, có muốn ra ngoài cưỡi ngựa không?"
Lâm Phi Lộc nói: "Ta không ra."
Tâm tình của Hề Hành Cương lúc này rất tốt, cậu cười hai tiếng, một tay ghì chặt dây cương, một tay khác duỗi về phía cô, "Đến đây nào.
Huynh dẫn muội đi."
Người cô nhỏ, có thể trèo từ cửa sổ xe ngựa ra ngoài, nhưng xe ngựa vẫn còn đang chạy, cô trèo ra ngoài cửa sổ thế này có nguy hiểm quá không?
Trong lúc cô còn đang do dự, Hề Hành Cương đã hơi khom người xuống, cánh tay vòng qua dưới nách cô, ôm cô lên.
Nửa người của cô vốn đã đang thò ra ngoài cửa sổ, bị cậu ôm lấy như vậy, trong nháy mắt cả người đã bị cậu ôm ra khỏi xe ngựa, đến khi cô kịp phản ứng lại, cô đã ngồi trên lưng ngựa rồi.
Tùng Vũ ở trong xe ngựa bị dọa, hô công chúa liên tục, Hề Hành Cương nhếch môi cười, nói với Tùng Vũ: "Bổn thế tử mang công chúa của các ngươi đi xem một chút kỹ thuật cưỡi ngựa, yên tâm đi."
Lâm Phi Lộc cũng bị hành động này của cậu làm cho giật mình, sau khi nhịp tim của cô bình ổn lại, hai tay cậu vòng qua phía trước giam cô vào trong ngực, hét lớn một tiếng, "Giá!"
Ngựa lập tức tung vó chạy như bay.
Lâm Phi Lộc còn nhỏ lại nhẹ, trọng tâm không ổn định người cô khẽ chao đảo, nhào vào trong ngực cậu, búi tóc nhỏ đều bị chà rối lên.
Không khí lạnh sượt qua hai má cô, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bờm ngựa, cô sợ bản thân lơ là chút là sẽ té xuống ngựa, cả nửa đời sau sẽ thành người tàn tật.
Hề Hành Cương hết lần này đến lần khác cố ý muốn đùa cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, mông nhỏ của Lâm Phi Lộc sắp bị chà thành bốn cánh hoa, cô không nhịn được hô to: "Hề Hành Cương, huynh cưỡi chậm một chút!"
Tiếng cười sáng sủa của thiếu niên bay lượn trong gió: "Cưỡi chậm một chút còn gọi là cưỡi ngựa sao?"
Lâm Phi Lộc hận không thể cắn chết tên này.
Lâm Cảnh Uyên đang ngồi trong xe ngựa vui vẻ ăn bánh đào xốp giòn, bỗng nhiên cậu như nghe thấy gì đó, không nhịn được hỏi Khang An ở bên cạnh: "Ngươi nghe có thấy giống giọng Ngũ muội của ta không?"
Khang An cẩn thận nghe một lúc: "Dạ, có chút giống.
Nhưng không phải Ngũ công chúa đang ngồi trong xe ngựa phía sau sao?"
Lâm Cảnh Uyên chồm ra bên ngoài cửa sổ quan sát một vòng, đúng lúc cậu trông thấy có một con ngựa đang phóng rất nhanh từ bên hông đoàn xe ngựa, mà trên lưng ngựa không chỉ có Hề Hành Cương mà còn có cả Tiểu Lộc muội muội của cậu.
Cả đường đều là tiếng hét của Tiểu Lộc, nghe âm thanh đoán chừng muội ấy bị tên này dọa rồi.
Lâm Cảnh Uyên nhất thời giận điên lên, ném mạnh bánh xốp đào xuống, nhảy xuống xe ngựa, cậu hét lớn với thị vệ tuần tra bên cạnh xe ngựa của mình: "Ngươi, xuống ngựa!"
Thị vệ giật mình, nhanh chóng xuống ngựa.
Lâm Cảnh Uyên không nói hai lời trèo lên ngựa, roi ngựa vung lên liền đuổi theo về phía trước, vừa đuổi vừa hét: "Hề Hành Cương, tên vô sỉ này còn không nhanh buông muội muội của ta ra!"
Những hoàng tử từ nhỏ đã được học cưỡi ngựa bắn cung, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâm Cảnh Uyên cũng không tệ, cậu dốc hết sức đuổi theo, còn Hề Hành Cương vì có Lâm Phi Lộc nên cũng không chạy quá nhanh, rất nhanh đã bị Lâm Cảnh Uyên đuổi kịp.
Hai con ngựa rong ruổi trong gió lạnh, Lâm Cảnh Uyên vừa chạy vừa mắng to: "Hề Hành Cương!
Hề Hành Cương liếc mắt nhìn cậu, cà lơ phất phơ: "A! Tứ điện hạ hả, cưỡi ngựa cũng không tệ nhỉ."
Lâm Cảnh Uyên sắp tức chết rồi, lại nhìn thấy Tiểu Lộc co ro ở trong ngực Hề Hành Cương không dám động đậy, cơn tức giận càng bùng nổ, cậu tức đến độ gào thét: "Ngươi có tin ta đi bẩm báo phụ hoàng, chặt đầu ngươi không!"
Hề Hành Cương: "Giá!"
Lâm Cảnh Uyên: "Aaaaaaaaaa ta gϊếŧ ngươi!"
Hai người cưỡi ngựa rất nhanh đã rời xa đội ngũ, một lúc sau phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, hai người đều nhìn lại, là thái tử Lâm Khuynh đuổi theo.
Trong mắt Lâm Cảnh Uyên là vui mừng, cậu nghe thấy Lâm Khuynh nghiêm nghị: "Hành Cương! không được nghịch ngợm! Ngũ muội muội còn nhỏ, mau bỏ muội ấy xuống!"
Hề Hành Cương nể mặt thái tử, nghe cậu nói vậy, nụ cười trên môi thu lại, ghìm dây cương, dừng ngựa.
Lâm Phi Lộc bị gió lạnh thổi vù vù, suy nghĩ trong đầu đều thành biến thành tro.
Biểu cảm cũng bị đông cứng.
Cô không còn ghét ngồi xe ngựa nữa, xe ngựa rất, rất tốt.
Ba người xuống ngựa, Hề Hành Cương vừa mới ôm cô xuống ngựa, Lâm Khuynh và Lâm Cảnh Uyên lập tức nhào tới nhận lấy cô, hai người lo lắng hỏi han một lúc thấy muội muội của mình chỉ bị lạnh đến đông cứng lại, không có gì đáng lo ngại, hai người mới thở phào một hơi.
Hề Hành Cương thấy hai người mắc chứng "muội khống" này hỏi han ân cần muội muội, trong miệng cậu còn đang ngậm rễ cỏ đuôi chó, ung dung hỏi: "Ta mới mang muội ấy đi cưỡi ngựa, hai vị điện hạ đã không chịu nổi rồi, vậy nếu như sau này ta muốn cưới muội ấy, chẳng lẽ hai vị muốn tìm ta liều mạng?"
Lâm Phi Lộc: "?"
Lâm Khuynh: "?"
Lâm Cảnh Uyên tức giận nhào về phía Hề Hành Cương: "Ngươi muốn cưới ai??? Bây giờ lão tử sẽ bóp chết tên vô sỉ nhà ngươi!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...