Buổi trưa Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cùng vào một quán ăn "đặc sắc". Nhìn qua thực đơn là đủ thấy – khí thế lượn lờ bàng bạc, nhưng đọc không nhận ra đó là món gì.
Hạ Cửu Gia nói: "Món này, tuyết trắng rơi trên thuyền, nghe không tệ."
"Được", Thẩm Hi suy tính cẩn thận, "Món này, phá băng nảy mầm, nghe rất êm tai." Tóm lại rất là có ý cảnh – đầu xuân lại rơi một trận tuyết lạnh, nhưng không thể ngăn được sức sống bừng bừng nảy mầm, cậu và Nhóc Thịt Đông cùng ngồi nơi mũi thuyền, ngắm nhìn, thưởng thức phong cảnh.
Số lượng người tham gia Hội thao Tỉnh rất nhiều nên quán cơm nhỏ rất đông khách, mười lăm phút sau thức ăn mới lên.
Hai người sững sờ. Món tuyết trắng rơi trên thuyền hóa ra là cà tím hấp tỏi – cà tím rạch một đường giữa, nhồi tỏi băm, hấp lên, giội thêm chút dầu muối tương giấm liền xong món. Hóa ra tuyết trắng là tỏi, thuyền là quả cà. Còn phá băng nảy mầm chính là đậu hũ luộc hành lá, đậu hủ cắt thành miếng hình vuông, luộc qua, vẩy hành lá cắt nhỏ và tép mỡ rồi rưới nước cốt gà lên là OK.
Chẳng thể đợi thêm 15 phút nữa nên cả hai chỉ có thể nhét tạm vào mồm. Hai người chưa ăn no đã phải quay về lại sân vận động.
Buổi chiều, mặt trời lại càng chói chang hơn buổi sáng. Những đám mây như kẹo bông gòn vào buổi sáng nay đã hoàn toàn chẳng thấy tăm hơi, một mảnh cũng không có, thật giống đã bị phơi nắng đến tan chảy. "Hồng Tinh Nhĩ Khắc" làm rộn ràng cả một buổi trưa, cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho học sinh trường R, Hạ Cửu Gia lại lấy bài tập đặt trên đùi, lần lượt giải từng đề bài.
Thẩm Hi lại mở ra cây dù hoa, tạo thành bóng râm mát che cho Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia cũng lười phản ứng, chỉ đắm chìm vào trong đề toán. Quyển sách này cậu tùy tiện mua, tính thừa dịp Hội thao tỉnh xem một lần từ đầu đến cuối – bình thường cậu không làm quá nhiều đề, chỉ làm những bài trường học yêu cầu và thầy cô đề cử.
Sau lưng An Chúng lại than: "Đại ca lớp chúng ta lại là người như thế a..." Cậu ta tay ôm một bịch khoai tây chiên to, ra sức nghiến ngấu đồ ăn vặt.
Thẩm Hi quay đầu: "Không phục liền đổi."
"Không không không!" An Chúng kinh hãi, "Ngài dẫn dắt lớp 10-6 cầm giải nhất lễ thành lập trường, rồi lại cầm chức quán quân bóng rổ. Ngay cả bản thân ngài, bảy lần thi lớn thi nhỏ, một lần hạng nhất, sáu lần hạng hai. Ngài lầy, nhưng rất ổn trọng, trong cái ổn có cái lầy, là người thích hợp nhất."
Thẩm Hi cầm dù hoa, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của An Chúng, đáp: "Mày đây là ghen tị." Nói xong liền xoay người, tiếp tục giơ cao cây dù kia.
An Chúng: "..."
Hai giờ trôi qua, Hạ Cửu Gia viết xong một nửa quyển sách bài tập bèn đưa mắt lên nghỉ ngơi, bất ngờ thấy Thẩm Hi ngồi bên cạnh đang nắm một món đồ.
Hạ Cửu Gia cẩn thận nhìn nhìn: "???"
Thẩm Hi cười một tiếng, bàn tay mở ra: "Kìm bóp tay."
"À..."
"Trong 30 ngày kể từ lúc tháo nẹp, tay phải vẫn phải làm phục hồi chức năng. Bác sĩ bảo, có thể dùng kìm bóp tay để tập luyện cho cơ bắp." Thẩm Hi vừa nói vừa bóp một lần bằng tay phải, "Bây giờ... tay tớ gần được như lúc trước gãy xương rồi, tớ có thể bóp mười mấy lần khi chỉnh lực đến 90kg đó."
Hạ Cửu Gia đưa tay: "Tôi thử chút được không?"
"Không nên gắng sức", Thẩm Hi biết Nhóc Thịt Đông toàn thân đều hơi gầy, ngón tay thon dài tinh tế, "Cái này rất nặng, lực 90kg, người bình thường bóp một cái cũng không nổi."
Hạ Cửu Gia cầm lấy, năm ngón tay khép chặt, bóp lại dễ dàng như chơi.
Thẩm Hi: "..."
Hạ Cửu Gia xem nó như đồ chơi, bóp bảy tám lần.
Thẩm Hi trợn hai mắt: "Cậu..."
"Tôi chưa chơi qua cái này," Hạ Cửu Gia nói, "nhưng tôi cảm thấy chủ yếu dựa vào lực của cẳng tay, mà học Muay Thái mỗi ngày đều phải luyện cơ chỗ này". Hạ Cửu Gia lật tay ra, dùng đầu ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua cơ bắp nơi cánh tay phải. Bây giờ cơ không còn lớn bằng lúc trước, do cậu chỉ luyện một chút lúc ở ký túc xá hay nhà mình, nhưng dẫu sao cũng là người đã học qua sáu năm. Hơn nữa cậu cũng không phải học da lông sơ sài, với tính cách của cậu thì làm cái gì cũng đều nghiêm túc.
Thẩm Hi: "..." Suy nghĩ của cậu phiêu bồng đến tương lai. Sau này, khi Nhóc Thịt Đông nhà cậu thay cậu... ứ ừ, lỡ lúc ấy không biết nặng nhẹ, chả phải cậu sẽ thành thái giám ư?
Nhưng mà tầm nửa phút sau, tâm tư Thẩm Hi bỗng lanh lợi hẳn: "Đông nhi, chúng ta tỉ thí đi."
Hạ Cửu Gia: "???"
"Hai ta nắm tay nhau, mỗi người bóp chặt tay đối phương. Ai kêu đau trước thì người đó thua."
Hạ Cửu Gia dùng khóe mắt liếc nhìn. Cậu thấy rõ rành rành là Thẩm Hi muốn xơ múi chút đỉnh, thế nhưng ôm ý nghĩ đùa dai, Hạ Cửu Gia cũng cười trả lời: "Được đó, tới đi." Vừa nói, vừa đưa tay trái ra.
Thẩm Hi trong lòng sung sướng, vội nắm bàn tay trắng bóc kia, đem cảm giác lòng bàn tay tiếp xúc nhau ghi nhớ lại, rồi điều chỉnh xong góc độ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hạ Cửu Gia hỏi. Sau đó cậu chậm rãi nắm chặt, từ từ dùng sức.
Nửa phút sau.
Thẩm Hi khẽ giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không buông bàn tay Hạ Cửu Gia. Cậu biết bản thân mình không dùng sức, cũng biết đối phương ban đầu cũng vậy. Hạ Cửu Gia tăng thêm lực nắm liền thấy Thẩm Hi nheo lại nửa mắt, hiển nhiên rất đau nhưng vẫn không buông tay, trong lòng buồn cười, cậu tiếp tục nắm chặt, cuối cùng buông tay đối phương nói: "Vì một xíu đậu hũ mà nhịn hay thật!" Thẩm Hi sử dụng đủ loại phương pháp để nắm tay cậu n lần. Nào thì dạy trượt tuyết nên nắm tay, mượn cớ cần phục hồi ngón tay, rồi mượn cớ so lực tay... Tất nhiên lần nào cũng do mình đồng ý, Thẩm Hi cũng biết rõ chừng mực. Nếu tính xem ai bắt đầu trước, thì chính là ngày Thẩm Hi bị gãy xương ngón tay, Hạ Cửu Gia chủ động cầm tay cậu trước... Đúng là làm bậy... Tự mình mở ra cánh cửa, để từ đây Thẩm Hi luôn lôi lôi kéo kéo nắm nắm cậu.
Thẩm Hi yên lặng không thốt một lời.
Hạ Cửu Gia nói: "Cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn ra tỉ thí chỉ là mượn cớ để cậu nắm tay tôi à?"
"Đông nhi", Thẩm Hi vô thức nắm nắm ngón tay vừa bị đối phương bóp chặt, "Cậu đã biết ý tớ, lại vẫn đáp ứng... Không phải thể hiện rõ là cậu thật sự "rất thích" tớ ư?"
Câu hỏi này làm Hạ Cửu Gia ngẩn người. Cậu "rất thích" Thẩm Hi, cậu thừa nhận điểm này, nhưng... có phải là tình yêu hay không, cậu không phân biệt được.
Thẩm Hi vẫn không buông tha: "Chẳng phải thể hiện rõ là cậu thật sự "rất thích" tớ ư?"
Hạ Cửu Gia không muốn nói dối, nhưng lại không muốn nói thẳng, vì vậy chọn cách nói quanh co một tẹo: "Từ trước đến nay tôi chưa từng trả lời sai cái gì. Hồi nãy đáp sai, bây giờ sửa lại là chuyện không thể nào xảy ra."
Khóe miệng Thẩm Hi nhếch lên: "Biết rồi."
Lại thêm một lần thừa nhận ngay mặt, Hạ Cửu Gia rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi.
Qua một trận náo loạn, Hạ Cửu Gia lại tiếp tục giải bài. Một tay Thẩm Hi cầm dù hoa, một tay lôi ra đồ ăn vặt mình mang theo. Bởi vì hai món ăn hố hàng buổi trưa, bụng Thẩm Hi kêu réo ầm ĩ. Học sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi làm sao no bụng với chỉ chừng ấy.
Cậu xé bịch "Snack đậu Hà Lan hảo hạng" ra. Món này cậu chưa từng ăn qua, nhưng thấy khá nhiều nữ sinh thích nó ở siêu thị nên đoán nó cũng không đến nỗi dở tệ, bèn ném nó vào giỏ hàng của mình.
Thẩm Hi ăn một miếng, rồi lại lấy thêm một thanh snack đưa đến bên mép Hạ Cửu Gia. Hạ Cửu Gia đang chuyên tâm giải toán, không quá chú ý xung quanh nên tự động há mồm cắn, đầu luỡi kéo thanh snack vào trong miệng. Âm thanh nhai vỡ miếng snack vang lên rôm rốp nhưng Hạ Cửu Gia vẫn hồn nhiên chẳng để tâm mình đang ăn gì, chỉ theo bản năng mà lấp đầy cái bụng.
Thẩm Hi cứ mình một miếng rồi Nhóc Thịt Đông một miếng, liên tục như thế cho đến thanh snack cuối cùng, cậu quyết định đút cho Nhóc Thịt Đông ăn.
Rồi sau đó... Cậu nhìn Hạ Cửu Gia đang chuyên tâm giải đề toán, lòng rung lên bèn lấy hết sự can đảm, tay trái che dù, tay phải làm bộ nắm lại, đưa tới bên môi người bên cạnh. Động tác y chang mấy lần trước, chỉ là chỗ vốn là đậu Hà Lan thì lại là ngón tay trỏ của cậu, ngón cái thì để thấp xuống.
Hạ Cửu Gia vẫn không chú ý, nghiêng đầu sang cắn, sau đó mới nhận ra có điều gì không đúng lắm, lập tức sửng sốt một phút. Mùi vị thật ra chẳng khác gì – vẫn mùi đậu Hà Lan, nhưng... một bên là đậu Hà Lan bản chính, một bên là mang theo mảnh vụn của đậu Hà Lan...
Mùi vị sạch sẽ vô cùng.
Hạ Cửu Gia kinh ngạc quay đầu, miệng vẫn ngậm ngón trỏ Thẩm Hi, không có phản ứng gì.
Thẩm Hi nhìn chăm chú – thì ra hàm răng đối phương là như thế, cắn tay cậu vô cùng tự nhiên, bụng ngón trỏ đụng phải đầu lưỡi mềm mại... thật sự... rất mềm mại. Cậu không nhịn được nhúc nhích ngón tay, ấn ấn, một dòng điện trong chớp mắt chạy khắp toàn thân cậu.
Sau mấy giây, cảm thấy ngón tay Thẩm Hi lại muốn khuấy động đầu lưỡi mình lần nữa Hạ Cửu Gia mới như sực tỉnh trong mộng, cậu nắm chặt cổ tay Thẩm Hi, dùng sức hất tay người ta ra, da mặt trắng nõn dần hiện lên một lớp đỏ ửng: "Đừng có làm trò mèo!"
Thẩm Hi hỏi: "Cậu rất ghét sao?"
"...Ghét thì không, chỉ lười để tâm."
"...Ừm."
Thật là ---
Hạ Cửu Gia lại đọc sách giải đề toán. Nhưng cậu biết sự mập mờ lại thăng cấp – đối phương đã đụng đến miệng môi, đầu lưỡi cậu rồi.
Hơn nữa, câu "cậu rất ghét sao" của Thẩm Hi, ý rõ ràng là nhìn kìa, cậu còn thích hơn cả mức "rất thích" nữa.
- --------
Ngày thứ hai vẫn là Đại hội thể thao Tỉnh.
Buổi sáng vẫn hô khẩu hiệu và giơ giấy cổ vũ. Trên khán đài cấm chỉ gọi loa nên "Hồng Tinh Nhĩ Khắc" phải gào chay, một lúc sau thầy phải ngậm viên đau họng, giọng nói sang sảng nay đã khàn hẳn, nhưng thầy vẫn liều mạng thực hiện nhiệm vụ, dẫn khán giả trường R cùng gọi to: "Sở Giáo Dục tỉnh! Cố lên! Sở Giáo Dục tỉnh! Cố lên!"
Buổi chiều Hạ Cửu Gia xem xong cuốn sách tham khảo.
Bởi vì hôm nay âm u nên Thẩm Hi không mang theo dù hoa nhỏ, cậu cũng đang ngồi học bài. Trên thực tế, cậu đã học từ buổi sáng. Hạ Cửu Gia phát hiện Thẩm Hi đã chuẩn bị trước những tờ giấy trong suốt có ghi những từ mới hay những câu có cấu trúc hay dán vào mặt sau các tờ giấy cổ vũ, vừa lật giấy vừa chuẩn bị cho bài luận văn tiếng Anh, bù đắp đầy đủ cho thời gian chỉ ngồi che dù hôm qua.
Ngay lúc Hội thao tỉnh sắp kết thúc, Tề Noãn của lớp thực nghiệm đang ngồi trước mặt bỗng quay đầu lại bắt chuyện. So với Thẩm Hi hạng nhì khối thì Tề Noãn càng sùng bái người hạng nhất là Hạ Cửu Gia hơn, vì vậy bèn mượn cơ hội lần này ngồi trước ngồi sau mà tán gẫu, làm quen lẫn nhau.
Hạ Cửu Gia tuy lạnh lùng nhưng không phải dạng xa cách và chối từ người khác, cứ thế cơ bản hỏi một câu đáp một câu cũng nói chuyện được một lúc lâu.
Cuối cùng Tề Noãn hỏi Hạ Cửu Gia: "Hạ Cửu Gia, cậu là người miền Nam à?"
"Ừ", Hạ Cửu Gia đáp, "Xem như nửa người miền Nam đi. Ba tôi là người ở đây, mẹ tôi thì là người miền Nam. Năm đó cả nước đều vận động đến xây dựng vùng Đông Bắc nên ông bà ngoại tôi được điều đến nơi này." Ông bà ngoại thật ra luôn muốn trở về quê hương, nhưng mà không thể làm được.
"Tớ nói mà!" Tề Noãn cao hứng, "Da cậu đẹp quá chừng, vừa trắng vừa mịn. Khung xương nhỏ, ngũ quan thì... Ai chà, nói không ra, tóm lại không giống mấy gã thô kệch phương Bắc."
"Ừm, mẹ tôi là người miền Nam."
"Thì ra là như vậy..."
Thẩm Hi ngồi nghe bên cạnh, hết sức khó chịu vì ghen. Tự dưng không đâu khen người ta đẹp làm gì???
Vì vậy, chờ hai người kia nói chuyện xong, Tề Noãn lại tiếp tục nghiên cứu đề toán khó, Thẩm Hi ngỏng cổ, thấy Tề Noãn đang viết viết vẽ vẽ bên cạnh một câu, bèn suy tư một chốc, lên tiếng: "Chọn A."
"!!!" Tề Noãn quay đầu, giận dữ trừng Thẩm Hi, tính toán lại, quả thật là phải chọn A.
Cậu ta bắt đầu nhìn qua đề khác. Lúc này, lại một lần nữa giọng Thẩm Hi vang lên từ phía sau: "Chọn D". Lại cướp lời người ta.
Năm giây sau: "Chọn B."
Năm giây sau nữa: "Chọn C."
Đến phần đề điền vào chỗ trống.
Câu thứ nhất hơi khó. Thẩm Hi tùy tiện viết vài dòng trên giấy cổ vũ, sau đó ngẩng đầu nói: "4y5x 7=0."
Câu thứ hai: "21"
Câu thứ ba: "{1, 0, 1}."
Câu thứ tư: "3 căn 3"
Đến lúc này, Tề Noãn không thể nhịn được nữa mà bùng nổ!!! Câu chưa biết đáp án và câu biết đáp án rồi thật ra rất khác nhau. Biết được đáp án giả thiết thì câu khó khăn cũng sẽ thành câu đơn giản.
Tề Noãn gào thét: "Thẩm Hi, đừng có ỷ vào... cậu học giỏi hơn mà cứ nói trước đáp án như thế!"
Thẩm Hi chống cằm: "Tôi còn tưởng rằng cậu không tính ra được. Đúng là làm ơn mắc oán."
"..." Tề Noãn cảm thấy mình sẽ bị nhồi máu cơ tim ngay khi còn trẻ mất.
Thật may, Đại hội thể thao bắt đầu công bố thành tích cuối cùng, thầy "Hồng Tinh Nhĩ Khắc" gọi các bạn học phải cẩn thận lắng nghe. Trong 100 đội tuyển, "Sở giáo dục tỉnh" đứng hạng 10. Kết quả khá tốt. Hơn nữa, đội của Sở còn lấy được một giải "Khán giả xuất sắc nhất". Thầy giám thị vui vô cùng, tay cứ mãi vuốt những sợi tóc không tồn tại của mình.
Đến đây, nhiệm vụ nhánh làm khán giả cổ vũ đã hoàn thành tốt đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...