Buổi sáng ngày thi giữa kỳ, Hạ Cửu Gia kiểm tra vài lần những đồ dùng cần thiết như giấy nháp, bút chì 2B, gôm, bút mực đen... Sau khi xác nhận mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, cậu vào căntin ăn một chén cháo bắp, một cái bánh bao cuộn rồi đi đến trường thi thật sớm, chống cằm nhìn ra cửa sổ - đối diện dãy lớp học là khu ký túc xá của giáo viên, Dư Trung Thiện ở trong đó, mỗi sáng sớm đều dùng ống nhòm nhìn xem học sinh trực nhật mấy giờ đến lớp.
Hạ Cửu Gia cố ý không ăn uống đồ có sữa bò, sữa đậu nành, trứng gà... những món dễ hư hỏng, cũng không ăn những món có thịt heo thịt bò như cháo thịt nạc trứng muối, bánh bao, há cảo - bài học xương máu của kỳ thi tháng còn rành rành trước mắt, cậu nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ.
Lần này phòng thi được xếp theo số điểm kỳ thi tháng. Tổng cộng có 60 phòng thi, Hạ Cửu Gia ở phòng thứ 55.
Buổi sáng thi môn văn. Tiếng chuông vừa vang lên, phòng thi "học sinh kém" rối loạn hết, liên tục bên tai là tiếng người cao giọng mượn bút chì, mượn gôm... Phần lớn học sinh phòng này đều cà lơ phất phơ, đụng đâu quên đó.
Hạ Cửu Gia nhận lấy bài thi, bắt đầu vùi đầu vào làm.
Câu thứ nhất... Câu nào dưới đây có phiên âm sai.. là câu C.
Câu thứ hai... Câu nào dưới đây có lỗi chính tả... là câu A.
Câu thứ ba... Câu nào dưới đây giải thích nghĩa của từ không đúng... là câu D.
Cậu nhanh chóng viết đáp án. Năm phút sau bắt đầu làm đến đề thơ cổ, mười phút sau liền đến bài đọc lớn, bài đọc nhỏ. Tới phần tập làm văn thì vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới hết giờ. Hạ Cửu Gia nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy còn đầy đủ thời gian, cũng không ngay lập tức động bút, mà viết dàn bài, luận điểm, luận cứ, dẫn chứng trong giấy nháp, còn thêm vài câu trích dẫn đầy khí thế, mới cẩn thận đặt bút viết lên bài thi.
Đề là văn nghị luận, ý chính là làm người đừng nên gió chiều nào theo chiều đó.
Hạ Cửu Gia vừa vào bài liền dẫn một đoạn văn trong - quyển thứ bảy mươi của "Tấn thư". Từ trước tới giờ cậu không chọn những câu mọi người viết nhiều nghe quen, càng không viết "có vị danh nhân nọ đã từng nói...". Những điển cố, danh ngôn cậu trích dẫn thường sẽ khiến thầy cô chấm thi có cảm giác tuy không hiểu lắm nhưng nghe thật lợi hại.
Hạ Cửu Gia vừa viết vừa nghĩ: Thẩm Hi viết rất ngoáy, hẳn là điểm phần trình bày không cao. Thẩm Hi... Chậc, tự dưng nghĩ đến cậu ta làm gì???
Viết xong bài thi, Hạ Cửu Gia lại kiểm tra từ đầu đến cuối ba lần, lý tính dự đoán có lẽ mình sẽ được từ 140 điểm trở lên.
Buổi trưa cậu lại chọn món ăn rất kĩ càng, không ăn một món mặn nào, chỉ ăn một chút rau cải và trái cây, uống một chén canh rong biển trứng gà mà không có rong biển lẫn trứng.
Môn thi đầu của buổi chiều là tiếng Anh.
Đến phần thi nghe, nam sinh ngồi trước mặt thầm thì nói cho một nam sinh khác câu này nên chọn đáp án gì, mà con mẹ nó lại còn chỉ sai. Mặc dù không phải rất ồn ào nhưng thực ảnh hưởng tâm tình, Hạ Cửu Gia muốn làm hạng nhất toàn khối, trong lòng phiền não, sốt ruột bèn khẽ quát: "Đừng nói chuyện! Làm sao mà nghe!"
Nói xong cậu mới phát hiện, người đang được "chỉ bài" là đàn anh máu mặt trong trường R, có thể "nháy mắt hạ gục" học sinh cá biệt lớp Trương Dương, lại nhờ vào chép bài mà vào được phòng thi hạng 6 đếm ngược từ dưới lên. Không ngờ, tên đàn anh đó chỉ nhìn chằm chằm Hạ Cửu Gia, lại không phát biểu gì, chỉ quay đầu lên, buông bút, hai tay đan chéo, yên lặng để "học sinh ngoan" nghe bài thi.
Hạ Cửu Gia viết viết, liền phát hiện bài thi rất khó. Phần đọc hiểu, điền từ vào chỗ trống đều là những câu dài. Nhưng Hạ Cửu Gia không hoảng hốt hay vội vã, cậu bình tĩnh phân tích kết cấu, tìm ra chủ ngữ vị ngữ, rồi đọc lại cả câu lần nữa... cứ tuần tự từng bước như thế.
Đề bài luận văn là "Thời đại Internet". Hạ Cửu Gia không cần suy nghĩ liền đặt bút viết: "Although the modern world has been filled with... Internet nonetheless stands out as one of the most... The popularity of Internet inaugurated a..." Cậu dùng nhiều từ và dạng câu khó, hơn nữa cậu còn lật lại bài đọc, đem hai dạng câu dài và khó mới vừa thấy trong bài áp dụng luôn vào bài luận văn.
Hạ Cửu Gia đánh giá, mặc dù tiếng Anh rất khó, ít nhất cậu cũng sẽ được 146 điểm.
Nghỉ ngơi hai mươi phút, sau đó bắt đầu thi Toán.
Đề cũng rất khó!!!
Hạ Cửu Gia rất coi trọng việc làm "hạng nhất trường trung học R", cậu cẩn thận đọc từng chữ trong đề bài, quyết không cho phép mình khinh địch mà sai lầm. Trong lúc giải bài toán trên giấy nháp, mỗi một hàng công thức, mỗi một bước tính, cậu đều nhanh chóng kiểm tra thầm trong lòng hai lần, chắc chắn không có sai sót gì mới làm bước kế tiếp. Trước đó khi làm những câu điền vào chỗ trống, cậu thường giản lược bớt quy trình, có lúc tự tính nhẩm là xong, nhưng lần này cậu làm hết sức cẩn thận, từng bước từng bước đều kĩ càng. Thậm chí, làm đến trắc nghiệm, Hạ Cửu Gia không chỉ tính ra đáp án chính xác mà còn dùng phương pháp loại trừ những câu trả lời sai, xác nhận tận hai lần.
Trong phòng học có không ít học sinh bắt đầu ném giấy, ra dấu tay, đọc khẩu hình miệng, bao gồm cả đàn anh lúc trước. Hạ Cửu Gia lười ngẩng đầu lên, chỉ xoẹt xoẹt giải đề.
Đến những câu cao điểm, Hạ Cửu Gia phát hiện, mỗi câu đều có những dữ liệu ẩn.
"Ừm..." Hạ Cửu Gia giữ bình tĩnh, tìm phương pháp giải đề. Không sao, Hạ Cửu Gia nói với bản thân: Mình làm nhiều đề hơn Thẩm Hi. Loại cạnh tranh này giống như những cuộc thi đấu tranh giải khác, có lúc thứ giúp bạn thắng chính là kinh nghiệm. Có thể dạng bài này bạn chưa từng thấy nhưng sẽ hiểu được cần những kiến thức gì để tìm ra được đáp án, sau đó phân nhỏ đề ra từng đề bài nhỏ mà giải.
Đây chính là vì đã làm rất nhiều đề mới tạo nên một loại "khí chất tự tin và kiêu hãnh".
Mỗi khi Hạ Cửu Gia giải được một câu, lòng lại nhảy nhót một chút: Tốt, rất ổn, không có vấn đề gì, mình lại tiến một bước đến gần hạng nhất.
Lật đến trang cuối cùng của bài thi, Hạ Cửu Gia hơi kích động, tim đập thình thịch, cho đến lúc viết xong một câu cuối cùng, dò xét lại, cho ra một đáp án tròn trịa, mới thở ra một hơi thật dài: Tốt lắm, môn thứ ba cũng thuận lợi thi xong.
Toán rất khó, nhưng cậu kịp hoàn thành hết trước khi chuông reng, cả người đều tự tại thoải mái.
Môn toán chắc là... 150 điểm nhỉ. (bên Trung điểm tối đa là 150 điểm)
"Khí chất" khác biệt của cậu giữa một rừng 29 học sinh kém khiến thầy giám thị cũng phải chú ý tới.
- ---
Ngày thi thứ nhất kết thúc, Hạ Cửu Gia sải bước ra phòng học, thong thả đi đến chỗ cầu thang - mình sẽ đi ăn cơm tối, sau đó về phòng ngủ xem lại bài vở một lần cuối.
Thẩm Hi đi ra từ phòng thi số một, bước xuống hai tầng lầu, vừa vặn thấy trong hành lang xa xa một bóng người gầy gò quen thuộc đang hướng về phía cầu thang.
"Nhóc Thịt Đông!" Thẩm Hi gọi nhưng Hạ Cửu Gia không nghe thấy. Vì vậy Thẩm Hi bước nhanh đuổi theo, nhìn như đang chạy bộ.
Khi đi ngang qua một cửa sổ phòng học đang mở rộng, Hạ Cửu Gia dừng bước, đi tới nắm lấy tay cầm, đóng lại. Vùng đông bắc vào giữa tháng 11 đã chuyển sang rét mướt, lớp học vì bật máy sưởi nên sẽ không mở cửa sổ, không biết học sinh kia lại làm trò quậy phá gì. Bởi vì có máy sưởi, ngoài hành lang rất lạnh, bên trong lớp lại rất nóng, người ngồi trong phòng đều mặc đồ mỏng cả, đột nhiên hứng gió sẽ dễ bị cảm lạnh.
Sau đó Thẩm Hi cũng bước qua cánh cửa kia, không nhịn được mà dừng lại, đưa tay nắm lấy chỗ tay cầm mà Hạ Cửu Gia vừa nắm qua, dùng sức bóp mấy lần, cẩn thận cảm thụ, sau đó mới buông ra. Chạm vào đồ người ấy vừa chạm qua, giống như đang nắm tay gián tiếp vậy. Ừm, nhất định sẽ có thứ gì đó trong lòng bàn tay người ấy lưu lại.
Thẩm Hi đi tiếp về phía trước, lại nhìn thấy Hạ Cửu Gia lần nữa ngừng lại.
Cậu ngờ vực: "Cậu ấy muốn làm gì vậy???"
Cậu cảm thấy mình thật giống biến thái cuồng theo dõi, trong lúc người ta chẳng hay biết gì cả mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng Thẩm Hi rất nhanh nhận ra Hạ Cửu Gia đang dừng bên một thùng rác lớn, muốn bỏ một xấp giấy nháp đầy con số vào thùng. Thùng rác cũng đã đầy ắp rồi, xung quanh không ít đồ lặt vặt bị rớt ra ngoài. Hạ Cửu Gia nhét nhét vài lần mới có thể hoàn toàn nhét hết xấp giấy nháp vào.
"..." Sau mấy giây, Thẩm Hi đi đến trước thùng rác, lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, khoanh tay đứng nhìn miệng thùng rác. Có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy tờ giấy nháp... giữa một đống rác, phía trên còn có nét bút màu đen.
Thẩm Hi rơi vào tình huống khó khăn nhất từ trước đến nay.
... Có lấy hay không?
Bình thường Nhóc Thịt Đông trong giờ học sẽ dùng vở nháp riêng cho môn Toán, cũng không biết sau khi đã viết đầy thì cuốn vở nháp ấy đi đâu, dù sao Thẩm Hi chưa từng được xem cuốn nháp ấy. Trong các kì thi, trường trung học R quy định học sinh chỉ có thể mang theo giấy trắng vào phòng thi, giúp Thẩm Hi có cơ hội tốt lấy được số lớn "bút tích gốc". Nhưng, móc thùng rác để lấy bản nháp Nhóc Thịt Đông viết qua, việc này hơi gớm.
Thẩm Hi xoay tới xoay lui, tâm tư giao tranh quyết liệt. Ước chừng sau một phút tranh đấu, cậu mới bước tới một bước, cố nén sự khó chịu, đưa hai ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vào trong miệng thùng rác, kẹp lấy một góc giấy nhỏ, vừa định rút ra, lại nghĩ như vậy sẽ dễ làm rách giấy, bèn đưa tay vào sâu hơn, nắm cả xấp giấy nháp, từ từ kéo ra.
Ha, thành công rồi.
Thẩm Hi lật tờ giấy nhìn xem, đằng sau dính hai miếng vỏ hạt dưa, hai mảnh vỏ đậu phộng, hai giọt Coca, một miếng vỏ đào với một cuống dâu tây.
... Thật là gớm.
Thẩm Hi xách mấy tờ giấy nháp, đi đến trước mặt một nữ sinh: "Bạn ơi, bạn có khăn giấy không?"
"A..Có." Đối phương lấy ra một bọc.
"Cảm ơn."
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi, bỗng nhiên lấy hết can đảm hỏi: "Bạn ơi, bạn có wechat không?"
Thẩm Hi đưa mắt nhìn: "Không có."
"A..."
Thẩm Hi rút vài tờ khăn giấy, bước tới bệ cửa sổ gần nhất, cẩn thận xếp phẳng mấy tờ giấy nháp trên bệ cửa, bắt đầu tỉ mẩn lau sạch vết dơ.
Học bá Thẩm Hi vừa lau vừa tự hỏi: "Mình là đại biến thái à? Đại biến thái chắc luôn."
Nhưng chỉ tầm mấy giây sau, sự thật "mình là biến thái" đã được Thẩm Hi vô tư chấp nhận, cậu lại tiếp tục nghĩ: "Thôi kệ, biến thái thì cứ biến thái vậy, dù sao cũng chẳng ai biết, lén biến thái là được rồi." Cậu tự hào, cậu biến thái.
Bởi vì không mang bìa kẹp tài liệu, Thẩm Hi sợ để giấy nháp trong túi xách sẽ bị nhăn nhúm, nên cẩn thận cầm trên tay, không đi ăn cơm mà trực tiếp về phòng ngủ.
Bạn cùng phòng vẫn chưa trở về.
Thẩm Hi đá đá ghế, ngồi lên, chân dài gác lên, bắt đầu thưởng thức "tác phẩm nghệ thuật".
Ừm, lén lấy được tám tờ, hết sức hài lòng.
Thẩm Hi nhìn từng tờ từng tờ, dần dần cảm thấy không đúng lắm. Lòng chầm chậm tràn ngập nghi ngờ.
Lần này đề toán rất khó, nhưng... những bài toán nháp trên các tờ giấy này, bài nào cũng chính xác cả. Thẩm Hi có trí nhớ tốt, nhìn những số kia là có thể nhớ lại đề bài, phát hiện Nhóc Thịt Đông không làm sai một chỗ nào. Mặc dù cách làm không phải rất sáng tạo, cũng không rút ngắn bước mà thành thật làm từng bước một nhưng chỉ kém trình độ mình một xíu thôi.
Không thể nào, Thẩm Hi nghĩ: Nhóc Thịt Đông học toán trâu bò như thế sao?
Cậu nghĩ đến một đáp án - giỏi trội một môn trong truyền thuyết.
Học lệch không tốt, mau giúp con trẻ.
Im lặng suốt một lúc, Thẩm Hi nghĩ mãi, gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Cửu Gia: "Nhóc Thịt Đông à"
Nửa tiếng sau Hạ Cửu Gia mới hồi lại:???
Thẩm Hi gửi tin xong vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, cách 30 giây lại liếc nhìn một lần. Lúc nhận được tin thì lại dè dặt, quyết định năm phút sau mới trả lời.
Cậu để điện thoại ngay ngắn trên bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn vào đồng hồ góc trái, cảm giác như ngồi bàn chông, một ngày mà ngỡ một năm.
Rốt cuộc đã qua năm phút, Thẩm Hi vèo một phát cầm lấy điện thoại, đùng đùng gõ chữ: "Hôm nay thi thế nào? Đề Toán Văn Anh khó ghê."
"..." Hạ Cửu Gia nghĩ ngày mai còn thi mấy môn, không muốn khoác lác ngạo mạn sớm, sợ nói trước bước không qua, vì vậy, trả lời giống như những học bá dối trá: "Cũng được." Chẳng qua, chữ "cũng được" của cậu chính là gần đến điểm tuyệt đối.
Thẩm Hi an ủi vài câu, sau đó nhìn ba dấu hỏi và hai chữ "cũng được" của Hạ Cửu Gia tầm một trăm lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...