Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm



Kỳ thi giữa kỳ lớp mười của trường R sắp đến.

1h10 ngày 8 tháng 11, buổi trưa trước ngày thi một ngày, chủ nhiệm lớp Dư Trung Thiện đứng trên bục giảng, nhìn Thẩm Hi, ôn hòa nói: “Thẩm Hi, lên đây, lên bục giảng nào.”

Thẩm Hi dứt mắt khỏi cuốn tiểu thuyết võ hiệp, nhìn về phía thầy Dư: “…Dạ?” Cậu lại bắt đầu xem cuốn tiểu thuyết có U Môn Bí Môn, phát hiện lại có một cái đảo tên là Đảo Gì Đó, đảo chia thành đảo lớn đảo nhỏ, trong đó có Kết đảo, Hỗng đảo, Hồi đảo, Manh đảo, Trực đảo, tổng cộng mười hai đảo, ở toàn ác nhân. Một lần nữa cậu đoan chắc tác giả học y – nguyên bộ dạ dày đã xuất hiện rồi.

(U Môn, Bí Môn, tên gọi một số cơ quan trong dạ dày. Kết tràng, manh tràng, trực tràng là ba phần của ruột già. Hỗng tràng, hồi tràng là các phần của ruột non.)

Dư Trung Thiện lại nhắc: “Mau lên bục giảng.”

Thẩm Hi tùy tiện để sách lên bàn, đi về phía trước. Dư Trung Thiện tránh sang một bên, bảo Thẩm Hi đến trước bàn giáo viên. Thẩm Hi đi qua, tay chống lên bàn, chân dài lui về sau hai bước, động tác tiêu sái, đưa mắt nhìn thầy Dư.

Dư Trung Thiện bảo: “Thẩm Hi, tranh thủ giờ tự học buổi trưa, em chia sẻ với các bạn phương pháp giữ bình tĩnh trước khi thi được không?” Trường R bình thường tan học lúc 11g30, sau đó 1g30 vào học lại, nhưng trường học yêu cầu học sinh phải đến lớp vào 1g10 để tự học.

“???”

“Nói một chút làm sao chuẩn bị tâm lý trước khi thi, ví dụ ứng phó với lo lắng thế nào, hồi hộp suy nghĩ thì phải làm sao. Có thể nói luôn điều chỉnh tâm lý trong lúc thi, ví dụ nếu gặp đề bài mình chưa biết làm, hoặc đề mình không nắm chắc thì sao. À còn có làm sao làm dịu tâm tình sau thi, ví dụ làm sao để không kiêu ngạo không tự ti, tiếp tục bình tĩnh học tập. Thoải mái nói ra kinh nghiệm của em đi.”

“…” Thẩm Hi cúi đầu suy nghĩ mấy giây, lại đưa mắt về thầy Dư lần nữa, “Chuyện này – em không nói được. Haiz”

Dư Trung Thiện trừng mắt nhìn Thẩm Hi.

“Em không cần điều chỉnh tâm lý, bởi em chưa gặp đề bài em không biết làm.”

Cả lớp ngồi dưới huýt sáo cổ vũ.

‘Ông tám’ Tiền Hậu vừa vỗ tay vừa gào: “Bảnh! Thật sự bảnh! Thẩm ca, King of bảnh…!”

Thẩm Hi mỉm cười. Dư Trung Thiện nhìn Thẩm Hi, hai người đối mặt hồi lâu, cuối cùng Dư Trung Thiện nhấc cằm, bước lên bục giảng: “Thôi em đi xuống đi.”

Thẩm Hi lập tức rút chân về, hai tay cắm vào túi áo học sinh đang phanh rộng, trở lại ngồi vào chỗ của mình.

Trên bục giảng, Dư Trung Thiện bắt đầu tự lực cánh sinh: “Trước khi đi thi –”

Hạ Cửu Gia không nhịn được mà nghĩ: “Thiên hạ lại có người ngông cuồng như Thẩm Hi, chả trách trừ Dư Trung Thiện thì các thầy cô môn khác ai cũng mệt mỏi vì cậu ta.” Nhưng mà, Thẩm Hi lại thật sự có vốn liếng để mà ‘ngông’, đây là điểm làm người ta khó chịu nhất.


Hạ Cửu Gia suy tư một chút, ngón tay nắm bút chợt siết chặt, tim bỗng đập thình thịch kịch liệt – đối thủ càng ‘mạnh’ thì mới càng thú vị. Thẩm Hi dĩ nhiên ‘chưa gặp đề không biết làm’, Hạ Cửu Gia nghĩ: “Mình cũng như vậy, chưa gặp đề không biết làm.” Cậu muốn lấy được hạng nhất, cậu không tiếp nhận được chuyện mình ‘thua’, lần trước cậu đã thất bại, còn hoài nghi năng lực của mình. Cậu cố gắng tới hôm nay, sẽ không chịu thua bất kì ai.

Nghĩ đến nơi này, Hạ Cửu Gia không nhịn được quay đầu lại nhìn Thẩm Hi, từ con ngươi lóe ra ánh lửa nhiệt tình! Thẩm Hi vốn đang ngồi ngả ngớn, nhìn thấy Hạ Cửu Gia, lập tức ngồi lại thật nghiêm chỉnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Cửu Gia phục hồi lại tinh thần: “Không có gì.”

“Vậy…?”

Hạ Cửu Gia nói: “Chỉ nhìn một chút thôi.”

Thẩm Hi tê rần trong lòng, cảm thấy hơi ngứa ngứa, nhưng lại rất vui vẻ. Không phải là cái kiểu ngưa ngứa khiến người ta phải gãi ngay lập tức, mà tựa như đang đi giữa một dòng sông mát lành, hai bên là lau sậy vàng ruộm, bên trên cây lau quẹt qua gò má cậu, bên dưới lá cỏ xẹt qua ống quần, thật khiến người ta muốn tiếp tục đi tới, không hề quay đầu lại.

Cậu thầm nghĩ: Nhóc Thịt Đông luôn luôn lạnh lùng, nhưng lại cố ý quay đầu ‘nhìn một chút’, có phải hay không người ta cũng hơi hơi thích mình?

Điều khiến người thầm mến hạnh phúc nhất chỉ đơn giản là phát hiện dấu vết người ta cũng cảm mến mình mà thôi.

———-

Buổi chiều, giáo viên vật lý, hóa học điên cuồng phát tài liệu ôn thi.

Trong quá trình này, Thẩm Hi rất là cơ trí mà phát hiện một sự việc – Nhóc Thịt Đông mỗi lần chuyền tài liệu từ bàn trước xuống bàn sau đều đưa cho mình. Theo lý mà nói, Hạ Cửu Gia ngồi trước mặt mình đưa tài liệu cho bạn cùng bạn mình sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần hơi xoay người là được, nhưng đối phương lại lựa chọn nhìn mình một chút, đưa đồ thẳng cho mình… Vậy có phải là Nhóc Thịt Đông có chút thích mình? Nắm chặt cơ hội để nhìn mình, còn có giả vờ chạm tay?

Vậy… mình có cần bày tỏ ngay không? Rồi tụi mình hẹn hò?

Nghĩ đến bày tỏ, Thẩm Hi có chút hồi hộp, nhưng việc có thể ôm ôm hôn hôn Nhóc Thịt Đông một xíu lại có sức cám dỗ vô cùng lớn. Hơn nữa, sau khi phân tích cẩn thận các phương diện ngôn ngữ, ánh mắt, biểu tình, động tác của Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi cảm thấy khả năng cả hai ‘lưỡng tình tương duyệt’ là rất lớn.

———-

Thẩm Hi cứ do dự mãi, cho đến trước giờ tự học buổi tối. Cậu xẹt từ phòng ăn về lại lớp học, liền thấy một đám người vây quanh một nữ sinh, lập tức cau mày: “Đứng chắn nơi này làm gì? Tránh ra tránh ra, chớ cản đường đi.”

“Thẩm Hi”, Diệp Manh Manh nở một nụ cười đáng yêu đầy sức sống: “Đang xem bói, xem chỉ tay.”

“Hả?”

“Tới đây, tới đây.” Diệp Manh Manh nói, “Xem cho học thần của chúng ta một chút.”


Nữ sinh xem bói lập tức đáp ứng: “Được, nam tả nữ hữu.”

“…” Chả biết mô tê gì sất nhưng Thẩm Hi vẫn rút tay ra khỏi túi, mở rộng bàn tay, cúi đầu nhìn.

“Tớ xem chút…” Nữ sinh xem bói muốn cầm lấy tay trái Thẩm Hi.

“Cậu nhìn thì nhìn thôi, chớ táy máy tay chân.” Thẩm Hi bảo.

“… Được rồi”, nữ sinh xem bói lơ đễnh cúi đầu xem, “Woah, học thần à, đường sự nghiệp của ngài rộng mở lên trời cao luôn!”

“Nói nhảm, đừng nói mấy chuyện vô dụng. Nhìn đường khác đi.”

“Ừm…’, nữ sinh kia nhìn đông nhìn tây, tuần tự nói từng đường: “Đường sinh mệnh cũng kéo dài lắm…”

Mỗi lần nữ sinh nói, Thẩm Hi đều đáp ‘vớ vẩn, nhìn đường khác đi’, cho đến tới ‘đường tình duyên’ thì mới yên lặng lắng nghe.

“Học thần à, đường tình cảm của cậu dài thật, là dài nhất lớp mình luôn, kéo thẳng đến gốc ngón tay luôn, nằm giữa hai kẽ ngón tay, nghĩa là… woah.. là vô cùng thuần khiết, trung trinh một lòng với tình cảm.”

Không ngờ Thẩm Hi chẳng hề bực bội mấy chữ ‘thuần khiết’, ‘trung trinh một lòng’, còn hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn có, đường này nằm vị trí rất cao, độ cong nhiều, một khi gặp phải người mình thích, sẽ vô cùng mê luyến thậm chí sùng bái.”

“Còn gì nữa?”

“Đường này kéo dài tới giữa ngón trỏ và ngón giữa, như vậy cậu rất quan tâm chăm sóc, chiếu cố chân thành, dốc lòng trả giá cho nửa kia.”

“Gì nữa?”

“Không hề phân nhánh, sạch sẽ tinh tươm, đời này chỉ có một người.”

“Xì”, Thẩm Hi cũng không để ý đến những đường khác, thu bàn tay về, khóe môi hơi cong lên, “Ba thứ này mà các cậu cũng tin. Thôi né đường cho tôi đi.”

Sau khi chuông vào tiết reng, Thẩm Hi không nhìn giáo viên số học, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Chuyện coi bói không đáng tin lắm, nhưng Thẩm Hi cảm thấy, mình lại có một xíu tin tưởng rồi.


Cả đời chỉ có một người sao?

Thẩm Hi đang cầm bút mực đen, liền bất tri bất giác mà viết ba chữ ‘Hạ Cửu Gia’ lên đường tình cảm ở tay trái. Chữ rất to, rồng bay phượng múa, vừa vặn viết kín đường chỉ tay, chữ và đường chỉ tay như giao vào nhau, quấn lấy nhau.

Sau đó, Thẩm Hi hơi khép lại ngón tay, như đem ba chữ kia nắm chặt trong tay mình, chống cằm, nhìn chiếc gáy trắng nõn của Nhóc Thịt Đông.

Muốn điên rồi.

Không được, dù rất khó mở miệng, nhưng nhất định phải bày tỏ, nỗ lực… ở bên nhau.

Để chân chân thực thực mà chạm được vào cậu ấy.

Nếu đã vượt được chướng ngại trong lòng, còn gì phải do dự nữa???

Ngày mai ngày mốt là thi giữa kỳ, khẳng định không nói được. Hai ngày nghỉ tiếp theo… cũng không ổn. Thẩm Hi lựa chọn một lúc, quyết định cuối cùng là – sau khi thành tích công bố thì sẽ tỏ tình.

Thời điểm đó, nếu như Nhóc Thịt Đông thi không tốt, lo lắng cho tương lai, vậy cậu càng có thể chứng tỏ mình là hậu thuẫn kiên cường cho đối phương cả đời, khiến Nhóc Thịt Đông trong lúc yếu ớt có thể dựa vào. Nếu như Nhóc Thịt Đông thi khá tốt, tâm tình vui vẻ, vậy cậu càng chứng minh mình có thể giúp đối phương đạt được thành tích tốt hơn nữa, như thế Nhóc Thịt Đông đang đà vui vẻ sẽ thuận thế đáp ứng.

Thẩm Hi thấy mình hết sức thông minh. Quyết định tỏ tình xong, cả người phơi phới, thậm chí hiếm thấy một lần nghiêm túc ngồi nghe giảng hết tiết số học.

———-

Tự học buổi tối kết thúc, giáo viên toán tranh thủ thời gian giảng xong đề bài cuối cùng: “Vậy nên k<3 hoặc k=13/4…. Hiểu không? Tốt lắm, ngày mai thi giữa kì, hy vọng mọi người sẽ có thành tích tốt. Tan học.” Nói xong cô Toán cũng thả xuống cây thước eke khổng lồ của mình.

Thẩm Hi luôn không mang túi xách, hai tay quơ quào đồ liền đứng lên, quyết định về ký túc xá làm một giấc ngủ ngon.

“Thẩm ca,” An Chúng xách túi, “Lần này có thi được hạng nhất nữa không?”

“Nói nhảm.”

Một đám bạn học vây quanh cảm khái: “Ngạo mạn, ngạo mạn…”

Nhưng cũng có người không phục: “Thẩm ca, không nên khẳng định quá sớm, coi chừng bị vả mặt.”

“Xì, tao mà không hạng nhất, tao không phải họ Thẩm.” Gánh nặng hình tượng của Thẩm Hi nặng chừng một tấn, không lấy được hạng nhất không dám tin, không lấy được hạng nhất sẽ mất mặt, vì vậy cậu không chấp nhận cái gọi là ‘thất bại’.

An Chúng hỏi: “Vậy là họ gì?”

“Là…” Thẩm Hi ngắm nghía một vòng, cuối cùng tự giữ cho mình một đường sống, vỗ nhẹ lên gáy Hạ Cửu Gia, “Sẽ họ Hạ.”

Mặt An Chúng quá mập, mắt cũng híp lại: “Ha ha ha vì cái qué gì lại họ Hạ?”


“Tùy tiện nói, chẳng lẽ lại lấy họ mày. ‘An Hi’, nghe chả hay tí nào?”

Hạ Cửu Gia ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi, nghĩ: Cái quỷ gì vậy, mình điểm số cao hơn thì Thẩm Hi phải cùng họ với mình? Vậy thì… Lần sau cậu ta điểm cao hơn, mình liền phải cùng họ với cậu ta? Ai điểm cao hơn thì người kia phải đổi họ…??? Đáng sợ quá.

“Đúng rồi, Nhóc Thịt Đông à,” Thẩm Hi không thèm để ý đám người kia nữa, một tay chống trên bàn Hạ Cửu Gia, một tay khác đặt ở lưng ghế Hạ Cửu Gia, hơi khom người, cong lưng nhìn vào mắt đối phương: “Đừng quên, sau khi thi giữa kỳ là có dạy kèm đó nhé.”

“…Ừm.”

“Đúng rồi, nếu như hạng tăng lên thì cậu sẽ được thưởng gì?”, Thẩm Hi hỏi.

“???”, Hạ Cửu Gia đáp: “Không có gì.” Cậu luôn luôn được hạng nhất, có thể tăng lên đâu nữa?

“Nhà cậu không có thưởng khích lệ?”, Thẩm Hi hết sức kinh ngạc, “Thôi được, nếu như cậu có thể vào top 30 của lớp, Thẩm ca sẽ giúp cậu ăn mừng.”

“… Đi đâu ăn mừng?”

“Để tớ sắp xếp, bảo đảm hai chúng ta sẽ chơi rất vui.”

“…Ok”

“Nhóc Thịt Đông?”

“Hửm?”

Thẩm Hi để hai tay hai bên người Hạ Cửu Gia, nhìn chăm chú mắt đối phương.

Hạ Cửu Gia cũng ngắm tròng mắt màu nâu nhạt của người đối diện, trong đó còn phản chiếu bóng hình mình, tim cậu bỗng nhiên đập thịch một cái. Tâm tư thoải mái mới vừa rồi lập tức như bị những sợi tơ tằm quấn quanh, hô hấp cũng không thông thuận, cậu chợt nhớ tới mấy lần nhìn nhau trong khi diễn , nhớ tới cảm giác linh hồn như bị hút mất một phần.

Thẩm Hi chậm rãi đưa mắt từ tròng mắt vừa đen vừa sáng của Hạ Cửu Gia, nhìn những sợi tóc mái mềm mại của cậu, từ từ áp sát gần, cho tới khi cách tóc mái đối phương tầm 10cm mới dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi lay động khẽ những sợi tóc nhuyễn kia, nhìn chúng tung bay trong không trung liền có cảm giác như chạm được vào đối phương. Sau đó liền nói: “Đây là xịt khoáng cho điểm cao.”

Hạ Cửu Gia câm nín. ‘Xịt khoáng điểm cao’ là meme rất được ưa thích trên mạng, mỗi lần trước khi thi sẽ được share khắp timeline. Thẩm Hi là học thần được công nhận, nói như thế cũng đúng.

Hạ Cửu Gia có thể cảm giác được khí tức được thổi ra từ môi đối phương, lành lạnh, lại mang chút ấm áp từ khoang ngực, phất qua trán, qua tóc mái, nhưng lại cứ vương vấn đọng lại, thật lâu không tiêu tan. Cậu có chút không tự nhiên mà rũ mắt, đưa tay vuốt vuốt tóc, qua loa đáp: “Hy vọng có tác dụng.”

“Ừm”, Thẩm Hi vẫn nhìn chằm chằm, mỉm cười nói “Nhất định có tác dụng. Lần này cậu nhất định sẽ vào top 30 của lớp.”

——–

Meme xịt khoáng điểm cao:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui