Phải trong tu tiên giới hiện nay ngoài những lão nhân đã đắc đạo vốn dĩ cũng đã quy về ở ẩn, luận về tu vi chỉ còn có Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ mới có cơ hội thành công trở về.
Hai người bọn họ một là thân đệ đệ ,người mà Lam Hi Thần chăm sóc yêu thương từ nhỏ. Đối với Lam Vong Cơ thì Huynh Trưởng còn là cha là mẹ luôn sẵn lòng yêu thương che trở, thậm trí là dung túng cho y, hiểu y.
Còn một người chính là đạo lữ của Trạch Vu Quân, Lam Hi Thần không chỉ người duy nhất khiến hắn mở lòng một lần nữa tin vào cuộc sống. Cho hắn cảm giác được yêu thương được trân trọng, người duy nhất mang ôn nhu đến bên hắn. Còn là người đã nhiều lần vì hắn mà không tiếc bản thân mình.
Bọn họ cho dù thịt nát xương tan cũng bằng lòng đổi lấy một tia hy vọng cứu lấy Lam Hi Thần.
- Huống chi , cho dù tu vi đạt cỡ thành tiên khu vực đó cũng chỉ có thể một người tiến vào, qua một nguyệt mới có thể một người tiếp theo.
- Ta đi.
Lam Vong Cơ một lần nữa khẳng định chắc nịch.
- Ta ...
Giang Trừng chưa kịp lên tiếng thì Thượng Hòa lão nhân đã nói.
- Được rồi , trước tiên các ngươi đưa Trạch Vu Quân vào phòng trước đã. Sau đó nhanh chóng ai đi thì đi. Từ lúc nhiễm tà khí đến nay cũng đã 4 ngày. hạn còn lại chỉ có 6 , Lại chỉ có thể có một ngươi đi mới có thể qua cửa, nơi đó xa xôi nguy hiểm, ài... cũng phụ thuộc vào sự may của các ngươi vậy.
Lúc này công chúa nhân tộc lặng lẽ rơi nước mắt, nàng nhìn về phía Mộc Nhiên người phụ nữ ấy thì thầm " ta đã làm theo lời của ngươi rồi, còn không mau thả phụ thân của ta ra? ngươi khiến ta bất nhân bất nghĩa như vậy, ta ... ta thật có lỗi với bọn họ ..."
Công chúa mím chặt môi không dám khóc nức nở , Tuy là lầm bầm trong miệng chẳng dám nói thành tiếng nhưng Hồng Hoa nãy giờ vấn chú ý tới cô. Người tu tiên thính lực lại không tầm thường chả trách nào hôm trước công chua còn nói Trạch Vu Quân vô tội. Cơn nóng nổi lên nàng chạy đến chỗ Mộc Nhiên chất vấn có điều từ lúc nào THượng Hòa lão nhân đã chú ý đến.
- Tiểu công chúa, ngươi yên tâm cha của ngươi đã được cứu ra.
- Là thật ?
Công chúa vừa vui mừng vừa sợ sệt vội vàng xác nhận lại lần nữa
- Là thật.?
- Không sai, vì vậy cô có thể nói sự thật rồi.
Công chùa òa khóc, nhớ lúc được Lam Hi Thần cùng Giang Trừng hứa nếu nàng có cơ hội đến tu tiên giới, bọn họ nhất định đón tiếp không nghĩ tới lại gây cho bọn họ một cái họa lớn.
- Cô ta nói dối, tuy rằng cô ta có đi vào phòng Lam tông chủ, nhưng mà chỉ thoáng chốc lén lút rồi ra ngay căn bản không thể làm gì. Ta ta ... hu hu...
Cô lại khóc , cố nín rồi nói tiếp.
- Ta là ở vữa nãy ở đây bọn họ cố ý để ta nhìn thấy chiếc nhẫn phụ hoàng ta thường đeo trên tay thậm trí còn có vết máu. Không có cách nào khác ta đành biên một lời nói dối. Xin xin lỗi ta ta ... gây họa cho các vị rồi.
- Không chỉ cho Giang Lam hai vị tông chủ mà cả tu tiên giới cũng đều gặp nguy hiểm.
Thượng Hòa thở dài.
Phải rồi, lúc này các vị tông chủ đã ý thức được ngoài Trạch Vu Quân e sợ sẽ không có người nào chống lại được Hắc Đoan Vương, kể cả bọn họ có liên sức chống lại. Chỉ cần nhiễm tà khí ngược lại bọn họ lại trở thành mối họa của nhân thế cùng tu tiên giới vậy mà lúc trước còn nghi ngờ Trạch Vu Quân hiện giờ thật ái ngại.
Thạch Lão lúc này lên tiếng.
- Hắc Đoan Vương hắn bị thương nặng, cũng hi vọng chờ đến Trạch Vu Quân tỉnh lại. Chúng ta ... cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.
- Ta lập tức đi.
Giang Trừng vội vã , phải hắn không thể chậm trễ hơn nữa nhưng Lam Vong Cơ đã lợi dụng Giang Trừng vừa mới bị thương cơ bản còn chưa hồi phục liền nhanh chóng bế đi linh lực của hắn , thậm trí còn dùng cấm ngôn mặc kệ ánh mắt sát khí của Giang Trừng sau đó chắp tay.
- Huynh phu. Đắc tội rồi.
- Lam Trạm , Lam Trạm ta đi cùng ngươi.
Ngụy Vô Tiện lúc này nóng vội cùng sợ hãi không chút nào bình tĩnh được vội vã đòi theo.
- Nguy hiểm.- Lam Vong Cơ không nói nhiều lời , trên đời này y sợ nhát là gì ? chính là người này gặp nguy hiểm. Chỉ cần hắn an toàn cho dù làm bất cứ điều gì y đều có thể vì lẽ đó làm sao có khả năng để hắn cùng mình đi đến nơi nguy hiểm như vậy.
- Ta lại không sợ, ta càng không thể ở nhà sống trong bất an lo lắng cho ngươi. Lam nhị ca ca ta cầu xin ngươi ...
Lam Vong Cơ lập tức khiến Ngụy Vô Tiện ngất đi, đi lần này y thậm trí còn không biết có thể trở về hay không.
Nhẹ nhàng đớ ái nhân, đôi mắt thâm tình lưu luyên như không thể dứt ra, siết nhẹ người vào trong lòng. Y thờ dài một cái ra hiệu Lam Tư Truy đỡ hắn cáo biệt các vị trưởng bối Lam Khải Nhân nước mắt nhỏ xuống trên khuôn mặt già nua.
- A Trạm. Ngươi ...
- Thúc phụ. là Huynh Trưởng. Cũng là ... người dân.
Lam Vong Cơ ít nói, tích khẩu vô cùng lúc này cũng chỉ nói vài từ nhưng là muốn nói không thể để huynh trưởng phải đi càng không muốn tu tiên cùng người dân gặp nạn.
Lam gia xưa nay hành hiệp trượng nghĩa hi sinh bản thân mình, này cũng là điều phải làm.
Vài canh giờ sau, các vị tông chủ ai cũng đã về nhà đấy, Giang Trừng khôi phục Linh Lực, hận chỉ muốn giết chết tên Lam Vong Cơ đó. Hắn lại càng muốn đuổi theo y nhưng được Lam Khải Nhân giữ lại.
- A Trừng , bồi nhiều Hi Thần một chút.
Giang Trừng bần thần nhìn Lam Khải Nhân, khuôn mặt khắc khổ của lão khiến Giang Trừng đau lòng, so với Giang Trừng chắc gì sự lo lắng trong lòng lão có kém hơn. Lão coi Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ chính là con trai của mình. Vậy mà bây giờ 1 người nằm đó, một người đi vào nguy hiểm không biết có cơ hội trở về. Chắc hẳn lão cũng không muốn Lam Vong Cơ đi nhưng vì Hi Thần và vì cũng hiểu cháu trai của mình lão cũng không thể ngăn cản.
Lão nói đúng hắn phải bồi Lam Hi Thần nhiều một chút, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa. Một chuỗi bất an cứ vậy mà dâng lên.
Sống trong tột cùng của bất an và lo lắng không chỉ có Giang Trừng còn có lớn bé già trẻ Lam gia và không thể thiếu Ngụy Vô Tiện.
Từ một người nhanh nhẹn hoạt bát hắn trở lên vô thần, lúc nào cũng bất an thậm trí không ăn không ngủ, sắc mặt trắng bệch thẫn thờ, cho dù đan đã trở lại nhưng tu chất của Mạc Huyền Vũ cũng thật quá yếu đi, để kim đan hòa cùng thân thể phải mất một thời gian dài, chưa lúc nào hắn lại cảm thấy ghét bản thân yếu đuối của mình như thế.
Bây giờ thì hắn đã hiểu được phần nào 13 năm qua Lam Trạm của hắn phải sống trong cỡ nào bi thương. Cỡ nào đau khổ. Hắn không có quyền ngăn cản chỉ muốn đi cùng một đoạn đường. Vậy mà cũng không thể
Cứ như vậy, một ngày, rồi hai ngày qua đi, thậm chí đến ngày thứ sáu cũng không thể thấy được tin tức của Hàm Quang Quân, Lam gia lúc này lành ít giữ nhiều, tính mạng của hai anh em nhà tông chủ như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ không cứu được Lam tông chủ lại mất đi một Hàm Quang Quân, không khí trở lên vô cùng ngột ngạt.
Thời gian càng bị rút ngắn , trên trán Lam Hi Thần lại càng đổ nhiều mồ hôi, sắc da trở nên thành màu xám xịt, vô cùng chật vật, ngay cả hai vị tiên nhân cũng đi đi lại lại lo lắng vô cùng.
- Chỉ còn một canh giờ nữa, sợ là vô phương cứu chữa rồi.
Vì lo lắng cho Giang Trừng lúc này thúc mẫu của hắn cũng đã tới Vân Thâm, bà chỉ sợ có một ai đó nói cho hắn biết chỉ cần dẫn tà khí sang người khác Trạch Vu Quân lập tức sẽ được giải thoát . Vì lẽ đó bà nhất định phải có mặt ở đây để đảm bảo Giang Trừng không được biết.
- Vậy đi, Thượng Hòa, hãy dùng ta thay thế Trạch Vu Quân.
Điều lo sợ của bà dường như đang diễn ra trước mắt. Lời nói của Thạch Lão tiên nhân khiến cho mọi anh mắt đều nhìn về phía lão.
Lam Khải Nhân vội vã tiến đến.
- Thạch Lão tiên nhân, lời của lão là có ý gì? có phải còn có cách khác?
- Phải, là có cách khác. Chỉ cần một người hi sinh bản thân mình chuyển tà khí trong người Trạch Vu Quân sang bản thân mình thì có thể.
Không chỉ là ánh mắt của Lam lão tiên sinh đều nhìn thấy tia sáng lóe lên ngay cả Giang Trừng cũng bỗng nhiên có một sức sống, họ đều đang muốn dùng mạng của bản thân đổi lấy mạng của Lam Hi Thần.
Giang nhị phu nhân nhíu mày.
- Nếu đơn giản như thế cũng không cần Hàm Quang Quân như vậy liều mình.
Thượng Hòa lão nhân cũng gật đầu.
- Không sai, cách này không phải ai muốn hy sinh đều được. Người dẫn khí không đủ tu vi linh lực cùng sức khỏe trụ đến khi khí bên người Trạch Vu Quân hoàn toàn thoát ra, sẽ chỉ khiến cho bản thân người dẫn khí bị phát điên, bị mất mạng. Mà cũng chẳng cứu được Trạch Vu Quân.
- Cho dù người có tu vi cao thì lại làm sao? người đó không chỉ là mất mạng còn lại là mất đi ý thức chém giết sinh linh lúc đó lại là gây họa.- Giang nhị phu nhân chầm chậm nói.
- Vậy thì giết người đó đi là được.
Đây là lời nói của Giang Trừng.
- Dùng ta đi.- hắn nói tiếp
- A Trừng - Giang nhị phu nhân tức giận
- Không để ta.- Lão Lam Khải Nhân tỏ rõ vẻ quyết tâm, chỉ cần cứu cháu trai cái mạng của lão xá gì.
- Vẫn là để ta thì hơn. - Thạch Lão cười nói- Ta a sống đến nay cũng vài trăm năm rồi, nhờ có sư phụ mà mới có ta đứng ở đây ngày hôm nay. Các ngươi há không để cho ta một lần được báo đáp công ơn hay sao?
Thượng Hòa lão nhân ngoài cười mà trong không cười.
- Các ngươi a.... một nhúm xương già thật sự nghĩ rằng mình có thể làm người dẫn khi được sao?
Câu này của lão nói ra tất cả mọi người trong ý nghĩ chỉ có thể nghĩ đến Giang tông chủ là ngươi duy nhất phù hợp chỗ này, Giang Trừng lại nói.
- Thời gian không còn nhiều. Chỉ có ta là thích hợp nhất.
- A Trừng, ngươi cái người này bất hiểu, năm lần bảy lượt không nghĩ tới bản thân mình , ngươi đây là muốn ta phải làm sao gặp đại tẩu đây?
Giang Nhị phu nhân lúc này khóc nức nở bên cạnh Tử Liên nước mắt cũng thành dòng.
- Thúc mẫu. ta không phải không nghĩ đến. Mạng của ta lẽ ra nên là năm đó cùng toàn gia gặp nạn hay là khi đó nếu không phải Lam Hoán liều mình. Thúc mẫu ngài biết không? lần lượt lần lượt từng người rời xa ta, Lam Hoán ... hắn ... ta không thể.
Hắn tiến lại lấy tay gạt nước mắt của thúc mẫu mình, lại càng xoa đầu biểu muội.
- A Giang gia gia huấn thúc mẫu có biết không? Ta lại vốn chưa từng được coi là thấu hiểu, này coi như một lần cho ta được thể hiện. Ta có thể ngẩng cao đầu vì là trăm dân hy sinh a.
Hắn nói xong liền quỳ xuống lạy tam lạy, rồi lại đứng lên quay đầu lại nhìn Lam Hoán .
- Lam Hoán , ngươi tỉnh lại có thể hay không đừng trách ta? ta kiếp này gặp được ngươi là may mắn. Kiếp sau có thể hay không đến sớm một chút là được rồi. Thượng Hòa lão tiên nhân. Làm thôi không còn thời gian nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...