Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]

        Sau khi nghe kể về Hắc Đoan Vương, Thạch Lão nhắm mắt lại lắc đầu.

- Họa này trước sau cũng phải đến, có điều Trạch Vu Quân, việc ngươi trúng độc tà khí của hắn cũng không phải không có cách trị chớ nên hành động hàm hồ.

  Trạch Vu Quân mỉm cười.

- Thạch Lão yên tâm, cuộc sống này  ta vẫn còn chưa lỡ bỏ. Có điều ta có việc này nhờ lão tiên nhân.

- Ngươi nói đi.

- Nếu như …  Đến ngày thứ chín, nếu ta vẫn không thể thoát được, Thạch Lão xin hãy … giết ta.

   Thạch Lão tiên nhân nhìn vị Trạch Vu Quân vốn trời quang trăng sáng lại phải rơi vào tình thế này trong lòng cũng không dễ chịu.

   Nhưng đây là kiếp nạn cuối cùng của y chỉ cần y qua được sẽ trở thành thượng tiên. Ba trăm năm qua lão kiên trì chờ đợi ngày sư phụ trở về.
    Còn nhớ năm ấy khi lão mới ngoài 20 tuổi, sư phụ vì yêu phải kẻ vô tình bỏ lỡ thời cơ làm thượng tiên . Nếu không vì sư phụ hy sinh bản thân cứu vớt chúng sinhvỡ … Nay mới có cơ hội được làm lại, cho dù thế nào lão cũng sẽ giúp sư phụ hoàn thành ước nguyện.
   Bởi vì với lão sư phụ không chỉ là người nuôi dưỡng lão, còn là cha là tượng đài của lão.

-          Trạch Vu Quân, mọi chuyện tất có cách giải quyết. Trước tiên khống chế tâm tình thật tốt, chớ nên kích động.

     Lam Hi Thần thở dài gật đầu, dù sao thì ngày đầu tiên cũng chưa hẳn khó chịu lắm. y cảm thấy bản thân mình sẽ vượt qua.

   Sau khi xuất quan, y nhận ra rằng y không thể mãi như thế, như một con rùa rụt đầu không dám đối diện với sự thật. Y không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình.

    Y còn Lam gia cần chăm sóc, Vong Cơ cùng Vô Tiện ngao du, thúc phụ từ khi tuổi còn trẻ đã tận tâm tận lực với Lam gia, y không muốn để người thêm khổ cực, Lam gia chưa thật sự có người được bồi dưỡng thay thế y. 

   Huống chi y còn có Vãn Ngâm, còn muốn được bên người mình yêu sống hạnh phúc. Y không cam tâm phải bỏ lại tất cả. Không thử cố gắng làm sao biết có thành công hay không?

   Nhưng vạn bất đắc dĩ nếu như y không thể vượt qua, để tránh hậu quả y chỉ còn một cách đó mà thôi.

- Trạch Vu Quân.

Hồng Hoa lúc này đi vào khẽ tiếng gọi gây sự chú ý của hai người ngoảnh lại.

      - Trời đã khuya rồi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đã quá giờ giới nghiêm, chi bằng đêm nay ngươi ở đây một chuyến ngày mai hãy trở về.

- Cảm ơn cô nương.
   Lam Hi Thần mỉm cười cảm tạ, dù sao thì mọi việc cần thiết đã biên thư về cho thúc phụ, Lam gia là một gia tộc lớn việc chuẩn bị cho một cuộc họp đàm đột xuất không thành vấn đề.  Việc này tu tiên giới chắc sẽ lại trải qua một cơn cuồng phong.

     ===================================

   Ngày hôm sau. Lam Hi Thần trở về Lam gia thật sớm, đúng như dự đoán mọi sự chuẩn bị cho cuộc họp bàn bách gia tiên phủ để đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Với thông tin chấn động như vậy, huống chi chỉ trong một đêm đã có nhiều nơi bị nhiễu loạn. Bách gia vô cùng lo lắng trời còn chưa sáng đã đứng ở cổng Lam gia tiên phủ để đợi đến giờ vào.


   An tọa ở vị trí họp bàn các vị tông chủ cùng gia nhân đều có chung một vẻ mặt.

- Trạch Vu Quân, hiện tại chúng ta phải làm sao?

   Lam Hi Thần thở dài.

- Việc cấp bách chính là tăng cường bảo vệ người dân, các đại thế gia cũng nên đưa người tới những nơi lực mỏng để hỗ trợ. Địch của chúng ta tuy chỉ có một người nhưng sức mạnh lại vô cùng lớn. 

  Lại có một bị tông chủ lên tiếng.

- Nói về đại thế gia, hiện nay về tu vi linh lực chỉ có Lam gia và Giang gia là đang đứng trên đỉnh tối cao, hai nhà lại có mối quan hệ liên hôn, kính mong Giang gia và Lam gia dốc lòng hỗ trợ.

   Nhắc đến liên hôn, ngày đại hôn của hai vị tông chủ vì sự cố mà bị gián đoạn, tu chân giới ai mà không biết, nhưng họ lại không biết sóng gió chưa dừng lại ở đó, Lam Khải Nhân nén tiếng thở dài buồn khổ. Giang tông chủ khuôn mặt vốn dĩ không hề biểu hiện vui vẻ bao giờ nhìn tuy không ra được cảm xúc thế nào nhưng trong lòng cũng như bị dao đâm. Trái lại vị Trạch Vu Quân lại vô cũng cao hứng.

- Các vị yên tâm, ta và Vãn Ngâm (khi nhấc lên tên người này Lam tông chủ không khỏi nhìn sang vị kia Giang tông chủ bằng ánh mắt yêu thương), ta và Vãn Ngâm trước giờ chưa từng từ chối sự nhờ trợ giúp. Có điều Hắc Đoan Vương kia hành tung bí ẩn, đừng nói mình ta và Vãn Ngâm ngay cả Vong Cơ, Vô Tiện cùng các vị cao nhân khác liên thủ cũng không dám chắc phần thắng. và lại hành tung bí ẩn ngay cả hắn ở đâu chúng ta còn không biết vậy nên các nhà cũng nên tự bảo vệ mình thật tốt.

- Trạch Vu Quân dạy phải.

  Lam Hi Thần lại nói.

- Hiện nay ta đã phát thư mời các vị cao nhân tiên lão tới Lam gia, chúng ta sẽ tập hợp những người có tu vi lớn, dùng linh lực của mình tạo lên những lá bùa bảo vệ người dân. Tạm thời Hắc Đoan Vương mới vừa hồi sinh sức mạnh của hắn chưa thể trở về như cũ. Chúng ta liên kết lại tìm cách tiêu diệt hắn trước tránh để lâu dài bất lợi cho chúng ta.

- Được, được.

   Những tiến tán thành vang lên, Giang Trừng nhìn y, Lam Hi Thần vẫn như thế, một thân ôn nhu ấm áp dịu dàng, nhưng khi cần lại trở thành một nhà lãnh đạo quyết đoán, bây giờ cũng vậy, năm xưa tiến đánh Ôn cẩu cũng như vậy. Nam nhân ấy là mơ ước của vạn người những tưởng là người đàn ông của hắn, cuối cùng hắn vẫn không thể nắm giữ bên mình hay sao?

  - Thế nào, Giang tông chủ nhìn phu quân mình không chớp mắt như vậy?

  Một vị tông chủ thấy thế liền châm chọc một chút. Giang Trừng giật mình với hành động thất thố của bản thân chỉ biết nhăn mặt gượng cười không nói. Lam Hi Thần lại mỉm cười.

- Vãn Ngâm, bên phía Giang gia đã chuẩn bị tốt chứ?

  Giang Trừng nhíu mày, trong cuộc họp như này y đừng có gọi tên hắn thân mật như thế có được không?

- Trạch Vu Quân yên tâm, Vân Mộng đã được chính ta giăng kết giới, các đệ tử cũng đã được phái thêm dày đặc hiện tại chưa có vấn đề gì.

   Lam Hi Thần có chút nhăn mặt.

- Vãn Ngâm, ngươi tạo kết giới một vùng rộng lớn như vậy có ổn không?


   Giang Trừng cười xì.

- Ngươi xem ta có chỗ nào không ổn?

   Một màn này khiến cho các vị tông chủ bách gia phải phì cười, hai vị tông chủ a, hai người cũng thật biết cách làm giảm căng thẳng của bầu không khí này rồi. 

- Đúng rồi.

  Phan Hiếu Anh tông chủ Phan Gia lên tiếng.

- Hai vị tông chủ dự định khi nào tổ chức lại lễ thành hôn? bách gia chúng ta chờ đợi cũng là lâu lắm rồi.

- Phải đấy phải đấy, hiện tại Hắc Đoan Vương xuất hiện, ngày tháng sau này không biết ra sao, chi bằng hai vị tông chủ sớm về bên nhau cũng là điều nên làm.

    Nghe những lời này, Lam lão tiên sinh vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

- Việc này cũng nên tính sau, các vị không chê cơm canh Lam gia đạm bạc xin mời tiến vào yến tiệc. sau đó cùng nhau tạo bùa các vị thấy sao?

   Bách gia tông chủ cũng ngay lập tức tán thành bỗng nhiên một giọng nữ lên tiếng.

- Sao lại tính sau? Lam tiên sinh ngươi đã biết hết việc giữa ta và Trạch Vu Quân còn có thể nói những lời này sao? gia quy Lam gia liền cũng có thể như vậy?

     Lời của nữ nhân tiến đến từ nội viện Lam gia thật khiến cho bách gia một sự bất ngờ, ai cũng nổi lên tò mò giữa nàng và Trạch Vu Quân là quan hệ gì.

- Xin hỏi, vị cô nương này là ....

   Nhiếp Hoài Tang, đối với việc diệt trừ Hắc Đoan Vương chúa hề lên ý kiến nhưng với việc xuất hiện một cô nương như vậy quả khiến y tò mò.

   Lúc này nàng mới nhún người hành lễ chào các vị tông chủ, nàng nói.

- Tiểu nữ là Mộc Thiên, nói ra cũng thật xấu hổ nhưng không thể có cách nào khác vì không muốn con mình mất cha mà buộc phải ra mặt hôm nay.

   Lời nàng nói ra lại càng khiến cho bách gia dư luận thêm tò mò sửng sốt, nàng gượng cười nhìn Giang Trừng trách móc.

- Giang tông chủ, chuyện ngươi đã biết hết, làm một nam nhân tại sao không rộng lượng mà nhất định tranh giành phụ thân của nhi tử ta?

   Giang Trừng nhíu mày chưa kịp phản ứng, thì thân thể người nữ nhân đó đột nhiên bị linh lực kéo đến trước mặt Lam Hi Thần.


- Ngươi là ai? ở đây ăn nói linh tinh gì?

   Nhưng người phụ nữ khá là bình tĩnh nói.

- Trạch Vu Quân, còn nhớ ở phủ của Liên Hoa Thành, đêm xuân hôm đó ngươi ... ngươi cùng với ta không thể nói là đã quên. Cho dù đã quên thì hài tử cũng đã có ngươi định phủ nhận hay sao?

   Lời chưa kịp dứt hoàn toàn, Mộc Thiên đã bị một tay Lam Hi Thần bóp cổ, đôi mắt bỗng chốc biến thành màu đỏ đáng sợ khiến toàn bộ bách gia tiên môn đều hoảng sợ. Hồng Hoa cô nương cùng thạch lão đứng gần đó cũng vô cùng hoảng hốt. Thạch Lão lập tức dùng truyền âm nói với Trạch Vu Quân"

"- Trạch Vu Quân, ngươi phải thật bình tĩnh không được kích động, đừng để tâm ma khống chế"

   Mặc dù lời nói này đã được truyền đến bên tai Lam Hi Thần nhưng y không hề buông tay, y quay lại nhìn mặt Giang Trừng đang biến sắc trắng bệch lại càng thêm tức giận.

- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu si? ngay cả người cùng với mình cũng không thể nhận ra ai?

   Lời càng nói, tay y càng siết chặt khiến cho Mộc Thiên mặt mày nổi nên những gân máu đáng sợ. 

- Hi Thần mau buông tay.

   Lam lão tiên sinh sợ hãi liền tiến đến khuyên giải, hành động này của cháu trai lão, lão chưa từng được chứng kiến.

- Hi Thần, nếu cô ta chết trong tay ngươi vậy việc ngươi làm hay không làm còn có thể chứng minh sao?

   Lam lão giọng cũng đã lạc đi vì lo sợ, lúc này Lam Hi Thần mới chịu buông tay hất người phụ nữ kia xuống.

  Ho vài tiếng cố gắng hít thở lấy lại hơi, Mộc Thiên liền rút trong người ra mạt ngạch.

- Cho dù ngươi chối bỏ, thì mạt ngạch trong tay ta há không phải của ngươi, trên người ngươi có vết bớt là do ta bịa ra?

   Lam Hi Thần giật lấy mạt ngạch, thi triển linh lực tạo thành mồi lửa thiêu rụi nó.
- Mạt ngạch của ta chỉ một người mới có thể động vào. Nó đã dính bẩn không thể giữ.
   Giang Trừng nãy giờ chỉ im lặng, bản thân hắn còn đang không biết phải làm gì thì bị Lam Hi Thần điểm tên. Y nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.

- Vãn Ngâm, tại sao ngươi không lên tiếng, cho dù ta có bị trúng dược nhưng người cùng ta hôm đó tuyệt không thể là ai khác, chính là ngươi Vãn Ngâm.

  Bách gia xôn xao bàn tán, gì chứ họ đến để bàn việc lớn sao bống dưng lại biến thành xem một màn kịch đầy kịch tính.

   Hồng Hoa thì kinh ngạc, ngày đó nàng cũng ở đấy tại sao không biết chuyện này, nàng cũng nhớ Giang Trừng cùng mình đánh đuổi Liên Hoa Thành ... như thế người cùng Trạch Vu Quân có thể thật sự là nữ nhân kia, nghĩ tới nàng nhìn Giang Trừng lo lắng.

- Lam Hi Thần - Nữ tử lại lên tiếng

- Câm miệng, tên của ta ngươi cũng xứng gọi sao?

- Ta gọi thì sao chứ? ta thừa nhận ngươi đêm đó mơ mơ màng màng liên tục gọi tên Vãn Ngâm, nhưng sự thật là ta ngươi có nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.

- Ngươi!

    Lam Hi Thần lại tức giận, đôi tay chỉ muốn bóp chết nàng ta. Hồng Hoa vội vã truyền âm


"- Vãn Ngâm ca ca, mau khiến Trạch Vu Quân bình tĩnh lại, nếu như kích động chỉ sợ ma khí xâm chiếm càng nặng"

   Giang Trừng nắm chặt tay, hắn khó xử 

- Lam Hoán, ngươi bình tĩnh lại. Mộc Thiên cô nương, cô là có ý gì?

- Sao cơ?  - Mộc Thiên ngạc nhiên khi thấy Giang Trừng lên tiếng.

- Ta đã nói, ta cần thời gian xác minh sự thật, ngươi lại làm náo loạn bách gia đàm hội, đây không phải là muốn tìm phụ thân cho hài tử mà chính là làm nhục thanh danh của Lam Hoán và ta hay sao? Ngươi như này ta lại cảm thấy ngươi chính là có mục đích mới tiến vào Lam gia. Những lời ngươi nói liệu có đáng tin.

- Ngươi nói vậy có ý gì? Giang tông chủ, dù sao ta cũng chỉ là nữ nhi, trong mình đang mang thai tâm tính dễ kích động, ta vì con ta cần có một gia đình là ta sai sao? Trái lại Giang tông chủ ngươi là nam nhân lại không sợ mất mặt trước mặt bách gia tiên môn không ngại tranh giành nam nhân với ta?

   Giang Trừng đen mặt, Lam Hi Thần Trừng mắt.

- Câm miệng, 

   Hồng Hoa thức thời vội chạy ra chắn trước.

- Mộc cô nương, Giang tông chủ ý nói không sai, nếu cô một mực nói phụ thân của con cô là Trạch Vu Quân nhưng lại không ngại gây chuyện thị phi cho ngài ấy, này không hợp lẽ thường tình. Hôm nay là bàn về việc thiên hạ, mong cô lui xuống, Lam gia giải quyết việc nhà nên để sau.

    Nàng liếc nhìn gia nhân Lam gia, bọn họ hiểu ý lập tức đưa Mộc Thiên đi, nhưng sự việc vẫn chưa thể lắng xuống khi Lam Hi Thần nhìn chằm chằm vào Giang Trừng.

- Vãn Ngâm, ngươi có tin ta không?

     Giang Trừng im lặng, Lam Hi Thần càng gấp gáp

- Ngươi phải tin ta. Ngươi phải tin.

    Lam Hi Thần bị kích động, y dùng tay bóp cổ Giang Trừng uy hiếp, tiên môn bách gia liên tục bị bất ngờ.

Giang Trừng khó nhọc lên tiếng. Tử Điện cảm ứng được nguy hiểm cho chủ nhân đã tự phát ra ánh sáng roèn roẹt sẵn sáng tấn công Lam Hi Thần.

- Ngươi ... phát điên cái gì buông ta ra.

   Nhưng không để ý lời nói đó của Giang Trừng, Lam Hi Thần lại nói.

- Hừ tại sao không tin ta? ta là nam nhân ta thích ngươi là một nam nhân còn có thể cùng với nữ nhân khác sao? Đời ta thanh tâm quả dục từ nhỏ chỉ có ngươi mới khiến ta điên loạn. Tại sao lại không tin ta?

   Bàn tay của Lam Hi Thần quá khỏe nó thật sự khiến cho Giang Trừng khó thở và không thể trốn thoát.

- Hi Thần mau buông Giang tông chủ ra, ngươi ... ngươi...

- Trạch Vu Quân, ngươi làm vậy sẽ đau Vãn … à Giang tông chủ.

  Hồng Hoa cũng lên tiếng chỉ sợ Lam Hi Thần phát điên hại chết Giang Trừng, nhưng cũng phải nói Giang Trừng nổi danh Tam Độc Thánh Thủ cũng không phải danh hãi, hắn dồn linh lực vào tay truyền sangTử Điện, Tử Điện lặp tức hóa roi tấn công Lam Hi Thần, bị bất ngờ y liền buông tay để chống lại đòn tấn công.  Không để Lam Hi Thần có hành động tiếp theo Giang Trừng liền nói.

- Chỉ cần ngươi khẳng định, ta không quản nhiều đến thế, lập tức sẽ tin ngươi. Lam Hoán, ta tin ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui