Xin chào giờ ta mới bắt đầu lại cho fic này. Thật sự mà nói dạo này đầu óc càng lúc càng có vấn đề chỉ sợ viết ra nhàm chán mọi người bỏ rơi ta mất nên nó cứ bị delay mãi thôi.
==============================
Bắt đầu chính văn.
Buổi sáng hôm sau khi Giang Trừng tỉnh giấc cũng là khi ánh sáng đã xua hết bóng đêm, tiếng chim ca tiếng gió thổi tiếng suối róc rách chảy tạo lên một bản nhạc thánh thót đón chào buổi sáng vui vẻ nơi Hàn Thất. Cảnh vật vui tươi là thế, Giang tông chủ cũng cảm thấy hạnh phúc là thế, một tháng chìm đắm trong đau khổ đã được đền đáp. Chỉ là bây giờ bỗng dưng lại trở thành người dưng , hắn tự an ủi mình ít nhất y còn sống, y bình an vậy là quá đủ.
Giờ này đã là giờ thìn , Lam Hi Thần thức dậy từ lâu và cũng đã đi ra ngoài rất sớm, có lẽ y ngại đối mặt với một nam tử được cho là người yêu mình thậm trí chỉ còn một bước sẽ chính thức thành phu phu. Giang Trừng thở dài chính bản thân hắn cũng không biết đối với Lam Hi Thần phải như thế nào?
Lặng lẽ rời khỏi Hàn thất dự định sẽ đi tìm Lam lão tiên sinh cáo từ, hắn cần về Liên Hoa Ổ bởi vì Lam Hi Thần đến 1 tháng qua hắn không đếm xỉa đến, hi vọng chủ sự cùng Giang Thiên thay hắn gánh vác ổn thỏa.
Đi vòng qua con đường nhỏ với nhiều cảnh sắc đẹp đẽ cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Lam Khải Nhân đang vuốt râu nhìn xa xa cùng với Lam Vong Cơ bên cạnh. Nương theo ánh mắt của bọn họ chính là cảnh Lam Hi Thần đang vui vẻ cùng tiểu bối bối khả ái, đứa trẻ đó da dẻ trắng nõn cái miệng chúm chím giọng cười đáng yêu bi ba bi bô thật khiến cho tâm ai cũng mềm nhũn vô phương kháng cự. Lam Hi Thần vô cùng thích thú bé đứa nhỏ trên tay bón cho bé một ít kẹo ngọt cùng với nụ cười rạng rỡ
Lam lão tiên sinh thở dài một tiếng
- Vong Cơ...
Lam Vong Cơ nghe gọi lập tức cung kính trả lời.
- Vâng.
Lão ngập ngừng một chút rồi lại nói.
- Liệu có phải Hi Thần mất đi ký ức kia có lẽ lại là điều tốt không?
Nghe Lão tiên sinh nói thế Giang Trừng mở to đôi mắt lại nhìn về phía Lam Hi Thần sững sờ ... " là tốt sao?" Hắn không phải kẻ ngốc để không biết suy nghĩ của Lam Khải Nhân tiên sinh. Nếu như y không nhớ tới loại ký ức kia sẽ không có tình cảm với hắn, cũng không còn đoạn tụ và rồi y sẽ thành hôn cùng một người phụ nữ sinh ra một tiểu Lam Hi Thần khả ái. Sẽ tốt hơn hẳn ở cùng với hắn người đời chê cười.
Bất giác cười chua xót, đè nén nó xuống hắn tiến lại gần Lam lão tiên sinh hành lễ .
- Lão tiên sinh, Lam nhị công tử .
Lam Vong Cơ hơi nhướng mắt, cách xưng hô thập phần xa cách này khẳng định hắn đã nghe câu nói của thúc phụ, bởi lẽ tuy hắn cùng mình vẫn chưa thật sự có mối quan hệ tốt nhưng đối với thúc phụ từ lâu đã chuyển cách xưng hô.
Lam Khải Nhân nghe tiếng quay đầu lại.
- Vãn Ngâm, ngươi đã tỉnh?
- Vâng, Lam lão tiên sinh. Vãn bối thiết nghĩ nếu Lam Hi Thần đã mất đi ký ức ngày một ngày hai cũng không thể chữa khỏi, vãn bối xin phép trở về Vân Mộng.
Lam Khải Nhân nghe nói thì gật đầu.
- Vậy được, ngươi hãy quay lại đó nghỉ ngơi một chút kỳ thật thời gian qua cực khổ cho ngươi rồi chú ý giữ gìn sức khỏe. Còn về Hi Thần chúng ta cùng tìm cách.
- Xin vâng. Vậy ... ta xin phép được xuất phát.
Thấy hắn vội vã , lão tiên sinh liền ngăn cản.
- Không gấp, cùng dùng bữa sáng rồi đi.
Giang Trừng lắc đầu giọng nói đều đều.
- Đã lâu không quay về trong lòng sốt ruột chỉ mong về sớm một chút. Xin tiên sinh xá tội.
- Giang Trừng ngươi định về thật sao?
Ngụy Vô Tiện tiến tới vẻ mặt không vui nói lớn.
- Đại ca đang cần ngươi sao có thể không ở bên
Giang Trừng cười gượng gạo, trong tâm ảo não " y bây giờ không nhận thức ta lấy gì nói cần" nhưng ngoài mặt cứng tiếng.
- Ngụy Vô Tiện , Vân Thâm cấm ồn ào.
- Ây nha, chủ mẫu là ta quên mất xin người chớ trách phạt. Nhưng mà...
Ngụy Vô Tiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng luôn như thế một chút trêu chọc. Nghe thấy nói chuyện Lam Hi Thần liền bỏ đứa trẻ trả lại cho phụ mẫu nó rồi lại gần bọn họ.
- Giang tông chủ ngươi là đi về? Không thể lưu lại dùng cơm?
Lại là Giang tông chủ , Giang Trừng dường như đã quen hai tiếng Vãn Ngâm giờ đổi lại thành như vậy trong lòng đầy vị chua nhưng bên ngoài vẫn như không gợn sóng.
- Lam tông chủ, tại hạ còn có việc không thể tiếp tục làm phiền Lam gia. Xin cáo từ.
Lam Hi Thần nụ cười dịu dàng nho nhã.
- Vậy , không tiễn.
Ngụy Vô Tiện than trời với vị đại ca phũ phàng này, nhưng cũng không thể trách y sau một giấc ngủ bỗng nhiên có đạo lữ, đạo lữ lại là người trước đây không ưa gì gia tộc mình đặc biệt lại là nam nhân . Đúng là khó có thể tiếp nhận thông tin này, nhìn Giang Trừng chắp tay chào một lượt rồi quay lưng bước ra cửa lớn không thể nén tiếng thở dài.
Trở vể Liên Hoa Ổ, Giang tông chủ được đón tiếp bằng ánh mắt vui mừng của gia nhân và môn sinh, cùng đôi mắt ướt của thúc mẫu với biểu muội Tử Liên. Bọn họ có thể không mừng sao? Người thân của họ, tông chủ của họ một tháng qua sống ra sao tu tiên giới mấy người không biết?
Vừa về đến việc đầu tiên hắn làm chính là vào y phòng , hỏi thúc mẫu về bệnh mất trí nhớ cùng xem xét tất cả các loại sách nói về bệnh này .
Màn đêm theo tuần hoàn tiếp tục buông xuống thay thế cho ánh sáng bao phủ không gian một màu đen tĩnh lặng, thúc mẫu lại cẩn thận mang cho hắn một bát canh nóng , nhìn đứa cháu trai mà lắc đầu.
- A Trừng nghỉ ngơi đi, việc này không thể gấp gáp được.
Hắn đón lấy bát canh gật đầu
- Thúc mẫu, trong lúc ta không có ở đây có chuyện gì xảy ra không.?
Thúc mẫu vừa sắp xếp lại những quyển sách cho gọn gàng vừa lắc đầu nói.
- Cũng không có gì, mọi việc đều tốt. Nhưng mọi người một phen kinh sợ chỉ cầu mong con trở về.
Giang Trừng cúi đầu xuống.
- Thúc mẫu, xin lỗi làm mọi người lo lắng.
Giang nhị phu nhân mỉm cười.
- Trở về liền tốt rồi. Bệnh của Lam Hi Thần không rõ là tâm bệnh, bị chấn động hay dùng thuốc. Hôm sau ta sẽ thử đến đó xem.
Giang Trừng uống canh trầm ngâm một lát tựa như không có ý kiến gì đột nhiên lại nói.
- Thúc mẫu, không vội . Ta trở về tư phòng , thúc mẫu cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.
Hắn thật ra muốn yên tĩnh, yên tĩnh để suy ngẫm lại. Hắn có nên hay không buông tay để Lam Hi Thần có một cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường không? Nhưng là hắn không cam tâm, Lam Hi Thần là của hắn , hơi ấm đó làm sao có thể quên , ôn nhu đó sao có thể từ bỏ, vòng tay mạnh mẽ đó luôn ôm chặt hắn vào lòng.
Gặp nhau ... gần nhau ... yêu nhau làm sao có thể ... buông! Giang Trừng bặm môi là muốn khóc nhưng những giọt nước mắt cũng không thể phá vỡ cảm xúc để trào ra ngoài chỉ có thể nén chặt nuốt ngược vào trong đắng ngắt.
Về phía Lam Hi Thần sau khi hắn rời khỏi tuy có một chút áy láy nhưng lại có chút nhẹ nhõm,ít ra y cũng không phải suy nghĩ đến phải cư xử thế nào với Giang tông chủ. Y là tông chủ Lam gia, hắn là tông chủ Giang gia là người còn xót lại duy nhất Giang gia vì sao mà có thể bỏ đi gánh nặng của mình để đoạn tụ.
- Huynh trưởng.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đặc biệt đến tìm y , hai người huynh đệ tình thâm trước giờ luôn luôn là Lam Hi Thần chăm sóc cũng như thấu hiểu đệ đệ của mình ngay cả khuôn mặt của đệ đệ không cần biểu hiện chứ không cần nói ra. Cho đến nay đạo lữ nhà mình là Ngụy Vô Tiện cũng chưa thể làm được điều đó. Nhưng bản thân Lam Vong Cơ tự thấy mình không bằng huynh trưởng.
- Vong Cơ, Ngụy đệ có chuyện gì không?
- Chuyện về Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện không tránh khỏi có chút sốt ruột.
- Chuyện về Giang tông chủ. Ngụy đệ, ta nghĩ là hay là thôi đi.
Lam Hi Thần phất tay thở dài .
- Thôi đi là sao? Chuyện hai ngươi không phải đã kể rõ tại sao còn xa cách với Giang Trừng như vậy.?
- Ngụy Anh.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhắc nhở tránh để cho hắn kích động.
- Sẽ hối hận.
Đây là lời nói y dành cho huynh trưởng của mình, Lam Hi Thần khẽ động miệng không biết nên phản bác thế nào. Là Lam Vong Cơ cho rằng nếu lấy lại được trí nhớ y sẽ hối hận khi đẩy Giang tông chủ ra xa, sẽ như thế thật sao?
- Vong Cơ, ta thật sự không biết vì sao khi đó mình lại làm ra những chuyện như vậy cùng Giang tông chủ . Nhưng Vong Cơ ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra, ta và Giang tông chủ thật quá khác nhau không thể nào ta động tâm với hắn. Giang tông chủ ghét Lam gia như thế có khi nào bị đoạt xá không? Vẫn là dù có chuyện gì đã xảy ra. Quên liền quên đi như thế tốt cho cả hai bên.
Lam Hi Thần bước vào trong Hàn thất ngụ ý không muốn nhắc tới chuyện này nữa, hắn là tông chủ Lam gia là tông chủ tự niệm trong đầu nhất định không được quên điều này.
Nửa tháng sau, cả bên Giang gia cùng Lam gia đều không có cái gì động tĩnh hướng tới nhau, gia sự không có gì đặc biệt rảnh rỗi lại có chút suy nghĩ lung tung và nhớ tới người kia đến xát lòng. Kim Lăng cũng chạy tới chạy lui xem chừng lo lắng cho cữu cữu không được cảm ơn trái lại còn bị dọa đánh gãy chân âu cũng là đã quen rồi không sợ .
Gia sự không có trái lại tu tiên giới liên tiếp xảy ra hỗn loạn tin tức. Đó là tự nhiên xuất hiện hai cá nhân trước đây chỉ thuộc hàng vô danh vậy mà bây giờ lại trở thành nhân vật có tiếng
vùng Hoang Hải xuất hiện Trương Ngọc Đại , tuổi mới hai mấy trước vốn bình thường con người không biết tại sao đột nhiên lợi hại. Người này ác độc dựa vào tu vi bắt nộp cống phẩm lại là thiếu nữ chỉ có vài ngày đã hại nhiều người không , lòng người căm phẫn.
Lại nói vùng Xuyên Canh, Lâm Phương trung tuần bỗng nhiên trẻ lại linh lực tu vi dồi dào người này không đáng ngại chưa hại ai nhưng thần bí như thế thật đáng sợ.
Khi đó một tiểu thư trẻ tuổi đến Lam gia cầu gặp, nàng ấy một thân diễm y màu hồng vải mỏng nhẹ , nhiều tầng lớp kết hợp chỉ cần làn gió nhẹ khẽ qua cũng khiến xiêm y bay lượn vô cùng thanh thoát. Nàng lại có đôi mắt to sáng long lanh , trên môi thật giống Lam Hi Thần luôn thường trực nụ cười tỏa nắng ấm áp. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ dịu dàng khiến người nghe luôn cảm thấy thoải mái.
Khi vừa gặp Lam Khải Nhân cùng với Lam Hi Thần đã nho nhã hành lễ.
- Tiểu nữ Đoàn Hồng Hoa đệ tử Thạch Lão nhân bái kiến Lam lão tiên sinh, Lam tông chủ.
Lam Hi Thần gật đầu nhận lấy phong thư do nàng đưa tới lập tức mở ra đọc còn lão Lam nhìn người này một thân lễ nghi thoát tục yêu kiều cảm thấy thật hài lòng.
- Thì ra là đồ nhi của Thạch Lão tiên nhân, Đoàn cô nương mời ngồi.
Nàng mỉm cười tạ lễ ngồi xuống ghế dành cho khách, sau khi đọc xong bức thư Lam Hi Thần có chút bất ngờ sốt sắng.
- Thúc phụ, lão tiên nhân trong thứ có nói muốn nhờ ta tìm lại pháp bảo. Nhưng mà không nói rõ làm cách nào chất nhi giúo được. Đoàn cô
- Cảm tạ Lão tiên sinh, cảm tạ Lam tông chủ.
- Mau đứng lên đi.
Lam Hi Thần hất tay nói nàng dậy, sau khi ổn định lại chỗ ngồi nàng bắt đầu nói.
- Chắc lão tiên sinh cùng Lam tông chủ đã từng nghe nói sư phụ ta có một pháp bảo bên người chính là roi đả yêu.
Cả Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thật đều gật đầu thể hiện bọn họ đều biết. Nàng lại nói tiếp .
Nhiều hôm trước sư phụ gặp phải một yêu quái ngàn năm tu luyện, hai người đấu với nhau pháp bảo bị đánh vỡ , sư phụ bị thương nặng.
Lam Khải Nhân choáng váng cùng Lam Hi Thần đồng dạng, lão tiên nhân nổi tiếng pháp bảo độc nhất vô nhị nhắc đến tiên yêu đều sợ hãi vậy mà yêu quái có thể đánh vỡ , đả thương tiên nhân . Yêu quái này thật sự không tầm thường.
Nàng thở dài một chút.
- Tính mạng sư phụ ta tuy không còn nguy hiểm nhưng tiên lực cùng pháp bảo liên quan. Bây giờ pháp bảo bị vỡ thành nhiều mảnh thất lạc khắp nơi.
Đoàn Hồng Hoa đột nhiên đứng dậy quỳ xuống.
- Pháp bảo này phàm là người có động tâm ích kỷ chỉ một chút khi chạm vào thì tu vi linh lực tự nhiên có nhưng mà sẽ khiến tâm thay đổi trở nên độc ác có thể là ... dục vọng làm nhiều điều ác.
Nàng mím môi rồi lại nói tiếp.
- Sư phụ nói trên đời này chỉ có một mình Trạch Vu Quân chạm vào sẽ không bị ảnh hưởng vì vậy cầu xin ngài hãy giúp sư phụ ta tìm lại mảnh vỡ pháp bảo cứu sư phụ.
Lam Hi Thần tiến lại gần đỡ nàng lên lại dịu dàng đưa nàng ngồi xuống ghế , hình ảnh này khiến lão Lam có phần mong ước, mong ước Lam Hi Thần sẽ có một nương tử như vậy. Nghĩ tới đây lão lại cảm thấy có lỗi với Giang Trừng nén tiếng thở dài rồi nói.
- Cô nương yên tâm , chúng ta nói là sẽ làm . Hi Thần việc trong nhà cứ để ta cùng các trưởng bối lo liệu , có điều cẩn thận một chút. Bằng mọi giá bình an trở về.
Lão nói thế bởi đã quá một lần lão tưởng đã mất vị chất nhi này, trong lòng đã nếm đủ vị đau. Bây giờ với lão quan trọng nhất chính là bình an của y và Lam Vong Cơ.
Nghe thúc phụ nói, Lam Hi Thần xin vâng và cảm ơn thúc phụ nhanh chóng lên đường cùng Đoàng Hồng Hoa mỹ nữ. Nàng phải đi theo bởi vì nàng sống cùng sư phụ có khả năng cảm nhận được pháp bảo cùng với nàng cũng không phải một người tầm thường có thể giúp sức cùng Trạch Vu Quân. Bọn họ cũng không tiện dẫn theo nhiều người đánh rắn động cỏ nếu như bọn người kia biết được chẳng phải sẽ gây ra một trận máu tanh sao?
Hai người Trạch Vu Quân cùng cô nương Hồng Hoa lựa chọn đến vùng Hoang Hải đầu tiên bởi ở đây tội ác đã tung hoành nếu không nhanh chóng giải quyết sẽ có nhiều người bị hại.
Từ Cô Tô đến Hoang Hải ngự kiếm mất khoảng hai ngày , sau khi đặt chân đến Hồng Hoa bọn họ đi bộ quan sát . Nơi đây không phải chốn kinh đô đông đúc, kinh thương không mấy phát triển con người sống chủ yếu dựa vào nghề nông. Cuộc sống vốn hết sức thanh bình ấy vậy mà đột nhiên xuất hiện ác bá, nam nhân bị bắt đi làm dịch phu xây tòa điện nguy nga mà số tiền để xây tòa điện ấy lại chính là tiền mồ hôi nước mắt của người dân.
Những thiếu nữ mới lớn xinh đẹp bống nhiên bị ép gả cho hắn , nhiều cô nương thà chết không chịu nhục nên đã gieo mình xuống dòng sông tự vẫn tạo nên một vùng đất vô cùng thê lương . Và sự thê lương ấy đã lan tràn thành vùng rộng lớn lân cận
Hai người bọn họ chọn một quán nước gọi trà nghe ngóng tin tức mà nhìn nhau thương xót, việc này khiến cho Lam Hi Thần nhớ tới Ôn gia khi xưa hoành hành ác bá khiến cho giới tu tiên nhiều năm điên đảo chìm trong sợ hãi đau thương.
- NHỊ VƯƠNG GIÁ ĐÁO
- MAU CÚT RA HAI BÊN QUỲ XUỐNG ...
Tiếng hò hét liên tục vang lên người người sợ hãi vội vàng dạt ra quỳ xuống khuôn mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Trong quán trà cũng hối hả quỳ xuống đất. Nhìn thấy Lam Hi Thần và Hồng Hoa vẫn nghiễm nhiên ngồi đó thì họ nói nhỏ khẽ nhắc.
- Hai người còn không mau mau quỳ xuống. Cô nương này xinh đẹp tuyệt trần nhân lúc bọn họ chưa để ý tới mau mau trốn vào trong.
Lam Hi Thần nhìn nàng rồi lại nhìn xuống hỏi nhỏ
- Vị Nhị Vương Gia này là ai?
- Hắn là Trương Nhị em trai của Trương Ngọc Đại kẻ này bất tài nhưng dựa hơi anh trai độc ác lộng hành không kém gì nhau.
Nói về vị này không khỏi nén tiếng xì xào, anh em nhà họ cậy có sức mạnh tự xưng vương xương đế xưng thần tiên.
- Hai người đừng xì xào nữa đến tai hắn lại không giữ được tính mạng.
Nhưng lời cảnh báo còn chưa dứt , Nhị vương gia nào đó đã nhìn vào trong quán , với sự nổi bật của Lam Hi Thần và Hồng Hoa thì làm sao thoát khỏi ánh mắt của hắn. Đôi mắt của tiểu ma vương trở lên ngây dại , đôi chân không tự nhủ mà bước tới chỗ bọn họ. Hồng Hoa nhíu nhíu mày khó chịu, Lam Hi Thần cũng đã sẵn sàng bảo vệ cô nương xinh đẹp.
- Hoàn mỹ ! Ta chưa từng gặp người nào hoàn mỹ như thế này . Vô cùng đẹp mắt.
Lam Hi Thần vội vàng đẩy Hồng Hoa ra sau ánh mắt kiên định bảo vệ.
- Tuyệt đại mỹ nhân, tuấn tú uy nghi ... không từ nào có thể miên tả hết.
Lam Hi Thần đôi mắt mở to hết cỡ khi đôi măt của kẻ kia cưa dán vào khuôn mặt mình, Hồng Hoa cô nương ở đằng sau cố gắng nhịn cười , hai môi miết lại nín đến suýt bật máu. Chỉ có dân nàng vẫn còn run bật bật.
Tên kia lại nói.
- Vị công tử này, ngươi về theo ta, ta đảm bảo cuộc sống của ngươi sau này sẽ vô giàu sang phú quý. À phải rồi xem cách ngươi ăn mặc thì cũng không phải người bình thường. Như thế lại càng xứng với bản Vương ta.
Lam Hi Thần sau giây phút bất ngờ mới khẽ cười.
- Nếu như ta không đồng ý?
- Nếu không muốn uống rượu mời thì ngươi phải uống rượu phạt. Nói cho ngươi biết đại ca ta thần thông quảng đại không việc gì là không làm được. Nếu ngươi không muốn hại chết cả nhà thì hãy theo ta.
Lam Hi Thần có chút tức giận thì Hồng Hoa cô nương khẽ giật ống tay áo y, y quay lại thì thấy đôi mắt nàng như nói hãy đồng ý. Lam Hi Thần nhớ ra cô nương Hồng Hoa đã nói cần tìm cách tiếp cận Trương Ngọc Đại tìm ra manh mối hắn cất giấu pháp bảo.
Bởi lẽ pháp bảo này nếu bị cướp mất toàn bộ linh lực sẽ bị mất. Nếu còn chưa rơi vào tay ai dù bị đánh bầm dập vẫn có thể phục hồi.
- Ây dô thật không nghĩ sau ngươi còn có cô nương xinh đẹp đến như vậy. Đại ca chắc chắn sẽ thích. Người đâu bắt bọn họ lại.
- Không cần, chúng ta tự đi.
Lam Hi Thần nén thở dài hiên ngang tiến lên phía trước mặc dù trong lòng đang ớn lạnh bởi đôi mắt háu đói của kẻ kia nhìn y.
==============================
Hai người Lam Hi Thần cùng Đoàn Hồng Hoa cô nương được đưa đến một một gian phòng lớn , liếc nhìn ở đây là một trang viện nhỏ không lớn lắm nhưng có lẽ cũng là lớn nhất vùng này. Chính là nơi ở của một phú hào bị hắn cướp mất
Vừa nhìn thấy Đoàn Hồng Hoa một kẻ mặc áo đỏ rực toàn thân, hắn vóc người khá cao to da dẻ đen đen rám nắng, hắn chạy tới nắm lấy tay nàng.
- Tiểu nương tử, Đại mỹ nhân trên đời thật sự có người đẹp như nàng a.
Hồng Hoa hơi nhíu mày nhanh lẹ rút tay khỏi hắn.
- Trương đại tiên nhân. Chúng ta chưa thành thân nếu không giữ lễ chỉ sợ người ta chê cười.
Hắn vỗ ngực cười lớn.
- Kẻ nào dám cười, ta sẽ nhổ răng người đó.
Hồng Hoa nghiến răng nhịn vì đại sự nhất định không được manh động. Còn Lam Hi Thần có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Hồng Hoa lén dùng linh lực nói chỉ để người cần được nghe nghe tiếng.
- Trạch Vu Quân ngươi đang suy nghĩ gì?
- Không có gì... ta ... hình như gặp người quen.
Y nhớ lại lúc sắp vào trang viên này rõ ràng nhìn thấy một bóng người màu tím " không lẽ là Giang tông chủ"
- Đại mỹ nhân , ngươi chớ lo lắng vi phu tối nay sẽ hảo hảo đối sử tốt với ngươi.
Trương Nhị cười cười ngả ngớn khi thấy sắc mặt đăm chiêu của y. Không thèm để ý đến lời nói tục tĩu của hắn Lam Hi Thần lại hỏi Hồng Hoa cô nương.
- Phải rồi, Hồng Hoa cô nương cô có cảm nhận được pháp khí không?
Hồng Hoa ảo não trả lời " không" quả nhiên hắn không đem theo mình , hắn sợ bị đánh bại nếu để trên người sẽ bị cướp mất. Một khi pháp khí không bị ai cướp đi thì hắn không sẽ chết bị thương nặng đến mấy thì sau hai canh giờ cũng liền tỉnh. Kẻ này tuy chỉ là phàm ngu nhưng thật ra vô cùng khôn manh.
Thấy Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa im lặng, Trương Nhị cười cười đưa Lam Hi Thần đi nơi khác không quên nháy mắt với đại ca mình, hắn đưa Lam tông chủ tới phòng riêng ánh mắt nhìn y tràn đầy tình ý.
- Tiểu Lang Quân.
" Lam Hi Thần là người tu tiên nên hình dáng có thể nói trẻ hơn tuổi thực rất nhiều tuy y là người trưởng thành chững chạc nhưng cơ thể bất quá nhìn như 20 tuổi". Nghe tiếng tiểu Lang Quân y không khỏi giật mình ớn lạnh. Khẽ nhấp một ngụm trà y nói.
- Ta nghe nói đại ca ngươi gần đây tự nhiên có sức mạnh.
Hắn cười lớn không khỏi khoe khoang.
- Đúng thế. Đại ca ta là gặp được thượng tiên ban cho pháp bảo và tiên lực. Ta nói nha ngươi trở thành nhà ta người chắc chắn không phải chịu thiệt thòi.
- Pháp bảo? Ngươi có biết hắn để ở đâu không?
Trương nhị cười cười.
- Đương nhiên ta biết, nhưng mà.... chỉ khi nào ngươi thật sự trở thành người của ta... bây giờ chịu lăn giường cùng ta, xong chuyện nhất định sẽ nói.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy tiến lại gần y đôi tay không an phận mà định động chạm. Lam Hi Thần ngầm vận linh lực chặn đường người kia vạn lần không ngờ ánh tím lóe lên người kia bị một sợi dây phát sáng quấn lấy hất văng một bên đau đớn. Giang Trừng thình lình xuất hiện không chỉ khiến Trương Nhị sợ chết mà còn khiến Lam Hi Thần kinh sợ không nghĩ tới người này là đi theo mình.
Giang Trừng không hề liếc mắt tới Lam Hi Thần dù chỉ một chút, đôi mắt hạnh chứa đầy tức giận nói với tên Trương Nhị
- Nói, đại ca ngươi giấu pháp bảo ở đâu. Nếu không nói thì sau này cũng đừng hòng mở miệng.
Trương Nhị nhìn người trước mặt hung hãn , tráng kiệt vừa mới một roi đã quăng hắn xuống đất đến xương mềm nhũn thì khiếp sợ, có điều ngay bản thân hắn cũng không biết ở đâu .
- Đại đại công tử xin tha mạng , ta quả thật không biết ở đâu. Đại ca ta không hề cho ta biết.
Nhìn nét mặt cùng giọng nói run rẩy của hắn Lam Hi Thần cũng đoán được là hắn nói thật
- Giang tông chủ, ta nghĩ hắn không lừa dối chúng ta.
Được Lam Hi Thần mở lời như người chết đuối vớ được cọc hắn gật gật đầu
- Tiểu lang quân nói đúng ta ....
Tử điện quật mạnh xuống ngay bên cạnh chỉ cách một đốt tay liền tới người, Giang Trừng gằn giọng
- Hắn là để ngươi gọi tiểu lang quân sao.?
- Không .. không dám ... ta không dám.
Giang Trừng quay sang nhìn Lam Hi Thần giọng không mấy vui vẻ
- Không nghĩ Lam tông chủ Trạch Vu Quân lại có nhã hứng tìm tình lang bên ngoài.
- Ta .... Giang tông chủ chuyện này có chút khó nói , có điều Giang tông chủ tại sao lại tới đây.?
Giang Trừng nhíu mày
- Ta lại không phải vì ngươi, có người đến cầu đến Giang gia. Tên kia!
Giang Trừng đá vào người Trương Nhị nghiến răng.
- Việc này nếu ngươi hé răng nửa lời , ta liền đánh gãy chân chó của ngươi, cho ngươi chết không toàn thây.
Trương Nhị khiếp đảm gật đầu .
- Không dám , không dám.
- Phải rồi, đại ca ngươi gần đây có hay lui tới chỗ nào?
- Rất nhiều nơi, từ lúc có được tiên lực đại ca ta đi khắp nơi khụ ... lấy tiền vàng của dân gom người về làm kẻ hầu người hạ, xây dựng cung điện ngoài ra không tới nơi nào đặc biệt.
- Được rồi, hôn sự của ngươi và hắn hãy nói với đại ca ngươi đợi vài ngày nữa.
- Vâng. Ta sẽ lui lại.
- Lui lại cái rắm, ta là kêu ngươi nói với đại ca ngươi chứ không nói với ngươi.
- Vâng vâng, tôi hiểu hiểu...
Nhìn thấy Giang Trừng sinh khí làm gì có ai không thấy sợ , Lam Hi Thần thấy vậy lại là lo lắng chỉ sợ Giang tông chủ đối với mình thâm tình khó dứt , y sẽ phải làm sao?
Ném một cái nhìn tức giận qua Lam Hi Thần, Giang Trừng liền bỏ đi.
Còn về phía Hồng Hoa cô nương , nàng cũng bị kẻ kia đưa vào phòng nhỏ, có vẻ như Trương Đại Ngọc không thể chờ đợi cho tân hôn hắn chỉ muốn chiếm lấy cơ thể của đại mỹ nữ. Hồng Hoa bình tĩnh mỉm cười
- Đại gia, đừng vội chúng ta còn chưa thành thân làm chuyện này tiểu nữ thấy sợ hãi vô cùng. Nếu có chút rượu có khi sẽ can đảm hơn.
Nghe nàng nói thế, hắn lại là tên bợm rượu ngay lập tức cho người đưa tới những vò to.
- Được , tiểu nương tử ta cùng nàng uống.
Hồng Hoa mỉm cười khẽ rót rượu đưa cho hắn, lại tự mình nâng chén
- Đại gia, hôm nay được người sủng hạnh là phúc của ta. Có điều Hồng Hoa từ nhỏ chỉ yêu thích Nam nhân sảng khoái , uống rượu như uống nước, ngài đây có nguyện ý chiếm được cả cơ thể lẫn trái tim của ta không?
Hồng Hoa như chọc đúng chỗ ngứa của tên này khiến hắn cười ha hả , từng vò rượu đưa lên như đổ vào thùng rỗng
- Nương tử, ngươi xem ta đã chiếm được trái tim nàng chưa?
Hồng Hoa giả bộ e thẹn cười cười
- Đại gia, ta nghe nói ngươi được như này là nhờ pháp bảo tiên ban. Chúng ta đã là phu thê có thể hay không cho ta ngắm nó một chút.
- Ha ha đúng , là ta có tiên bảo. Còn không mau hầu hạ ta làm cho ta sung sướng liền sẽ chia sẻ cùng nàng.
Hắn đứng lên muốn ôm nàng vào lòng giở trò, Hồng Hoa khéo léo tránh ra...
- Ngài không cho ta ngắm trước, ta liền không cho động vào người ta.
- Mỹ Nhân ngoan , đừng để ta phải dùng đến sức mạnh mau mau lại đây cho ta ....
Hắn tới gần nàng , loạng choạng ngã xuống gục ngủ. Hồng Hoa vuốt ngực thở phào, nếu không có tiên thảo hôm nay không biết phải làm gì.
Manh mối pháp bảo chưa tìm ra manh mối mà hai anh em nhà họ Trương đều thuộc dạng lưu manh đê tiện, muốn moi móc thông tin không có dễ dàng. Nàng thở dài , đưa tay lại gần tên háo sắc lẩm bẩm mấy câu . Ánh sáng từ bàn tay nàng chiếu sang đầu hắn. Đôi má nàng khẽ ửng đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...