Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]

  Giang Trừng hoảng loạn vô cùng ngự kiếm lao vun vút tới chỗ Lam Hi Thần nhưng đến nơi đã chỉ còn là tàn cuộc. Nháo nhác nhìn xung quang kiếm tìm hình bóng thân thuộc nhưng hắn chỉ thấy Lam Vong Cơ không chút sức lực quỳ gối dưới đất nước mắt cứ thế mà chảy ra một cách lặng lẽ vẻ mặt thê lương trên tay là Liệt Băng, chân y hình như bị thương nặng máu đã loang nổ y phục màu trắng tương phản đến chói mắt. Bên cạnh là Ngụy Vô Tiện ôm y khuôn mặt trắng nhợt đầy đau khổ nhìn về phía rừng sâu. Nơi đó như vừa xảy ra một vụ nổ lớn cây cối cháy đen tan tác từng mảnh vụn một khoảng vô cùng rộng lớn.

 - Có chuyện gì? Lam Hi Thần đâu?

   Giang Trừng lạc giọng khàn khàn tựa như phải cố gắng lắm mới cất lên tiếng nói. Lam Vong Cơ vẫn như kẻ mất hồn , Ngụy Vô Tiện hoảng hốt không dám trả lời.

  Liếc thấy Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt cũng trắng bợt nhìn xuống đất không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trừng , những người khác cũng là tương tự, Giang Trừng gấp háp lo sợ gằn giọng.

- Lam Hi Thần đâu? Hắn đâu mau gọi hắn ra. Chúng ta còn làm lễ bái đường.

   Vẫn là sự im lặng bao trùm...

- Được , không ai nói, ta tự tìm.

   Giang Trừng chạy vào nơi vừa xảy ra trận địa cất giọng gọi lớn.

- Lam Hi Thần ... Lam Hoán... ngươi ở đâu?.

    Hắn chạy ngang chạy dọc 

- Lam Hoán mau trả lời ta. Lam Hoán....

   Hắn cứ thế chạy loạn chạy tít rừng sâu mặc cho Ngụy Vô Tiện chạy ở phía sau .

- Giang Trừng, ngươi đừng gọi nữa . Lam đại ca đã đã ... đồng quy với yêu thú.


   Giang Trừng nghe xong giọng đầy điên cuồng. Chân bước loạng choạng.

- Nói dối ngươi nói dối.... ngươi vẫn vậy luôn thích lừa dối ta. Lần này cầu ngươi đừng lừa ta nữa.

   Ngụy Vô Tiện im lặng cái miệng nhanh nhảu ngày thường không thể bật thành tiếng. 

- Ta không tin, ta không tin. 

   Giang Trừng gào thét giọng khản đặc.

- Hắn đã hứa  ... đã hứa bên ta trọn đời. Lam Hoán sẽ không phản bội lời hứa.. sẽ không.

   Giang Trừng không để ý đến Ngụy Vô Tiện , luống cuống chạy đi chân vắt vào nhau mà vấp ngã, từ lúc nào bầu trời đã nổi gió , gió rít càng ngày càng mạnh mưa trút xuống trên thân một nam tử mặc hỷ phục lấm lem tro tàn . Mưa sối xả như muốn gột rửa khu rừng khỏi tàn tro của cuộc chiến nhưng lại chẳng thể gột rửa đau thương.

   Chân đã không còn sức lực giọng không thể cất lên tiếng nói, nước mắt cũng chẳng còn để mà tuôn ra. Thậm trí chẳng còn ý thức. Hắn tam độc thánh thủ gục ngã dưới làn mưa buốt giá.

  Chẳng ai có thể khuyên hắn trở về cũng không đủ sức mạnh lôi kéo hắn. Ngay cả khi Kim Lăng đến hết sức bi thương khuyên can cữu cữu nhưng cũng vô ích chỉ biết khóc thương cho số phận quá cô độc của người cậu này.

   Tam độc thánh thủ, Độc này là độc gì có độc tâm hay không ? Sao cuộc đời hắn lại cô độc như vậy.   Kim Lăng đã ngỡ cuộc đời bù đắp cho cậu mình một ái nhân hết sức yêu thương hắn, vậy mà bây giờ lại lỡ cướp đi. Tại sao lại rơi đúng vào ngày đại hôn những tưởng được hòa hợp vĩnh viễn bên nhau lại trở  thành sinh ly tử biệt. Thật không công bằng, Kim tiểu tông chủ khóc , những giọt nước mắt mặn chát được hòa loãng với nước mưa chỉ thêm phần đắng cay. Nhìn người cậu của mình như mất hồn chôn chân một chỗ , cậu bé là đau lòng là tức giận với ông trời.

   Suốt hơn một tháng ròng người ta không thể khuyên Giang tông chủ ra khỏi khu rừng dù người đó có là thúc mẫu là biểu muội là Ngụy Vô Tiện hay là Kim Lăng, tất cả đều bất lực trước sự gan cố và im lặng của Giang Trừng, cơn mưa lâu ngày đã xóa đi tàn tích của cuộc chiến , nắng đã lên rực rỡ nhiều ngày nhưng người hắn đợi mãi chẳng thấy đâu.

   " Nói dối ....

Nhất định là nói dối


Lam Hoán...

Ngươi... đồ dối trá...

 Đã nói sẽ ở bên ta...

Chăm sóc ta...

Bảo vệ ta...

Dùng yêu thương của ngươi bù đắp hết thảy những đau thương...

Ngày thành hôn ta đã đợi đã chờ, tưởng hạnh phúc nhưng sao ngươi độc ác gieo đến cho ta nỗi đau này?

Lam Hoán ... 

Lam Hoán ...

Ta ... rất nhớ ngươi... cầu xin ngươi hãy trở về đi Lam ... Hoán..."

   - Giang Trừng , đừng ở đây nữa mau trở về đi.

   Ngụy Vô Tiện không đành lòng được lại đến khuyên can nhưng đáp lại vẫn chỉ là im lặng.


- Ngươi như thế này đại ca sẽ đau lòng.

- Đau lòng sao?

   Giang Trừng khẽ nói .

- Đau lòng sao? Nói dói, nói dối, tất cả các người đều nói dối không ai thương ta, không ai cần ta tất cả đều muốn rời bỏ ta .

Các ngươi thích làm anh hùng xem nhẹ cái chết đã từng nghĩ qua ta ? Đã từng nghĩ ta ... y có nghĩ tới cảm nhận của ta.

- Cữu cữu... người đừng như thế còn có A Lăng... A Lăng sẽ không rời xa người ...

    Kim Lăng cũng chạy đến thấy cữu cữu đau lòng mà khóc ô ô , thiếu niên chạy đến ôm cữu cữu mà khóc như một đứa trẻ .

- A lăng chỉ còn mình người sao người lại nói không có ai? A lăng sai rồi sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời cữu cữu sẽ sẽ... ô ô...

    Giang Trừng ôm lấy cháu trai khẽ vỗ vai an ủi , năm xưa khi gia tộc bị diệt vong , sau đó tỷ tỷ mất đi rồi đến cái chết của Ngụy Vô Tiện cũng là đứa cháu trai này níu giữ chân hắn buộc hắn phải mạnh mẽ.

  

  Từ một thiếu niên luôn thua kém người khác , háo thắng buộc phải trưởng thành ... buộc phải gánh vác cả một gia tộc  lụi vong trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh bậc nhất , những tưởng đã quen với đau thương cô độc nhưng sao lần này hắn lại muốn buông xuôi.

Lam Vong Cơ tiến lại gần nâng lên Liệt Băng thanh khiết. Lời không nói nhưng ai cũng hiểu là trao cho hắn di vật người thương

    Giang Trừng nhìn chằm chằm vào tiêu ngọc , nhẹ nhàng đón lấy khóe miệng khẽ cong lên nụ cười chua xót. Văng vẳng đâu đây tiếng nói của Lam Hi Thần.

" Vãn Ngâm, khúc tiêu này ta làm dành tặng riêng ngươi"

" Vãn Ngâm thật khả ái"


" Vãn Ngâm ta tâm duyệt ngươi....."

   Lam Vong Cơ sắc mặt nhợt nhạt, vẻ băng lãnh thường ngày càng trở lên lạnh lẽo nhìn Giang Trừng nghẹn nói một lời.

- Huynh Trưởng nói " không thể nhìn thấy Vãn Ngâm mặc hỷ phục thật đáng tiếc" .

   Giang Trừng cắn răng , phải rồi y từng nói thật mong được nhìn thấy Giang Trừng mặc hỷ phục vậy mà .... 

 Lam Vong Cơ tiếp tục.

- Huynh trưởng còn nói " chết không sợ chỉ sợ Vãn Ngâm đau lòng" nói ta gửi lời xin lỗi của huynh trưởng đến ngươi.

   Lam Vong Cơ khẽ cúi đầu hình ảnh người huynh trưởng của mình bình tĩnh nhưng ánh mắt vô cũng đau khổ khi nhắc đến ái nhân ngự kiếm đuổi theo hỏa yêu thú thật khiến cho người ta đau lòng huống chi y là đệ đệ của Lam Hi Thần. Huynh trưởng của y chính là người thay song thân phụ mẫu chăm sóc yêu thương là người cho dù chuyện gì cũng luôn đứng về phía đệ đệ.

   Tình hình lúc đó, hỏa yêu thú cuồng bạo không chịu bất kỳ sự tấn công nào của bọn họ, nó điên cuồng tàn phá xung quanh . Lúc ấy một tiên nhân râu tóc bạc phơ chỉ cho cách đánh thắng nhưng lại chính là một người phải hy sinh, một người phải đuổi theo hỏa yêu mang theo lôi ngọc đồng quy vu tận.

     Giang Trừng im lặng khẽ  đưa lên môi Liệt Băng màu ngọc khẽ tấu lên khúc nhạc xưa của Lam Hi Thần, khúc tĩnh tâm sao lại trở nên trầm lắng nỗi đau thương tựa như muốn bung trào. Liệt Băng từ lâu đã trở thành thần khí linh ứng,  khúc nhạc vang vang khắp khu rừng len lỏi vào từng nhánh cây kẽ lá vang vọng tận hang sâu. 

    Chim ngừng hót , gió ngừng thổi , bầy cầm thú lặng im, cây cối tĩnh lặng , nhường cho khúc nhạc bi tình.

   Hoa nở hoa tàn , tình sinh chưa toại ý đã vội ly biệt tử sinh. Mạnh mẽ người nào phải chẳng biết bi thương , mà phải nén niềm đau trong lồng ngực , càng kìm nén càng trở nên đau nhức , nhức nhối lòng nhức tận tâm can.

 " Lam Hoán, ta sẽ đợi , kiếp này không được , ta sẽ đợi đến kiếp sau, kiếp sau kiếp sau nữa vẫn sẽ đợi ngươi, bắt ngươi thực hiện lời hứa của mình vì vậy ngươi phải quay về bên ta . Nhất định ... nhất định phải quay về bên ta".

     ~~~~~~~    lllllllllllllllllllllllllll    ~~~~~~
Thật tình a... cái máu ngược nó ngấm vào máu rồi hoặc giả nguyên tác ngược quá khiến cho ta khó lòng viết ngọt... a... cứu ta ...
  

   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận