Giang Trừng ngập ngừng nửa muốn bước vào nhưng lại không dám , đành đứng ngoài cửa phòng của lão tiên sinh. Vết thương trên lưng theo từng cử động mà đau buốt , tại sao hắn không vội đi trị thương mà lại đứng đây do dự. Trước khi bỏ đi, Lam lão tiên sinh đã nhìn xoáy sâu vào hắn , điều đó thôi thúc hắn đến gặp vị tiền bối Lam gia nức tiếng cổ hủ này. Nhưng khi tới đây Giang Trừng lại không dám đi vào, hắn không biết mình đến làm gì, phải nói gì? Nhưng cũng không cam lòng quay bước.
- Giang tông chủ nếu không có chuyện gì thì không nên đứng trước cửa phòng người khác.
Lão tiên sinh lên tiếng khiến hắn có chút bối rối nhưng cũng là thôi thúc hắn mạnh bạo hơn.
- Lam lão tiền bối. Giang Trừng có thể đi vào.
- Vào đi.
Được sự cho phép, Giang Trừng mừng rỡ, cứ tưởng lão tiên sinh sẽ không thèm nhìn mặt chứ đừng nói cho phép mình bước vào. Quả thật lão tiên sinh này dù có cổ hủ đến mấy nhìn đứa cháu trai mình cực khổ mưu cầu hạnh phúc như vậy lão cũng đã có chút mềm lòng.
Vừa bước vào bên trong, Giang Trừng liền quỳ xuống trước mặt lão trưởng bối Lam gia.
- Giang tông chủ ta không dám nhận lễ trọng như vậy, ngươi mau đứng lên đi.
- Lão tiên sinh Giang Trừng đến để nhận lỗi.
Lam Khải Nhân nhìn Giang Trừng cúi đầu trước mặt mình có chút không quen mắt. Trước đây, ngoài là một môn sinh cũng có chút xuất sắc của Lam gia khi xưa thì Giang Trừng là một kẻ đầy vẻ ngạo mạn ngang tàng, ỷ mạnh thâm độc thì thật sự lão chưa từng thấy hắn cúi đầu như vậy.
- Giang tông chủ, lão già này có tư cách gì để Giang tông chủ quỳ gối nhận lỗi.
- Lão tiền bối, Giang Trừng tuy ngu muội vẫn biết Lam Hi Thần Trạch Vu Quân một tay người nuôi lớn dưỡng dục. Y vốn là trời quang trăng sáng , tu tiên giới chính là vô tiền khoáng hậu không nhiễm bụi trần. Lại vì ta mà giờ đây phải chịu nhiều điều tai tiếng , nếu ... nếu không muốn nói là ... dơ bẩn.
Giang Trừng cố nén một cỗ khó chịu vào trong lòng.
- Đã biết như thế tại sao không buông tha? Lão tiên sinh lạnh lùng nói, Giang Trừng lắc đầu.
- Giang Trừng không thể!! Lam lão tiên sinh, ta biết ta đối ngược với Lam Hi Thần. Ta thiên tư không cao tính tình không tốt, ngoại hình cũng là không bằng y, là ta không xứng với y.
Lam Khải Nhân cảm thấy không đúng, người này cứ như bị đoạt xá sao lại tự hạ thấp mình? Hắn tự cho rằng mình thiên tư không cao, hừ tu chân giới tu vi có thể bằng hắn chỉ sợ đếm được vài người. Gia thế Giang gia trước đến giờ đều là đại thế gia danh giá, tính cách thì so với tên Ngụy Vô Tiện kia lão con thấy khá hơn, hắn thật sự có thể vì Hi Thần mà quỳ gối cúi đầu cũng khiến cho lão cảm động không ít đi. Nhưng lão là người nuôi dưỡng Lam Hi Thần bảo hắn cùng cái nam nhân sống mũi thật sự là khó chịu.
- Giang tông chủ, Giang gia giờ chỉ còn một mình ngươi làm thế nào mà mà ... đoạn tụ ngươi không sợ Giang gia tuyệt hậu người đời phỉ nhổ , sau này ngươi còn dám gặp cha nương ngươi?
Giang Trừng cười nhẹ, một nụ cười có chút khổ sở.
- Dù ta không cùng Lam Hi Thần đời này chỉ e là một đời cô độc. Phải, ta không sợ! Chỉ cần bên cạnh y thì có gì phải sợ nữa. Lam lão tiên Giang Trừng đời này chỉ sợ mất người thân, mà bây giờ ta sợ nhất chính là mất y. Miệng lưỡi thiên hạ ta không quan tâm.
- Hừ nếu đã như thế cầu xin ta làm gì.
- Lão tiên sinh thứ cho Giang Trừng nói thẳng, nếu không vì Lam Hoán ta cũng sẽ không. Nhưng nếu lão tiên sinh không vui vẻ đồng ý, Lam Hoán sẽ không thể nào vui vẻ ta cũng sẽ không vui.
Hắn cúi dập đầu trịnh trọng hành lễ...
- Xin lão tiên sinh tác thành.
Tĩnh Thất Lam nhị công tử.
- Ái cha . Lam Vong Cơ đệ không thể nhẹ tay hơn một chút sao?
Lam Hi Thần khẽ nhăn nhăn nét mặt nụ cười vì thế mà nhìn khổ lên mấy phần bởi đệ đệ thân yêu đang cố tình bôi thuốc một cách thô bạo. Nhưng vị đệ đệ ấy chẳng mảy may cảm xúc nặng nề nhả ra hai chữ
- Đáng đời.
Lam Hi Thần biết vị đệ đệ nhà mình xưa nay vốn không ưa gì ái nhân của huynh trưởng , sau ngày hoàn đan có vẻ khá hơn nhưng việc trở thành ờ đại tẩu y cũng còn khó chịu.
- Vong Cơ, ta thật sự rất rất thật sự rất thích hắn.
- Ta biết. Nhưng hắn không xứng.
Lam Hi Thần có chút tức giận nghiêm túc xoay người nhìn đệ đệ của mình.
- Vong Cơ đệ sai rồi, trong tình cảm không thể nói xứng hay không xứng chỉ có thể nói yêu hay không yêu. Vãn Ngâm với ta có gì là không xứng? Chúng ta cùng là tông chủ môn đăng hộ đối, tu vi ngang hàng ngoại hình không nhiều chênh lệch. Nói về tính cách ta sợ rằng chính ta thua Vãn Ngâm.
Vong Cơ tuy vẻ mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt thoáng chút khó hiểu.
- Vãn Ngâm từ nhỏ tuy sống cùng cha nương nhưng cha nương bọn họ lại thường ở xa nhau gặp là khắc khẩu , hắn từ nhỏ cái gì cũng không bằng Ngụy đệ , phụ thân quan tâm vui vẻ đệ tức hơn , nói Vãn Ngâm nhỏ nhen đố kỵ cũng được nhưng thử nghĩ xem một đứa trẻ lớn lên luôn luôn bị so sánh với người khác có cảm thấy khó chịu không? Huống chi người đó lại nhiều lần là nguyên nhân cãi cọ của cha nương, phụ thân lại ưu ái người đó hơn. Đến cả sủng vật cũng bị đem đi
Lam Vong Cơ không phục cho lắm vì đố kỵ hại chết sư huynh chỉ chứng tỏ là một người không ra gì. Lam Hi Thần vẫn muốn chứng minh cho người thương.
- Nhưng bọn họ vẫn lớn lên cùng nhau vui vẻ, huynh đệ tình thâm chẳng phải rất tốt sao?
- Huynh Trưởng ở loạn táng cương.
Đối với Lam Vong Cơ hay cũng như đối với thiên hạ việc Giang Trừng đem người đến loạn táng cương hạ bệ Ngụy Vô Tiện gián tiếp gây ra cái chết cho di lăng lão tổ thì giờ đấy chính là một hành động đố kị ghen ghét bất nghĩa.
- Vong Cơ, ta tin Vãn Ngâm lần đó không muốn hại đệ tức. Nói gì thì nói Liên Hoa Ổ bị diệt cả nhà Giang thị chết thảm vẫn là trực tiếp liên quan đến đệ tức đi
Lam Vong Cơ nhíu mày , huynh trưởng đang thiên vị là chỉ trích ái thê của hắn sao?
- Huynh trưởng.
- Vong Cơ, ta không nói đệ tức làm sai, đối lại là chúng ta chắc cũng là hành động như vậy. Nhưng ta không giết người người vì ta mà bị chết không phải mình không liên quan cái ta cần nói chính là Vãn Ngâm hoàn toàn có thể oán hận Ngụy đệ nhưng người ấy lại lựa chọn hy sinh mình vì đệ tức.
Ánh mắt Lam Vong Cơ hiện rõ lên hai từ không hiểu
- Vãn Ngâm ngày đó chính là dẫn dụ người nhà Ôn thị ngăn cho bọn chúng bắt Ngụy đệ nên mới bị bắt và hủy đan, còn may là giữ lại được tính mạng.
- Lam đại ca... ngươi nói.
Ngụy Vô Tiện trở lại tĩnh thất được một lúc, thấy hai huynh đệ bọn họ tâm sự thì mình ngồi ở bên ngoài công khai nghe nén. Khi Lam Hi Thần nhắc tới chuyện này Ngụy Vô Tiện sửng sốt đẩy cửa bước vào.
Nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện Lam Đại có chút giật mình , có lẽ y không nên nói ra. Nhưng lời đã hạ cũng đành gật đầu.
- Tại sao .... tại sao tên ngu ngốc ấy không nói với ta. Tại sao lại vẫn hoàn đan? Nếu .... nếu như đại ca không cứu được hắn thì ta ta ...
Ngụy Vô Tiện kích động không thể nói hết lời. Lam Vong Cơ vội đến ôm hắn vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ chấn an, Lam Hi Thần bất đắc dĩ thở dài.
- Ngụy đệ mọi chuyện đã qua, không nên suy nghĩ nhiều. Chẳng phải bây giờ hai ngươi đều sống tốt lại có thể đấu khẩu như xưa đây không phải là mong ước của cả hai sao. Ta nói ra chỉ để hy vọng, Vong Cơ! đệ có thể vì ta vui vẻ chấp nhận ái nhân của ta không?
Lam Vong Cơ mím môi.
- Dù không có chuyện kia , chỉ cần huynh trưởng hạnh phúc.
- Ta đương nhiên rất hạnh phúc.
Nụ cười nắng xuân rực rỡ ánh mắt vui mừng. Lam Hi Thần có thể mặc kệ thiên hạ nói cười nhưng đối với thúc phụ cùng đệ đệ lại chẳng thể làm ngơ. Họ đã chấp nhận , hạnh phúc thật trọn vẹn.
- Vết thương của huynh, một năm mới khỏi.
Lam Vong Cơ có chút lạnh lùng khi nói ra lời này. Mà nói ra mới thấy đau nha, Lam Hi Thần nhăn nhó nhướng mắt hỏi cái người kinh nghiệm đã trải qua.
- Nằm sấp một năm sao?
- Đúng.
Lãnh đạm trả lời, Lam Hi Thần cười khổ tận một năm, một năm ... thật không cam lòng.
- Phải rồi Ngụy đệ, Vãn Ngâm đang ở Hàn thất phải không? Hai người nói chuyện ta về đó.
Ngụy Vô Tiện chưa kịp trả lời Lam tông chủ đã vội vàng chạy đi phạm lỗi gia quy như sợ người ta đi mất.
- Ngụy Anh.
Lam Vong Cơ dịu dàng lời nói ôm chặt phu nhân vào lòng.
- Đã qua.
Ngụy Vô Tiện gật đầu mỉm cười.
- uhm nhị ca ca.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần rời đi nhưng lại có chút đau lòng cho Lam Vong Cơ , khi xưa Lam Vong Cơ cũng phải nếm trải qua giới tiên. Khi ấy y vẫn còn là một thiếu niên tu vi đương nhiên không thể sánh với Lam Hi Thần bây giờ, tâm y lúc đó lại vì mình đau khổ chứ không được như Lam Hi Thần giờ đây giây phút hân hoan. Có thể tượng tượng ra một Lam Vong Cơ thật sự thê thảm thế nào. Không tự chủ được Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy Nhị ca ca của hắn ....
Lam Hi Thần trở về hàn thất , y thất vọng khi không thấy Giang Trừng đâu không lẽ hắn đã trở về Vân Mộng. Có chút không vui tại sao về không chào y một tiếng chứ, Lam Hi Thần thở dài chẳng hiểu sao lúc này những vết roi lại đau đến như vậy. Y cởi bỏ y phục đã đậm vết máu tự mình thanh tẩy cơ thể, khoác một bộ lý y màu trắng mỏng mỏng .
Trước mặt mọi người y luôn thẳng lưng vẻ mặt bình thường nhưng thực chất vết thương hành hạ y thật sự đau đớn, nhức nhối đến vô cùng nha. Roi giới tiên là để răn đe là không sai mà đau đến nát thịt mà lại không hại tính mạng.
Càng đau y lại càng nhớ đến ái nhân của mình, Giang Trừng mới kết đan trở lại, cơ thể cũng vừa hồi phục chịu vài roi chắc hẳn rất đau đi.
Lam Hi Thần nén đau tự mình tìm dược để bôi vào vết thương ... nhưng vết thương là ở trên lưng làm sao dễ dàng bôi dược, loay hoay suy nghĩ hay là gọi người, y đường đường là tông chủ việc như này đương nhiên không cần tự mình. "Đầu tiên là vì đệ đệ muốn cùng trò chuyện, sau vì nóng lòng muốn gặp người ta mà quên đi những vết thương. Giờ thì hay rồi Lam tông chủ phải tự mình loay hoay với một tấm lưng chi chít thương tổn nha."
Một bàn tay nhỏ dài cầm lên lọ thuốc, ánh mắt người này thâm trầm khó chịu . Tuy vậy hắn vẫn nhẹ nhàng xoa thuốc cho y. Cả hai rơi vào im lặng... Nghĩ đến những gì Lam Hi Thần phải trải qua vì mình Giang Trừng một cỗ chua xót lại là một cỗ hạnh phúc dâng trào. Cho dù là cha nương cũng chưa từng dịu dàng với hắn như thế, càng chưa từng công nhận hắn ngoại trừ lần cuối. Hắn đã từng nghĩ bản thân mình chỉ có thể một mình chống trọi với cuộc đời, hoặc là gồng mình che chở cho Giang Kim hai họ cho Kim Lăng, chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày được ai đó yêu thương, được dựa vào yếu đuối.
Sau khi được Giang Trừng cẩn thận thoa thuốc , Lam Hi Thần quay người
- Vãn Ngâm để ta xem vết thương của ngươi.
- Không cần. Lam Hoán vì ta như thế có đáng hay không?
Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt khó chịu của người thương y mỉm cười.
- Vãn Ngâm rất đáng, chỉ cần vì Vãn Ngâm làm gì cũng đáng.
Giang Trừng da mặt mỏng nghe những lời này hắn thẹn thùng đỏ mặt mà lại chuyển hóa thành tức giận.
- Hừ nói càn. Ngươi còn ra dáng Lam tông chủ quân tử như ngọc người người kính nể không.?
- Trước mắt phu nhân của ta , còn có thể quân tử được sao?
Giang Trừng vừa thẹn lại vừa tức giận không nghĩ Trạch Vu Quân lại lưu manh như vậy đi, nhìn biểu hiện của ái nhân trong lòng Lam Hi Thần thật yêu thích . Ái nhân của hắn thật khả ái quá đi .
Y nâng khuôn mặt trắng mịn của hắn lên, đôi môi hồng tím cánh sen như mời gọi , không tự chủ được y đặt môi mình lên môi hắn, cánh môi Giang Trừng mềm mại man mát thôi thúc hắn trở lên cuồng nhiệt , lưỡi y xâm nhập vào bên trong miệng hắn ướt át cuồng nhiệt như muốn hút hết dưỡng khí và mật ngọt của đối phương khiến cho hơi thở trở lên gấp gáp hổn hệt, từng thớ thịt khẽ run lên một cảm xúc tê dại đến ham muốn.
Không thể cưỡng nổi cảm xúc của bản thân , Giang Trừng dùng hai tay bấu lấy lưng hắn..
- A...
Không cần phải nói, là do tay Giang Trừng động vào hết thương khiến cho y đau nhói, nụ hôn đã được kết thúc như thế đấy. Lam Hi Thần cười khổ, bình thường y có hay cười khổ không nhỉ mà sao từ ngày thân thiết cùng Giang Trừng y lại thường xuyên phải cười khổ như thế. Còn người kia thì phần là lo lắng phần là xấu hổ không thể bật ra một lời ... a ... y không cam tâm lại kéo lấy khuôn mặt người ta lại gần mà hôn tới tấp như một cơn mưa xối xả trên khắp khuôn mặt. Nhưng lần này Giang Trừng lý trí thô bạo đẩy y ra.
- Lam Hoán .
Lam Hi Thần vô cùng ủy khuất nhìn hắn.
- Phải rồi Vãn Ngâm trời không còn sớm hãy ở lại ...
Đổi lại tâm ý của Lam tông chủ, vị tông chủ họ Giang kiên quyết từ chối.
- Ta không, ta sẽ về Vân Mộng.
- Hi Thần nói đúng, trời không còn sớm Giang tông chủ không chê hàn xá có thể mời lưu lại. Ta cũng đã dặn người dọn dẹp phòng khách dành sẵn cho ngươi. Gia huấn Lam gia cũng đã để lại không thiếu một điều. Giang tông chủ từ từ học.
Thúc phụ đại nhân xuất hiện như một cơn lốc sau khi oanh tạc lại biến đi như không dấu tích, trời quang sáng trở lại chỉ để một Giang Trừng âm u tiêu điều một Lam Hoán ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Vãn Vãn Ngâm... đây là xảy ra chuyện gì?
Giang Trừng thở dài nhớ lại lúc cầu xin lão tiên sinh, tuy lão đồng ý nhưng lại ra điều kiện Giang Trừng học thuộc đủ hơn 3000 à không 4000 điều gia quy của Lam gia đi. Không chỉ có thế Lam lão tiên sinh còn yêu cầu trước khi học thuộc hàng ngày sau khi giải quyết công vụ của Giang gia phải dành hai canh giờ đến Vân Thâm để học. Giang Trừng nghiến răng " thật biết cách hành người mà"
Sau khi nghe Giang Trừng kể lại Lam Hi Thần một phần cảm động người thương vì mình cực khổ , đối với nhiều người thà rằng đối mặt với quỷ quái , ra nguy vào hiểm còn hơn phải học thuộc mấy ngàn gia quy nghe đến đã nhức óc này. Một phần cao hứng không nhịn được bật cười thành tiếng, thật hiếm khi Lam tông chủ thất thố như này mà.Còn tử điện thì phát ra những tia sáng màu tím xoẹt xoẹt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...