Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
___________
Dùng khối "gạch muối" kia, Tiêu Tiễn thật sự cảm thấy rất khác với mọi hôm.
"Vị càng thuần, càng thấm..." Y cảm khái...
"Nếu như thứ muối kia tốt như vậy, tại sao không tiếp tục khai thác?" Tiêu Tiễn nghi hoặc.
"Phóng xạ hạt nhân qua đi mấy trăm năm, hoàn cảnh dần dần khôi phục, muối biển trở lại, vì thế quáng muối đắt đỏ không có thị trường!" White đáp.
"Hơn nữa, chúng ta dò ra mỏ kim cương ở đỉnh núi khác, còn một vốn bốn lời, đương nhiên từ bỏ buôn bán muối!" Reid không chấp nhận nói.
"Ta muốn đến hố kim cương!" Đôi mắt Tiêu Tiễn đều sáng!
"Em là một người thật thô!" Blake cũng không nhịn được nhổ nước bọt, "Hố kim cương kia có gì tốt..."
Tiêu Tiễn bĩu môi, ở trong mắt Blake nhìn thấy một tia lảng tránh cùng thống khổ. Y còn nhìn ra mấy phần không dễ chịu ở trong mắt Reid cùng White...
Vì thế trong buổi tối cùng ngày, y gọi điện thoại cho số 12 lão quản gia: "Quản gia, tại sao ba huynh đệ kia ghét mỏ kim cương như thế?"
Lão quản gia thở dài nói: "Cây bút tài phú to lớn kia, lại như một chiếc gương phản ánh con người, đem một mặt ác độc nhất trong nhân tính đều soi sáng ra..."
"Thứ kim cương này, vốn là như vậy, ở trong lòng của chúng ta chính là "Huyết Toản"...
"Mà huyết này, là nhỏ ở trong gia tộc XP..."
"Ý của ông là, gia tộc XP bởi vì cái mỏ kim cương kia mà nhuốm huyết?"
"Đương nhiên. Nhưng không chỉ như vậy, lén lút nói cho ngươi... Ở trong sơn động cách mỏ đó không xa, đó là một đạo bế tắc trong đáy lòng bọn họ. Bởi vì lúc đó hai vị phu nhân và ba cái thiếu gia bị đuổi giết tới đó, hai vị phu nhân còn chết ở nơi đó... Ngươi nên hiểu đi!"
"Đã hiểu!" Tiêu Tiễn để điện thoại xuống, thở thật dài ra một hơi.
Tâm bệnh mà, y đương nhiên hiểu.
Đã ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, cũng nên cởi bỏ khúc mắc, trị bệnh này đi! Hiện tại, không phải có Tiêu đại gia y đây bồi ở bên cạnh họ sao? Lấy dũng khí đến đây đi, các thân ái!
Ba người không kháng được Tiêu Tiễn, trong miệng vẫn là bất đắc dĩ bồi y, đi tham quan hạng mục lợi nhuận nhất của bọn họ —— đại hầm kim cương XP phía Đông Seberia.
"Ta còn tưởng rằng không khác hang muối cho lắm, phải chui vào trong địa động, không nghĩ tới... Lại là ở bên ngoài?"
"Nơi này là một hố thiên thạch lớn đường kính vượt qua 100 km!" Reid thở dài, mắt tím xinh đẹp trở nên hơi âm u.
"Mà đây chỉ là ngoại vi, bên trong khối lượng càng nhiều, quáng chất càng thuần, là một tiểu đảo, bốn phía đều là nước, em tới, đến trên lưng ta, ta cõng em qua, miễn cho em phải ngồi thuyền!" Blake thúc Tiêu Tiễn đến trên lưng hắn.
Liền như vậy, ba người bay qua hồ nước xanh lam, thẳng đến trong hầm mỏ.
Tiêu Tiễn ở trên lưng người yêu, lần thứ hai lĩnh hội lãng mạn vô biên. Y sợ hãi kêu lên, nhìn cánh đồng tuyết phía dưới. Bốn phía bạc trắng, chỉ có một vòng tròn màu xanh lam, vây quanh một khối trắng ở giữa.
"Thật là đồ sộ!" Tiêu Tiễn chìm đắm ở bên trong tạo vật kiệt tác hùng vĩ, không để ý đến ba nam nhân bên cạnh một tiếng cũng không hho he.
Tuy rằng Reid phải tới quản lý, nhưng hắn rất ghét cảm giác tới nơi này khảo sát thực địa! Phi thường căm ghét!
Nếu không là Tiêu Tiễn ép buộc bọn họ, bọn họ tuyệt đối cả đời không muốn đặt chân đến nơi này!
Tuy rằng nơi này giá trị liên thành, nhưng đối với bọn họ mà nói, bọn họ căm hận khu vực này, nếu như có thể, thật muốn làm cho nó biến đi, hi vọng nó chưa từng có từng tồn tại! Nếu như, năm đó gia tộc của bọn họ không phát hiện cái hố này thì sẽ không có tai ương ngập đầu, mẹ của bọn họ cũng sẽ không chết?
"Được rồi, ngồi vững vàng, ta hạ xuống!" Blake lạnh lùng thốt, ngữ khí chẳng khác núi tuyết này. Điều này làm cho Tiêu Tiễn lập tức rõ ràng tình hình trước mặt—— đó chính là mặt tối tăm của ba nam nhân nhà y, tương đối khó chịu.
Tiêu Tiễn lần đầu tiên tới mỏ kim cương tham quan, nhìn cái gì cũng ngạc nhiên, y nhìn mấy thứ bay tới bay lui như ong mật trên trời, cả kinh kêu lên: "Trời ạ, nơi này lạnh như thế, lại có ong mật?"
"Đó là camera giám sát, phòng ngừa trộm ở ngoài và trộm bên trong..."
"Thứ kia, lẽ nào là chó máy?" Chỉ chỉ vài con lông xù trắng như tuyết ở cửa.
"Đó là chó thật!" White khóe miệng nhẹ đánh, hắn không phải cái trưởng máy điên cuồng kia, có thể làm ra máy thứ nghịch thiên như chó máy sao?
"Chó này là kéo xe trượt tuyết, thuận tiện các công nhân ra vào!"
"Còn dùng công cụ nguyên thủy như thế..."
"Cái này đầy đủ hoàn bảo..." Reid chen vào một câu.
"Trời ạ, ta cảm thấy dưới chân ta đều là kim cương, thật điên cuồng!" Tiêu Tiễn ngồi xổm người xuống, phát hiện một màu trắng lộ ra trên mặt đất, cứng rắn, phản xạ ánh mặt trời quang tươi đẹp, tương đối không tầm thường.
"Không sai, tất cả dưới chân em đều là mỏ kim cương... Nơi này là hố thiên thạch, trữ lượng vượt qua ngàn cara, ít nhất một khối nguyên thạch, cũng có 50 cara trở lên..."
"Trời ạ, ta cảm thấy ta sắp không thể hô hấp!" Tiêu Tiễn trực tiếp nằm trên mặt đất, sờ sờ y phát hiện kim cương, muốn lấy ra, nhưng làm thế nào cũng không được.
"Em không biết kim cương là thứ cứng rắn nhất sao? Phải dùng công cụ đặc thù để khai thác!" White tốt bụng nhắc nhở.
"Nhanh đưa công cụ cho ta, ta muốn đóng gói cái viền này mang đi!"
Blake rốt cục thở dài, chậm rãi nói: "Toàn bộ hầm này đều là của em, em gấp cái gì? Ngàn cara, ngươi đóng gói cho hết sao?"
"Trời ạ, ta giàu chết rồi, ta quả thực là tỷ phú, vua của thế giới!" Tiêu Tiễn ấu trĩ nhảy lên một cái, liều mạng hướng lên trên một nhảy, kết quả lấy gan bàn chân rơi vào cứng rắn trên mặt đất, gan bàn chân đều chấn động đau đớn, đành phải ngồi xổm người xuống che bàn chân.
Cái dáng vẻ của y ngoài ý muốn để ba nam nhân nở nụ cười. Cười xong, ba nam nhân lại nhìn nhau. Giờ mới hiểu được, hóa ra mang Tiêu Tiễn tới, trở lại chốn cũ, không khó chịu như trong tưởng tượng.
Ít nhất, không có khó chịu đến không thể thở nổi, quay đầu liền đi!
"Đi thôi, càng đi về phía trước một hồi, bên trong càng nhiều... Nguyên thạch to lớn nhất có thể làm giường cho em ngồi!"
"Giường kim cương, lớn như thế sao?" Tiêu Tiễn con mắt cho dập dờn thành chọi gà con mắt, tương đối không bình tĩnh mà chảy máu mũi!
Trứng bồ câu năm của y đã khiến người khác hâm mộ đến đòi mạng, chớ nói chi là —— giường kim cương?
"Có thể, nguyên thạch to lớn nhất còn lớn như sân bóng rổ?" Reid lại bổ sung.
Tiêu Tiễn phun máu mũi càng dữ dội hơn —— trời ạ, sân bóng rổ? Lẽ nào lúc trước bọn họ gắn nhiều kim cương lên lễ phục như vậy, xác thực là có tư cách này a!
White nhìn Tiêu Tiễn không kìm chế được, thật sợ y bể mạch máu, liền híp mắt nói: "Kỳ thực, kim cương cũng chỉ như tảng đá, cùng những khác tảng đá không hề khác gì nhau, muối còn có giá trị để ăn, là vật chất thiết yếu của thân thể, mà kim cương thì sao? Chỉ là có cũng được mà không có cũng được..."
"Thế nhưng ta vẫn là thích kim cương!" Tiêu Tiễn khinh bỉ nhìn sang.
"Kim cương, chỉ là một thứ khiến nhân loại chói mắt!" Reid ở một bên lành lạnh nói một câu, như là nhìn thấu nhân thế hỗn loạn này.
"Cái gì chói mắt?"
"Bởi vì hi hữu, hết thảy kim cương so với hoàng kim càng quý hơn, càng bị nhân loại vây lấy! Ở năm của em, mọi người đều đã quen vung tiền để mua kim cương chỉ to bằng hạt gạo, để chứng minh chính mình cao sang, đây đều là kết quả bị thị trường kim cương tẩy não..." Reid chỉ chỉ mặt đất rộng rãi vô ngần, hờ hững nói: "Nếu như người mua sắm đi tới nơi này, biết chu vi trăm dặm dưới chân đều là kim cương, hắn còn có thể xài nhiều tiền như vậy, để mua một khối chỉ to bằng hạt gạo sao?"
"Không thể đi..." Tiêu Tiễn lắc đầu, ít nhất y lựa chọn sẽ không ngốc đến như trước đây, đối với kim cương si mê như vậy.
"Không sai, vì thế trước đây thật lâu cái hầm này liền bị loài người phát hiện, thế nhưng nơi này thương nhân không có công bố ra bên ngoài, vẫn hàng năm lấy tốc độ khai thác phi thường chậm, tiến hành tiêu thụ chậm rãi, lừa gạt đến lượng lớn lợi nhuận. Một chiêu này đến hiện tại cũng đang bị chúng ta dùng, công nhân của nơi này đều là nô lệ thế gia XP, đời đời làm nô, vĩnh không thể cùng liên lạc với bên ngoài, không thể đi ra khỏi Bắc nguyên... Vì thế, kim cương cũng chỉ là một lời nói dối, như các em năm đó...là tạp vụ..."
White cũng gật đầu: "Đúng vậy, kim cương cũng chỉ là thiên thạch đụng vào địa cầu năm đó, ở mảnh đất này mật độ nham thạch phát sinh biến chất, vì thế hình thành, có điều bởi vì cái hầm này vẫn bị ẩn giấu đi, vì thế mọi người mới lầm tưởng kim cương cỡ nào hiếm lạ. Vì một cục đá nhỏ mà tranh đến vỡ đầu!"
Blake đột nhiên nói một câu: "Vô dụng, bản tính tham lam của nhân loại nhất định sẽ không nhìn thấu hư vọng này. Ngay cả hết thảy người nơi này——gia tộc XP chúng ta, tuy rằng đã sớm rõ kim cương cũng chỉ là lời nói dối của thương trường, nhưng vẫn hãm sâu vào vũng bùn, vì nơi này mà nội chiến đến chết, máu chảy thành sông..."
Tiêu Tiễn môi run cầm cập, thật sâu nhìn Blake ưu thương, một câu an ủi cũng không nói ra được.
"Thật tiếc, tuy rằng ta luôn cho là mình là người bay lượn, không phải là loài người, nhưng bản chất tham lam, hai bên cũng không khác nhau..."
"Đều qua... Thân ái..." Tiêu Tiễn nhẹ nhàng vồ tới, hôn môi hắn lạnh lẽo.
Môi của y rất ấm nóng, nhất định có thể làm tan chảy trái tim như băng tuyết của Blake.
"Không sai, đều đã qua..." Reid mỉm cười gật đầu, thoải mái bóp mông Tiêu Tiễn, cảm thấy y mặc quần dày quá, bấm không được thịt.
"Kim cương cũng chỉ là tảng đá, bản chất đều đã bị nhìn ra... Vẫn là Tiêu Tiễn tương đối trọng yếu, 10 ngàn mỏ kim cương như vậy cũng không có đáng giá bằng một Tiêu Tiễn!" White lại phá thiên hoang địa nói câu cảm tính như vậy, cảm động đến Tiêu Tiễn khóe mắt đều đỏ.
Ở Bắc nguyên băng thiên tuyết địa, có bốn điểm đen, y ôi ở cùng nhau, dùng thân thể sưởi ấm lẫn nhau, tuy đang ở nơi cực hàn này, nhưng tâm lại ấm như ôn dương.
"Nghe nói ở sơn động này, khi còn bé các anh đã ở đó... Có dám mang ta tới không?"
"Tiêu Tiễn, em không nên được voi đòi tiên..." Blake cảnh cáo nói.
"Hết chuyện để nói rồi đúng không? Cái hang kia là nơi ta ghét nhất! Ghét nhất! Ghét nhất! Ghét nhất!" Reid cũng tức rồi!
"Cái động kia thật là đáng sợ..." White quả thực run rẩy lên...
"Cũng là bởi vì nơi đó là bế tắc, vì thé ta không phải muốn bồi các anh đi cởi bỏ khúc mắc sao? Đi một chút đi, lấy dũng khí đàn ông ra đây, ta bảo đảm, lần này đi, sẽ khác nhau... Thuận tiện ta mang theo chút tiền âm phủ, đốt xuống cho mẫu thân của các anh, hai người họ nhất định có thể nhận được."
Đông Phương có truyền thuyết, tế bái ở địa phương các nàng mất, các nàng nhất định có thể nhìn thấy người tế bái, nghe được âm tế bái, cảm nhận được nỗi nhớ nhung, hơn nữa tiền âm phủ kia cũng nhất định sẽ không gửi sai người.
"Tiền âm phủ là cái gì?" Reid tò mò mò vào túi áo Tiêu Tiễn.
"Thả ra đi... Ngứa quá... Được rồi được rồi, ta giao ra đây xong chưa! Đúng rồi, các ngươi có mang bật lửa sao?"
"..."
"Ra ngoài không mang theo bật lửa á? Reid không phải hút thuốc sao?"
"Em nói ghét mùi thuốc, không thèm hôn ta nữa, vì thế ta cai rồi..."
"Không phải chứ? Vậy chúng ta phải đánh lửa sao?"
"Ừm, vậy cũng được..."
"... Ta ghét ba người các anh! Hừ..."
Đoàn bốn người đi đến hang động đáng sợ năm đó kia...
Vẫn nên cởi bỏ khúc mắc. Vẫn nên trở lại chốn cũ, thăm hai người...
Trên trời hoa tuyết bay tán loạn, như có ai nhảy múa mê say, mê loạn mắt người, như thật như ảo.
Ở bên trong tuyết trắng bay tán loạn, tựa hồ có hai mỹ nhân khẽ nhảy múa trong màn tuyết kia.
Vị thiếu nữ cánh đỏ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, nghiêng nước nghiêng thành, đang si mê mỉm cười mà nhìn nữ hài cánh đen thanh cao, cùng nàng uyển chuyển nhảy múa. Nữ nhân cánh đen ưu nhã chuyển động, cánh tay ôm eo thiếu nữ cánh đỏ diễm lệ, lại như ôm cả thế giới...
Ba huynh đệ XP gia ở trong tuyết bay đầy trời lặng lẽ buông bỏ một tia chấp niệm bi thương cuối cùng.
Có thể, hai người ấy ở trên thiên đường, đang rất hạnh phúc đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...