Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
"Quả chanh ta từng đưa cho ngươi, ngươi còn giữ không?" XP Bất Bại đã tiến vào thời kỳ vỡ giọng, giọng hiện tại chẳng khác gì vịt bị cắt tiết.
"..." Phong Hải Dương hiện tại đang nhắm mắt, căn bản không dám nhìn xuống.
Nhân sinh thật là tàn khốc. Lần trước cậu bị XP Bất Bại ôm lấy mặt đối mặt nhau, đôi mắt nhìn thiên không, cũng không đáng sợ như thế này. Lần này bị ôm từ phía sau lưng, mắt nhìn thẳng, đây là đang cố ý doạ người ta bay mất ba hồn bảy vía sao?
"Quả chanh ta đưa cho ngươi, ngươi đã nếm thử chưa? Có vắt nó ra, uống nước..."
"Nó đã mốc rồi!" Phong Hải Dương nhược nhược trả lời.
Nếu để cho cái hàng bạo lực này biết cậu đã sớm ném vào thùng rác, không biết cậu có bị ném xuống đất hay không...
"... Đồ mà ta cho ngươi, cho dù bị mốc rồi cũng không cho vứt đi, biết không?" XP Bất Bại bá đạo mà ôm Phong Hải Dương càng chặt hơn một chút.
Hắn mới sẽ không thừa nhận, nửa quả chanh kia giống như là tín vật đính ước. Hắn ngàn dặm xa xôi mà mang từ nhà tới, có ý nghĩa rất đặc biệt!
"Không có chuyện gì tự dưng hốt người ta lên không, ngươi bị úng não hả!" Lấy hết dũng khí, Phong Hải Dương cắn răng phản kháng một câu.
"Ta thích..." Một câu trả lời khá là thiếu đánh...
"Thả ta xuống được không? Có chuyện gì thì từ từ mà nói..." Phong Hải Dương sắp nôn ra mất rồi, bị XP Bất Bại ôm eo rất chặt.
"Ngươi đã đáp ứng ta mọi thứ rồi, không cho đổi ý!" XP Bất Bại hài lòng nhếch răng nở nụ cười, đường làm quan rộng mở mà hạ xuống ở ngọn cây.
Vừa hạ xuống, Phong Hải Dương đã ọe ra hết... Lúc nãy ăn tiệc nướng hơi bị no, lại bị ôm chặt eo lắc lư trên không trung, thực sự không chịu nổi.
XP Bất Bại tri kỷ đỡ Phong Hải Dương, để cậu nôn thoải mái chút, còn vỗ nhẹ lưng giúp cậu.
Nhìn tấm lưng nhỏ dài của cậu, càng xem càng yêu thích, trong lòng thầm nghĩ —— quả nhiên là Phong Hải Dương, nôn cũng nôn soái như thế!
Nôn xong, Phong Hải Dương ôm ngọn cây nghỉ xả hơi. Vốn là lần thứ hai bị hốt lên không trung, cậu nên nổi trận khó chịu mới đúng. Nhưng mà bởi vì XP Bất Bại nghe được chuyện cậu giựt dây Tiểu Ly đi "Cường bạo" San Đạo, không khỏi có chút chột dạ. Liền lấy tịnh chế động, nhìn lén động tác kế tiếp của XP Bất Bại.
XP Bất Bại từng bước ép sát, khuôn mặt tuấn tú từng chút từng chút tiến đến gần, Phong Hải Dương đề phòng mà nghiêng về phía sau, nghiêng đến mức độ không thể lui nữa...
Giời ạ, thằng nhóc này sẽ không định cưỡng hôn đi! Mặt Phong Hải Dương chợt đỏ lên, như mấy triệu tế bào trên khuôn mặt chỉ chờ nổ tung...
XP Bất Bại tuy rằng cử chỉ thô lỗ, hành vi bá đạo, tư tưởng hung tàn. Nhưng lúc mà hắn không nói gì, gương mặt đó vẫn đúng là rất yêu nghiệt, có thể mê hoặc chúng sinh.
Phong Hải Dương chưa từng gặp có ai đôi mắt như hắn, vừa đơn thuần vô hại, lại vừa chất chứa tất cả sức mạnh bí ẩn. Như viên ngọc ôn nhu, phát ra vẻ lấp lánh vô hại mê hoặc; lại như bạo phong nơi vòng xoáy sâu xa, hút lấy linh hồn của ngươi.
Mắt thấy thiếu niên hung tàn này đã áp sát vào mặt cậu, chóp mũi chỉ cách một centimet, Phong Hải Dương rốt cục nhanh trí hô to: "Ta mới vừa nôn đó
Cậu mới không tin hắn sẽ có "Khẩu vị nặng" như vậy đâu! Vì trinh tiết, quyết liều mạng!
XP Bất Bại cười khanh khách. Hắn cười lên như một ánh sao màu tím sáng lên trong mắt, xua hết mọi u tối xung quanh, là một nụ cười thật tâm không mang chút tâm cơ nào.
Hắn khẽ nâng cánh, dùng phần lông mềm mại nhất trên cánh quét qua má của cậu, vui sướng mà lộ ra một hàm răng trắng toát, nói: "Một sợi lông mi của ngươi rơi trên má, ta giúp ngươi phủi xuống... Hiện tại được rồi..."
Phong Hải Dương mặt càng đỏ, đỏ đến tê dại, khóe miệng nhẹ nhoẻn lên.
Mất mặt ghê hôn! Thật lúng túng! Người ta chỉ giúp ngươi phủi lông mi rơi trên má, ngươi nghĩ cái gì vậy, cho rằng người ta sẽ hôn ngươi sao?
Nụ hôn đầu cái giề, xem ra hôm nay sẽ không bị mất đi!
XP Bất Bại mắt cũng không chớp mà nhìn Phong Hải Dương, như nhìn một trân bảo tuyệt thế, như nguyệt quang xua đuổi hết bóng tối. Phong Hải Dương nâng lên đôi mắt như ngập nước, gò má ửng đỏ trong ánh tà dương, hiện ra đôi môi đỏ như màu anh đào, toàn thân tỏa ra hương vị đặc hữu của thiếu niên, hương vị thanh mát như hương chanh.
Khả ái nhất chính là đôi tai hổ của cậu, một màu cam pha vằn đen, lông xù xù, làm cho vị tài tử mọt sách này có thêm phần manh manh cùng với dã tính.
XP Bất Bại không tự chủ được mà duỗi tay tới, xoa xoa đôi tai đáng yêu kia.
"Ngươi làm gì vậy!" Phong Hải Dương thấy hành động vô duyên này của hắn, quả thực phục rồi. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai đụng vào tai của cậu đâu! Cậu đây là đang bị đùa giỡn thật sao?
XP Bất Bại hàm hậu trả lời: "Ta sờ xem nó có phải là thật hay không!"
Phải biết rằng, trường học của bọn họ bán rất nhiều đồ, điển hình là tai thú giả, đuôi thú giả, đuôi cá giả, thậm chí còn có cánh giả... Khách hàng hơn phân nửa là nhân loại. Dù sao thẩm mỹ là vĩnh viễn ngóng đến chỗ cao, tuần hoàn các quỹ tích quý tộc. Bọn họ muốn về mặt ngoại hình càng gần gũi với những chủng tộc ưu việt này.
"Đương nhiên là thật!" Phong Hải Dương nỗ lực tránh ra một cái, không thành công.
XP Bất Bại đương nhiên biết là thật, đôi tai kia mang theo nhiệt độ của Phong Hải Dương, có cảm giác mềm mại, còn có thể cảm nhận được độ cứng của sụn, đơn giản làm cho người ta yêu thích không buông tay —— chà đạp lỗ tai của cậu cảm giác thật vi diệu, khó có thể dùng lời diễn tả được vi diệu.
"Ngứa!" Phong Hải Dương như bị chọt lét, không thể bình tĩnh mà lộn xộn lên, lay động toàn bộ ngọn cây. Nếu không phải XP Bất Bại tay lanh mắt lẹ mà tiếp cậu, cậu đã sớm rớt xuống đất mấy lần...
"Ha ha, biết được nhược điểm của ngươi rồi! Hóa ra tai ngươi sợ ngứa!" XP Bất Bại khoái ý cực kỳ. Sau này nếu như cậu không ngoan, hắn liền xoa tai của cậu, để ngươi biết sự lợi hại của bổn thiếu gia!
"Có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?" Phong Hải Dương nỗ lực ngẩng đầu, lấy thân phận đại ca giáo huấn tên tiểu đệ này. Chết tiệt lại phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà cái tên này đã cao hơn cậu, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả cậu! Không có chuyện gì phát dục tốt như vậy làm gì?
"Nào có, rõ ràng là do vừa nãy ngươi mới dạy cho ta, có hoa có thể hái thì cứ hái!" XP Bất Bại một chút vẻ xấu hổ trên khuôn mặt cũng chẳng có, bình tĩnh mà trả lời.
"Đó là nói về người khác... chuyện của Tiểu Ly và anh của ngươi, mắc mớ gì đến ngươi?!"
"Vậy ngươi để Tiểu Ly có thể đối với ca ta như vậy, tại sao ta không thể đối với ngươi như vậy!" XP Bất Bại mở to mắt, phản bác trở lại.
"Ngươi đây là đang báo thù cho ca ngươi sao?"
"Báo thù gì, ca ta khi còn bé đã nói, huynh ấy cùng Tiểu Bạch, Tiểu Ly sau này sẽ ở chung với nhau, là người nhà."
"Vậy tại sao ngày hôm nay ngươi đột nhiên bị úng não, hốt ta lên trời bay một vòng?"
"Bởi vì được ngươi dẫn dắt nha, không phải ngươi đã nói trước đó sao, hiện tại không hái sẽ bị người khác hái đi mất? Vậy nên ta liền muốn tiên hạ thủ vi cường! Rõ ràng mà nói hết cho ngươi biết —— ngươi là của ta, đời này ngươi đừng mong trèo tường, cũng đừng mong giãy dụa! Ta sẽ không buông tay!" XP Bất Bại bướng bỉnh đem câu chuyện lại bẻ trở lại chỗ cũ.
Phong Hải Dương nhịn xuống ý định muốn phun tào, rốt cục từ bỏ giảng đạo lý với hắn! Hắn rõ ràng ngốc như thế, tại sao luôn có thể đem đạo lý vào "vòng tuần hoàn không có điểm cuối"? Chỉ cần tiến vào cái mê cung kia, đừng hòng nghĩ đến chuyện bước ra!
"Được rồi... Vậy khi nào thì đưa ta về, trời cũng tối rồi, cha mẹ chúng ta sẽ lo lắng!" Phong Hải Dương nói chuyện nhỏ nhẹ, bắt đầu dùng mềm.
"Trời tối mới được, ta đang chuẩn bị dẫn ngươi đi xem một thứ, trời tối mới có thể nhìn thấy được nha!" XP Bất Bại tràn đầy phấn khởi, hai mắt tỏa ánh sáng, còn vô cùng thần bí. Hắn lấy ra bộ đàm, nói với cả nhà là hai người bọn họ đi học hỏi thêm "Tri thức Thiên văn", nghiên cứu các hiện tượng ban đêm... Sau đó các vị gia trưởng lại rất yên lòng mà tin tưởng!
Trước khi trời tối còn tận quãng thời gian, hai người liền đơn độc ở trong rừng cây một chút. Phong Hải Dương cả đời cũng chưa từng làm nhiều chuyện ấu trĩ như thế này —— Năm cậu ba, bốn tuổi cũng không chơi cái trò đuổi bắt, càng khỏi nói chơi trốn tìm. Cậu là thiếu niên mang nét u buồn, lại có chút trưởng thành sớm, chuyện đệ đệ vắt ngang ở trong lòng cậu, làm sao cũng thoải mái không được.
Hiện tại ở nơi đáng chết này XP Bất Bại lại muốn cậu đi trốn, hắn đi tìm! Rõ ràng là ấu trĩ muốn chớt, cậu lại bị quỷ thần xui khiến mà đáp ứng rồi...
Liền như vậy, mặc kệ là Phong Hải Dương trốn ở sau cái cây nào, trong bụi cỏ nào, thậm chí là trong khe đá, trong hốc cây, chỉ trong chốc lát XP Bất Bại đã từ trên trời giáng xuống, tóm cậu trọn vào trong lòng như lão ưng bắt mồi, còn duỗi ra ma chưởng chà đạp hai tai của cậu, ngứa đến cậu chạy khắp nơi. Sau đó hai người ở trong rừng cây vui vẻ mà chạy loạn, như hai tên thiếu niên đầy 2B...
"Làm sao tìm được ta nhanh như vậy? Ngươi chơi xấu đi!" Phong Hải Dương chạy không nổi nữa, ngực chập trùng kịch liệt, thở hổn hển như trâu. Cậu không ra ngoài vận động nhiều cho lắm, vì lẽ đó thân thể cũng không mạnh mẽ gì.
"Ha hả, bởi vì trên người ngươi có đánh dấu của ta!" XP Bất Bại lấy ra một cọng lông tơ bé nhỏ từ trong tai cậu, "Lông của ta mang theo mùi của ta, ta ngửi mùi vị liền có thể tìm tới ngươi!" Không khác gì mấy so với máy theo dõi.
"Đồ gian trá! Không chơi nữa!" Phong Hải Dương khóc không ra nước mắt. Không ngờ cậu thông minh một đời, lại nằm trong tay tiểu tử ngốc này, không cam lòng xíu nào!
"Tối rồi, chúng ta có thể xuất phát! Mỗi năm một lần, qua năm nay, liền phải chờ sang năm lận! Đến, trèo lên lưng của ta, như vậy ngươi sẽ thoải mái hơn một chút, sẽ không bị buồn nôn." XP Bất Bại cúi người xuống, ra hiệu Phong Hải Dương trèo lên.
Phong Hải Dương rụt rè do dự một phút, có thể là do trời tối khiến cậu có thêm dũng khí, có thể là do vui đùa lúc nãy làm cậu cảm thấy rất thoải mái.
Ngoan ngoãn nằm sấp trên người XP Bất Bại, chôn mặt bên cổ của hắn, hai tay vững vàng vịnh vai hắn, cảm giác như đang cưỡi rồng vậy. Trên vai của XP Bất Bại cũng truyền đến cảm giác hữu lực. Bọn họ lại dựa vào nhau gần như thế, cậu còn nghe thấy được mùi mồ hôi đặc hữu của Bất Bại, mùi vị giống như tiểu ngựa hoang cường hãn mà dương cương. Rất nhiều năm sau cậu đều nhớ mạch đập của hắn, mùi vị của hắn.
Gió đêm lướt qua làn da của họ, cuốn lấy những sợi tóc, xuyên thấu qua thân thể của bọn họ. Đây là lần đầu tiên Phong Hải Dương có bài xích bay lượn biến thành quen thuộc bay lượn.
Bay qua vùng rừng núi sâu thẵm, nhìn thấy phía trước có một dòng hiện lên vài ánh sáng nhẹ, hẳn là con sông. Đi tới gần một chút, trên dòng sông kia lấm ta lấm tấm mỹ lệ khó mà tin nổi...
"Đây là?" Phong Hải Dương bị những ánh lửa lập lòe trên mặt sông làm cho kinh ngạc đến ngây người!
"Đây là sông đèn!" XP Bất Bại có chút mệt mỏi, chậm rãi giải thích cho cậu, "Nơi này là nơi tụ tập của một số nhân loại, tập tục tuyệt nhiên khác với người bay lượn bọn ta và người săn đuổi các ngươi. Bọn họ mỗi bốn tháng sẽ ở thả những thuyền giấy trên sông, bên trong đèn sẽ có một ngọn nến nhỏ... Dùng để tưởng niệm thân nhân đã mất của bọn họ..."
"Hóa ra là của nhân loại, lại lãng mạn như thế..." Phong Hải Dương mắt cũng không chớp mà nhìn những ngôi sao di động lềnh bềnh trên mặt nước, từng đoàn từng đoàn mà trôi đi, đẹp không sao tả xiết. Một chiếc tắt, lại có có thêm nhiều chiếc chen tới, chen chúc nhau xuôi dòng mà xuống, phản chiếu những ánh cam sắc nhẹ, tạo nên vầng sáng tầng tầng ôn nhu.
Mỗi ngọn đèn trắng như Tinh Linh nhảy múa trên sông, mà hình chiếu trong nước như là tỷ muội sinh đôi của nó, cũng nở rộ.
"Rất đẹp đúng không! Đây là Tiêu Tiễn ba ba đã nói cho ta, hàng năm ba sẽ lén lút lại đây vào lúc này, cũng thả vào trong sông vài chiếc đèn... Ba nói ba rất hoài niệm cha của mình... Ba dùng phương thức này để gửi đi nổi nhớ của ba... Vì vậy mà ta biết được chỗ bí mật này. Ngày này hằng năm, Tiêu Tiễn ba ba ở phía dưới thả đèn, ta ở trên không trung chờ ba, sau khi kết thúc sẽ gặp nhau ở nơi tụ họp."
Phong Hải Dương nói không nên lời. Đây cơ hồ là phong cảnh cảm động nhất, rung động nhất lòng người. Vô số ngọn lửa được gửi đi, vô số tương tư, hoài niệm trôi theo ấy...
"Ta cảm thấy rất đẹp, vì thế ngày hôm nay cố ý mang ngươi đến! Không biết... Ngươi thích hay không..." Trong giọng nói của XP Bất Bại có chút run rẩy thăm dò. Giọng thăm dò kia như một ngọn đèn hoa giấy nhè nhẹ, chỉ cần gió thổi quá nhanh, sẽ lật úp, bên trong ngân hà lại thiếu đi một ngôi sao.
Một sự cảm động vô danh thoáng qua, lặng yên mài giũa nội tâm của thiếu niên.
Phong Hải Dương cũng không đành lòng phụ chiếc đèn kia, cậu nhẹ nhàng ở bên tai thiếu niên đang gắng sức bay nói: "Ta rất thích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...