Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cửa, Tô Vũ Phỉ bấm chuông cửa, người giúp việc mở cửa cho cô ta vào.
Xe của cô ta chẫm rãi đi vào bãi đỗ xe.
Cô ta vui mừng xách theo hai túi quà vào phòng khách.
Nhưng, cô ta thấy hơi lạ khi không nghe được giọng của bọn trẻ, cô ta hỏi người giúp việc:
– Dạ Tước và bọn trẻ đâu?
– Cậu chủ Long dẫn bọn trẻ đi đạp xe ở gần đây.
– à, tôi ngồi đây chờ bọn họ.
Tô Vũ Phỉ hôm nay đi giày cao gót cô cũng không muốn đi bộ.
– Nhưng có cô Tô ở nhà.
Người giúp việc nói thêm.
Tô Vũ Phỉ vừa nghe lập tức biến sắc:
– Cô Tô? Cô Tô nào?
Người giúp việc cười gượng:
– Là mẹ của cậu chủ cô chủ nhỏ.
– Cô ấy ở đây?
– Đang nghỉ ngơi trên lầu.
Tô Vũ Phỉ sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tô Lạc Lạc sao lại ở đây? Không phải cô đã bị Long Dạ Tước đuổi đi sao?
– Được rồi, cô làm việc của cô đi.
Tô Vũ Phỉ nói với người giúp việc.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, cười lạnh.
Tô Lạc Lạc ở trong phòng đang buồn ngủ.
Tối hôm qua vì lấy lại IPAD đến hơn ba giờ sáng cô mới đi ngủ, nên giờ muốn ngủ trưa.
Lúc này cô thật sự muốn ngủ.
Đột nhiên cửa bị gõ vang.
Tiếng đập cửa khiến Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, trong nhà này chỉ có Long Dạ Tước gõ cửa như vậy.
Tô Lạc Lạc buồn bực đi ra mở cửa đang định hỏi có việc gì bất ngờ thấy người đứng ở cửa là Tô Vũ Phỉ.
Hai đôi mắt tức giận gặp nhau, Tô Lạc Lạc sợ run vài giây còn Tô Vũ Phỉ đã lạnh lùng lên tiếng:
– Không phải cô đã bị đuổi ra khỏi đây sao? Sao còn mặt mũi trở lại đây?
Tô Lạc Lạc cũng cười lạnh khoanh tay nói:
– Đúng vậy là nửa đêm Long Dạ Tước lái xe đi xin tôi trở về, anh ấy không nói với cô sao?
Tô Vũ Phỉ sầm mặt:
– Sao có thể? Nhất định là cô tự chạy về.
Dạ Tước không thể cầu cô trở lại.
– Cô tin hay không tùy cô.
Tô Lạc Lạc nói xong định đóng cửa lại, cô không muốn gặp Tô Vũ Phỉ.
Nhưng Tô Vũ Phỉ lập tức giữ cửa lại:
– Sao vậy? Cô thật sự coi mình là chủ nhà này sao? Cô chẳng qua chỉ là ký sinh trùng ở đây.
Dạ Tước cho phép cô ở đây chỉ là nể mặt bọn trẻ cô đừng tự cho là đúng.
Tô Lạc Lạc nghe vậy không chịu được trầm mặt nói:
– Tô Vũ Phỉ, rốt cuộc cô muốn gì?
– Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn đuổi cô đi.
Tô Lạc Lạc hiện giờ ở nhà họ Long thanh danh của cô đã không ra gì, cô đừng trông cậy vào việc nhà họ Long tiếp nhận cô.
Tô Vũ Phỉ nghĩ đến Tô Lạc Lạc ở đây không đi chính là muốn dựa vào hai đứa con, đi vào nhà họ Long, trở thành mợ chủ nhà họ Long, chiếm vị trí của cô ta.
Tô Lạc Lạc cười:
– Thanh danh của tôi xấu như vậy chắc chắn không thể thiếu công lao của cô đúng không?
– Đó là đương nhiên, tôi sẽ dùng tất cả các thủ đoạn để dẫm nát cô dưới bàn chân, làm cho nhà họ Long biết cô chỉ là môt đứa con riêng..
một…
– Bôp!
Tô Lạc Lạc hung hăng tát một cái lên mặt Tô Vũ Phỉ.
Cái tát lần trước là giả nhưng lúc này là thật.
– Cô…
Tô Vũ Phỉ không dám tin bị đau trừng mắt nhìn cô:
– Tô Lạc Lạc cô dám đánh tôi!
– Nếu cô dám mắng một câu nữa xem.
Tô Lạc Lạc cảnh cáo nói.
Trong mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên sự tính toán, cô ta lập tức ôm mặt nói:
– Được, cô đánh đi.
Cô chỉ là một đứa con riêng không ra gì, ba tôi hận không làm cho cô và mẹ cô đều chết đi.
Tô Lạc Lạc biết cô ta đang kích mình, để lát nữa Long Dạ Tước đi lên cô ta lại khóc lóc kể lể.
Tô Lạc Lạc đã mắc bẫy cô ta một lần lần này cô không ngốc nữa.
Đúng lúc này Tô Vũ Phỉ đưa lưng về phía cầu thang nên có tiếng bước chân, hơn nữa bước chân trầm ổn, Tô Lạc Lạc đột nhiên cười lạnh, cô ý nói để che dấu tiếng bước chân:
– Tô Vũ Phỉ, đừng cho rằng tôi không dám đánh cô, một lần cô tự tát mình rồi đổ oan cho tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô.
Tô Vũ Phỉ không nghe được tiếng bước chân, giờ cô đang tính kế chọc giận Tô Lạc Lạc kích thích cô đánh mình thêm, để Long Dạ Tước đuổi cô đi.
Tô Lạc Lạc nói khiến Tô Vũ Phỉ rất hợp ý:
– Đó là cô ngu.
– Đúng, tôi ngu, ngu đến mức bị cô tính kế, cô cũng thật độc ác, tự mình tát mình như vậy, tôi thật sự phục cô.
Tô Lạc Lạc làm bộ không nhìn thấy Long Dạ Tước đang dựa tường ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm bên này.
Cô muốn Long Dạ Tước biết chuyện phải xin lỗi cô.
Tô Vũ Phỉ căn bản không biết anh đứng sau lưng, trước mặt Tô Lạc Lạc xưa nay cô ta vẫn có cảm giác mình ưu việt hơn:
– Tô Lạc Lạc nói về tâm cơ cô tuyệt đối không thể so với tôi.
Cho nên trước khi tôi tính kế đuổi cô đi, tốt nhất cô ngoan ngoãn rời đi, nếu không.
– Nếu không thì sao? Cô lại tự tát một cái sau đó làm bộ là tôi tát, rồi chạy đến trước mặt Long Dạ Tước khóc lóc kể lể.
Để người đàn ông đó không phân biệt thị phi đuổi tôi đi? Còn thóa mạ tôi?
Nói xong Tô Lạc Lạc cười lạnh nhìn người đàn ông đối diện, câu tiếp theo cô nói để anh nghe.
Tô Vũ Phỉ hừ một tiếng:
– Cô nói gì vậy? Long Dạ Tước là vị hôn phu của tôi, cô cảm thấy cô giải thích, anh ấy sẽ giúp cô sao? Cô đừng không biết tự lượng sức mình.
Tô Lạc Lạc thấy Tô Vũ Phỉ trúng kế, còn người đàn ông đối diện cũng sắc mặt khó coi, Tô Lạc Lạc nhìn người nào đó nói:
– Không phải nên cho tôi một lời giải thích sao
Tô Vũ Phỉ nghĩ cô nói với mình, cô ta hừ lạnh:
– Cô đừng có mơ.
Tô Lạc Lạc liếc cô ta một cái:
– Tôi không phải nói cô mà là nói vị hôn phu phía sau cô.
Tô Vũ Phỉ kinh ngạc quay đầu, khi thấy Long Dạ Tước đứng ở bên cạnh thang máy, Tô Vũ Phỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội giải thích:
– Dạ Tước, anh đừng nghe cô ta nói, là cô ta nói bậy, cô ta cố ý hiểu lầm ý em…
Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng:
– Giờ cô giải thích không phải đã chậm sao? Nhưng, cô lo gì vị hôn phu của cô độ lượng đến kinh người, anh ấy nhất định sẽ bao dung tâm tư thâm trầm và hành vi độc ác của cô, còn cả vẻ mặt vô sỉ này của cô nữa.
Tô Lạc Lạc nói xong cảm thấy nơi này không có việc gì của cô, cô đẩy cửa một ái sau đó thong dong đi qua trước mặt người đàn ông đi tìm hai con của mình.
Tô Vũ Phỉ suy sụp và sắp phát điên, chắc Tô Lạc Lạc đã biết Long Dạ Tước đứng phía sau nên cô cố ý nói ra chuyện trước đây, dụ cô thừa nhận.
– Dạ Tước… anh đừng nghe cô ta nói bậy.
trước đó chính à cô ta tát em.
Anh xem hiện giờ mặt em cũng đỏ, là cô ta vừa đánh em.
Tô Vũ Phỉ lộ ra vẻ mặt đáng thương, cố gắng cứu lại hình tượng của mình trước mặt anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...