Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL


Quyền Quân Lâm nói với dì Lưu: “Dì Lưu, con định đưa Nhan Nhan ra ngoài ăn tối, nên dì không cần phải làm cơm đâu ạ.”
“Được rồi, Quân Lâm, thực sự làm phiền cháu quá.” Dì Lưu gật đầu đưa đưa bé cho anh, dì ấy rất yên tâm, bởi vì dì ấy có thể thấy Quyền Quân Lâm rất yêu trẻ con và còn đối xử tốt với Lâm Thiển Hạ như vậy, trong tương lai, nói không chừng họ sẽ trở thành người một nhà.
Quyền Quân Lâm hỏi đứa bé đang khoác tay mình: “Nhan Nhan có muốn đi ra ngoài ăn tối không?”
Đứa nhỏ tất nhiên là muốn đi, con bé gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, trông thật tội nghiệp.
Quyền Quân Lâm bế con bé vào lòng và đi ra ngoài, đồng thời kêu Tiểu Tô đến đón ngay lập tức, bởi vì có đứa nhỏ bên cạnh anh không tiện lái xe.
Ở địa điểm quay phim, đạo diễn chỉ có thể thay đổi hai cảnh quay thành bối cảnh ban đêm vì Lý Oánh đã kéo dài cảnh quay, Lâm Thiển Hạ phải hợp tác trong cảnh quay ban đêm.

Cảnh cuối cùng quay đến hơn chín giờ tối, Lý Oánh đã mệt, cô ta nói với đạo diễn ngừng quay, cô ta phải về nghỉ ngơi.
Đạo diễn cũng mệt, mọi người cũng mệt nên thu dọn đồ rồi tan làm.
Trong phòng hóa trang, Lý Oánh ngồi trước gương, kinh ngạc quay đầu nhìn Lâm Thiển Hạ, cô ấy không nóng lòng muốn về với con gái đi? Hôm nay sao lại có biểu hiện bình tĩnh đến như vậy?
Cô ấy không lo lắng cho đứa con gái nhỏ nữa sao? Lý Oánh không khỏi tò mò hỏi: “Tại sao cô không lo lắng một chút nào về đứa con gái của cô vậy? Đây là cô đang làm mẹ sao?”
“Con gái tôi có người chăm sóc rồi, tôi rất yên tâm.

Từ giờ trở đi, quay phim buổi tối cũng không vấn đề gì.” Lâm Thiển Hạ bình tĩnh nói với cô rằng cô ấy sẽ không có vấn đề gì với việc kéo dài buổi quay như thế này.
Tuy nhiên, Lý Oánh cũng rất khó chịu vì cảnh quay hôm nay đã bị kéo dài tận một ngày, lẽ ra cô ta đã kết thúc cảnh quay sớm hơn, quay đi quay lại vốn là để giữ chân Lâm Thiển Hạ nhưng cũng là kéo dài thời gian của chính mình.

“Yo! Cô cũng an tâm đi! Cô không lo lắng về việc con cô bị bạo hành hay gì đó?” “Không cần cô quan tâm.” Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng đáp, cô đứng dậy đi ra, xe đưa đón đã chuẩn bị xong.
Lý Oánh đi ra sau mệt quá nên trợ lý giúp một chút, sau này xem ra cô ấy nên dừng việc làm ngớ ngẩn như vậy lại, bởi vì cô ấy thấy bản thân giống như một con chó vậy.

Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm khi lên xe, cô chỉ giả vờ bình tĩnh, lúc này cô nóng lòng muốn trở về nhà.

Cô giả vờ bình tĩnh chính là để nói với Lý Oánh sau này đừng làm những việc lãng phí như vậy, cô nghĩ hôm nay Lý Oánh cũng mệt, sau này nhất định sẽ không trì hoãn việc quay phim nữa.

Lâm Thiển Hạ cũng nhận được cuộc gọi từ dì Lưu, nói rằng con gái cô đã được Quyền Quân Lâm đưa đi ăn tối, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiển Hạ vang lên, cô nhìn thấy là Quyền Quân Lâm gọi đến, cô vội vàng nhấc máy:
“Alo, anh Quân Lâm, Nhan Nhan thế nào?”
“Đừng lo lắng! Anh đưa con bé đi siêu thị, vừa mới trở về, con bé hơi buồn ngủ.

Anh để con bé ở lại nhà anh trước.”
“Được rồi, em sẽ lập tức trở về, cảm ơn anh đã quan tâm con bé.”
“Nói rồi, đừng khách sáo với anh.

Anh thích chăm sóc đứa trẻ này.

Anh sẽ chăm sóc nó giống như con ruột của mình” Giọng nói trầm thấp của Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ yêu thương của người cha.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ hơi nóng lên, cô có thể cảm thấy sự mơ hồ trong giọng nói của người đàn ông.
“Em lập tức trở về.” Lâm Thiển Hạ trả lời.
“Được rồi, anh sẽ đợi em.” Quyền Quân Lâm cười đáp lại, cuối cùng cúp điện thoại.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Trong lúc nghỉ ngơi, cô cảm thấy xung quanh có chút ồn ào, cô nghe thấy giọng của Tiểu San: “Có chuyện gì vậy! Đã muộn thế này, lại còn tắc đường dài như kia.”
“Vâng! Phía trước hình như có tai nạn xe cộ, tắc đường nửa ngày chả nhúc nhích được.”
Lâm Thiển Hạ lập tức bị đánh thức, cầm điện thoại lên xem, đã mười giờ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị Thiển Hạ, tắc đường rồi, nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ!” Tiểu San cũng không nói nên lời.
Lâm Thiển Hạ nhìn qua cửa kính thấy hàng dài các xe đang bị tắc, cảm giác lo lắng dâng tràn trong lồng ngực, cô phải quay lại đón nhóc con nhà cô!
Nếu không, nó sẽ làm phiền Quyền Quân Lâm nghỉ ngơi.
“Phải mất bao lâu?” Lâm Thiển Hạ thở dài.
“Có thể mất hơn một giờ để về đến nhà!”Tiểu Trần, người lái xe phía trước nói.
Lâm Thiển Hạ đang ngồi đó, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ nữa, nhìn đèn xe qua cửa sổ mà lòng tràn đầy lo lắng.
Đợi hai mươi phút sau, đoàn xe lần lượt tiến lên, cuối cùng mãi đến mười giờ rưỡi mới hết tắc đường, lúc này xe chạy về nhà rất thuận lợi.

Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng đến vào khoảng mười một giờ.
Cô nhờ Tiểu Trần đưa cô đến trước cửa biệt thự của Quyền Quân Lâm, Tiểu Trần và những người khác lập tức rời đi.
Lâm Thiển Hạ đứng ở cửa biệt thự và bấm chuông.

Cánh cửa sắt lập tức bật mở, Quyền Quân Lâm mở cửa cho cô, Lâm Thiển Hạ đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, vội vàng đi về phía đại sảnh.

Lâm Thiển Hạ nghĩ thầm, con gái mình hiện giờ chắc vẫn còn nô đùa! Tuy nhiên, khi bước vào đại sảnh, cô phát hiện trên chiếc ghế sô pha bọc da sang trọng, Quyền Quân Lâm đang ngồi làm việc bên cạnh, còn con gái cô thì ở một bên đang ngủ ngon lành, với mái tóc dài cuộn thành hình chiếc bánh sừng bò, miệng đang chu ra.
Lâm Thiển Hạ thực sự dở khóc dở cười, cô nói nhỏ với Quyền Quân Lâm: “Em không làm gián đoạn công việc của anh chứ?”
“Không! Anh chỉ đang xem một số văn kiện.

Con bé đã ngủ được nửa tiếng rồi.”

Quyền Quân Lâm lắc đầu, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy trên mặt cô sự mệt mỏi, ánh mắt anh vụt qua một tia đau lòng.
“Em đưa con bé về.” Lâm Thiển Hạ nói với anh.
Quyền Quân Lâm gập chiếc máy tính và nói với cô: “Để anh bế con bé cho! Anh thấy em cũng mệt rồi”.
“Không cần, em có thể bế nó.” Bất kể như thế nào cô cũng muốn bế con bé về.
Quyền Quân Lâm mỉm cười: “Hơi xa một chút, em có chắc là mình có thể bế nó về được không?”
Đứa nhỏ mập mạp, bế lên có vẻ hơi nặng.
Lâm Thiển Hạ nhìn con gái và gật đầu: “Có thể.”
Tuy nhiên, anh hỏi xong thì cúi xuống, vén tấm chăn mỏng lên rồi bế đứa nhỏ lên: “Để anh bế cho!”
Lâm Thiển Hạ: “…”
“Cảm ơn.” Lâm Thiển Hạ thấy ngoài lời cảm ơn, cô thực sự không biết nói gì khác, đối với người đàn ông này, cô chỉ có thể cảm ơn.
“Không có gì đâu.” Quyền Quân Lâm ôm đứa bé đang say sưa ngủ và cùng cô đi ra ngoài.
Lâm Thiển Hạ đi theo anh sau lưng cô, ánh trăng chiếu vào sau lưng anh, cô nhận ra anh thật cao và có dáng vẻ cương nghị, cho người ta cảm giác rất an toàn.

Lâm Thiển Hạ cụp mắt xuống, cô không thể nghĩ tiếp nữa, dù sao thì giữa họ cũng chưa có quan hệ gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui