Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL


Tô Lạc Lạc nghe thấy giọng nói lạnh lùng, ngơ ngác vài giây, cô thật sự rất tò mò mà hỏi anh:” Vừa nãy anh gọi cho tôi sao?”
“Điện thoại của em là để trang trí à?” Đầu dây bên kia lập tức phẫn nộ chất vấn.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt.

Không phải chỉ là không nghe điện thoại của anh ta thôi sao? Tức giận đến vậy luôn?
“Xin lỗi nhé! Lúc đó tôi đang bận, không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Chắc là do tối qua tôi không để ý vô tình tắt chuông di động.

Anh có việc gì gấp sao?” Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác là xin lỗi anh.
“Buổi chiều đi đón con với anh.”
“Không phải anh tan tầm trở về tiện đường đi đón luôn sao?” Tô Lạc Lạc thấy dù sao cũng chỉ mất có mười mấy phút, vậy thì cô không cần đi nữa.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Long Dạ Tước lại tự dưng khiến lửa giận của anh bùng lên dữ dội hơn.

anh cười lạnh một tiếng: “Sao thế? Em có vệc gì quan trọng hơn cả con em sao?”
Tô Lạc Lạc cắn môi, người này hôm nay ăn phải thuốc nổ hay sao vậy?
“Không có việc gì cả, chẳng qua là cảm thấy anh tiện đường đi đón bọn trẻ là được, nếu như anh không muốn đi đón, em có thể gọi điện để xe buýt đưa đón của trường học đưa bọn trẻ về.” Tô Lạc Lạc không vui nói.


Khẩu khí của anh ta cũng hung quá đi!
Long Dạ Tước ở đầu bên kia rất tức giận, người phụ nữ này thật sự là vì Dạ Trạch Hạo mà đến con cái cũng có thể gạt sang một bên? Anh cắn răng nói: “Anh sẽ đi đón.”
“Được rồi!” Tô Lạc Lạc nói xong liền cúp máy.
Người đàn ông trong phòng họp, gương mặt đẹp đẽ trầm ngâm lạnh lùng, phảng phất như mùa đông lạnh lẽo khiến một loạt quản lí ngồi trong phòng họp đều sợ đến im bặt.

Rốt cục là ai có bản lĩnh lớn đến vậy, khiến ông chủ giận thành như vậy mà ông chủ lại vẫn nhẫn nhịn không có phát hỏa?
Nghe có vẻ là một người phụ nữ!
Long Dạ Tước hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
Trong vườn hoa nhà Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc cắn môi, một mặt buồn bực.

Sáng sớm vẫn còn tốt, rốt cục là giận dỗi cái gì cơ chứ? Tự nhiên lại đổ lên người cô, cô không phải cái túi trút giận của anh ta đâu.
Lúc Tô Lạc Lạc đi vào, Dạ Trạch Hạo thấy sắc mặt cô không tốt lắm, nhẹ giọng quan tâm hỏi một tiếng: “Em sao vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ đem điện thoại bỏ lại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn cần tôi giúp anh làm gì nữa không?”
“Có thể giúp anh luyện lời thoại được không?”
“Hả? Liệu tôi có được không? Tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này!” Tô Lạc Lạc không khỏi có chút khẩn trương.
“Em chỉ cần đọc thoại của nữ chính là được rồi.” Dạ Trạch Hạo đem một quyển lời thoại.
Tô Lạc Lạc nhận lấy, ngồi xuống đối diện Dạ Trạch Hạo, xem qua một chút, có chút ngạc nhiên, cái này vậy mà lại là một đoạn lời thoại tỏ tình.

Tô Lạc Lạc có chút khó xử: “Thật sự phải đọc sao?”
“Đọc đi!”
Tô Lạc Lạc không thể làm gì khác nữa là phải thêm chút cảm xúc, đọc lên câu thứ nhất: “Tô Bạch, chúng ta có thể ở bên nhau không? Cả đời này cũng không rời xa.”
Ở phía đối diện, Dạ Trạch Hạo hơi trầm ngâm một chút, cong môi nở nụ cười, trầm giọng từ tính đáp: “Được.”
Tô Lạc Lạc lúng túng, đoạn đối thoại này thật sự rất sến sẩm, giống như bọn thật sự đang tỏ tình vậy.
“Đọc tiếp đi.” Dạ Trạch Hạo giục cô.
Tô lạc Lạc đành hít sâu một hơi, tiếp tục đọc: “Được, chúng ta sẽ giống như các cặp vợ chồng già khác, bên nhau đến bạc đầu, vĩnh viễn không xa rời.”
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo chứa chan dịu dàng, ý cười thâm tình, nghiêm túc nhìn cô chăm chú: “Ừ, cả đời này đều không rời xa.”
Tô Lạc Lạc nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục nói: “Vậy anh yêu em sao? Yêu em sâu đậm đến nhường nào?”
“Rất sâu đậm, thâm nhập cả vào linh hồn anh.” Giọng của Dạ Trạch Hạo trầm thấp, quyến rũ, ẩn giấu một chút ái muội của tình nhân.
Tô Lạc Lạc nắm chặt quyển lời thoại, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng: “Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ở đây, em hi vọng có thể ở bên anh, em muốn anh chứng minh cho em thấy anh yêu em nhiều đến nhường nào…”
Nói xong Tô Lạc Lạc im bặt không nói gì, đây là lời thoại người nào viết đây, cũng quá mập mờ rồi!
Dạ Trach Hạo nhìn khuôn mặt đáng yêu ửng đỏ của Tô Lạc Lạc, không nhịn được mà cười: “Được, anh sẽ để cho em biết, anh yêu em nhiều như thế nào.”
“Dừng…Tôi không đọc nữa đâu.” Tô Lạc Lạc ném quyển thoại sang một bên, quay đầu không thèm nhìn Dạ Trạch Hạo.

Dạ Trạch Hạo nhìn vẻ mặt ảo não của cô, cười: “Làm sao vậy? Cái này cũng chỉ là lời thoại thôi, em tưởng thật à?”
Tô Lạc Lạc quay đầu lại lườm anh một cái: “Tôi còn lâu mới coi là thật! Lần sau anh để Hạ Dung tập thoại với anh đi!”
Nói xong, cô đứng dậy: “Buổi tối tôi phải về nhà nấu cơm, buổi tối anh cho trợ lí của anh đưa đồ ăn tới đi!”
Dạ Trạch Hạo khoanh tay, lười biếng nói: “Không cần, buổi tối tôi ăn mì là được rồi.”
“Ăn nhiều mì không tốt cho sức khỏe, bây giờ là lúc anh cần bồi dưỡng.”
“Hết cách rồi, ngoại trừ em ra, tôi không thích người khác tới nhà tôi.”
“Vậy người nhà của anh đâu? Ba anh, mẹ anh đâu?” Tô Lạc Lạc hiếu kì nhìn anh dò hỏi, bởi ở cạnh anh cũng được một thời gian rồi nhưng cô cũng không thấy có ai đến thăm anh.
“Tôi không có ba, tôi chỉ có mẹ, bà ấy ít khi quan tâm đến tôi.” Dạ Trạch Hạo yếu ớt nói.
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, hóa ra anh ta và mình đều đáng thương như nhau.

Tuy rằng cô biết ba cô là ai, nhưng cũng không khác gì không có ba cả.

Người ba độc ác kia của cô, cô đây không muốn nhận!
“Dạ Trạch Hạo, ba anh thì sao? Ông ấy mất rồi sao?” Tô Lạc Lạc ngồi vào bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô, lắc đầu: “Ông ta vẫn còn trên đời này, chỉ là ông ta có gia đình, vợ con.

Mà tôi, chẳng qua cũng chỉ là kết quả của một đêm phong lưu của ông ta thôi.”
Tim Tô Lạc Lạc như thắt lại, nhìn Dạ Trạch Hạo, trong ánh mắt lại có thêm mấy phần đau lòng cùng thân thiết.
“Em thì sao? Nói về em chút đi!” Dạ Trạch Hạo đối với cô cũng rất tò mò, mặc dù biết cô cùng Tô Vũ Phỉ có chút quan hệ, nhưng cũng không biết rõ quan hệ giữa hai người là gì.
Tô Lạc Lạc thấy anh thẳng thắn thừa nhận thân thế của mình như vậy, cô cũng không có gì che giấu nữa: “Ba tôi chính là ba của Tô Vũ Phỉ.

Có điều, từ lúc tôi còn nhỏ ông ta đã không nhận tôi, bỏ rơi mẹ con chúng tôi chẳng hề quan tâm.


Đối với tôi mà nói, thà rằng không có ba ruột như vậy còn hơn.”
Dạ Trạch Hạo khiếp sợ nhìn cô: “Em là con gái của Tô Vĩ Khâm?”
Tô Vĩ Khâm ở thành phố A cũng coi như là một thương nhân có chút tiếng tăm.

Hai năm trước, Tô Vĩ Khâm tiếp quản hết thảy đơn đặt hàng điện tử của tập đoàn Long Thị, nghiễm nhiên trở thành doanh nghiệp điện tử đứng đầu.

Vì thế Dạ Trạch Hạo cũng có nghe qua.

Giờ khắc này, nghe thấy Tô Lạc Lạc là con gái của ông ta, anh thực sự rất ngạc nhiên.
“Xem ra em rất hận ông ta.” Dạ Trạch Hạo có chút đau lòng nhìn cô, lúc này, anh và cô có một loại cảm giác như đồng bệnh tương liên.
Giống nhau từ bé đã không có ba, thiếu hụt đi một nửa sự quan tâm chăm sóc, nhưng rõ ràng Tô Lạc Lạc dường như so với anh còn đáng thương hơn.
Ba cô biết cô có mặt trên cõi đời này nhưng lại lạnh mắt ghét bỏ.
“Tôi hận ông ta, hận ông ta năm đó đối xử tàn nhẫn với mẹ tôi.

Ông ta vốn là hi vọng mẹ tôi sinh cho ông ta một đứa con trai, đáng tiếc sinh ra lại là một đứa con gái.

Vì thế, ông ta coi đứa con gái như tôi đây không hề tồn tại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận