Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL


“Tô Lạc Lạc, em không có gì cần nói với anh sao?” Dạ Trạch Hạo vừa cười vừa ăn bánh bao nóng hổi nhìn cô.
Tô Lạc Lạc sững sờ, nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Nếu không có tôi, anh cũng nên sống thật tốt, đảm bảo mỗi ngày ba bữa.”
“Người phụ nữ khác tôi không cần, tôi chỉ cần em, chỉ mình em là đủ rồi.” Dạ Trạch Hạo có phần tự đắc nói.
Tô Lạc Lạc cắn môi nói với hắn: “Mau ăn đi!”
Cô định đợi đến khi anh ăn xong, nếu không nhất định anh ta sẽ không ngoan ngoãn ăn rồi.

Dạ Trạch Hạo mất hơn mười phút mới ăn xong, Tô Lạc Lạc đứng dậy bưng bát vào bếp cho anh.
Lúc cô đi ra, Dạ Trạch Hạo đột nhiên cầm một món quà đưa cho cô: “Thương hiệu hôm qua tôi làm đại diện phát ngôn có đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà, nhận đi!”
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cười nói: “Tôi không thể nhận được.”
“Có cái gì không thể nhận được sao? Sau này những thương hiệu tôi đại diện, nhất định đều sẽ có phần của em.” Dạ Trạch Hạo mỉm cười, đây là đối đãi đặc biệt của cô.
Tô Lạc Lạc thở dài, cô ngồi ở phía đối diện với anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta và nói: “Dạ Trạch Hạo, tôi muốn nghỉ việc.”
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo sững sờ, nhìn cô chằm chằm: “Em nói cái gì?”
“Sắp tới kỳ nghỉ hè của bọn nhỏ, tôi muốn dành thời gian ở bên bọn chúng.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nghĩ ra lý do này, lý do này cũng rất thỏa đáng.
Dạ Trạch Hạo lập tức nở nụ cười: “Em chỉ là muốn trải qua kỳ nghỉ hè cùng bọn nhỏ, nghỉ việc cái gì chứ? Tôi cho em nghỉ phép là được rồi.”
Tô Lạc Lạc cần không phải là kỳ nghỉ, mà là trực tiếp xin nghỉ việc, nếu không, Long Dạ Tước bên kia cũng sẽ không bỏ qua.

“Không, tốt hơn hết tôi nên nghỉ việc! Trong thời gian này, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội làm việc và đã tặng tôi rất nhiều quà.” Tô Lạc Lạc chân thành cảm ơn anh ta.
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Dạ Trạch Hạo bối rối, anh nhìn cô, không còn cách nào khác đành mạnh miệng nói: “Tôi sẽ không để em đi.

Chúng ta đã ký hợp đồng năm năm.

em phải biết rằng chuyện nghỉ việc của em là vi phạm hợp đồng.”
Tô Lạc Lạc đành phải cầu xin hắn: “Dạ Trạch Hạo, tôi cầu xin anh được không? Nếu như thật sự phải bồi thường, trong tay tôi chỉ có một trăm lăm mươi triệu, tôi sẽ đưa hết cho anh.”
Dạ Trạch Hạo khẽ mở to mắt, dù có phải đền bù thanh lý hợp đồng cô cũng cần phải nghỉ việc ? Điều này làm cho sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi: “Căn bản em không phải chỉ là muốn cùng tụi nhỏ trải qua mùa hè thôi sao? Là Long Dạ Tước yêu cầu em nghỉ việc?”
Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, chỉ có thể gật đầu “Đúng vậy, tôi đã hứa với anh ấy, tôi sẽ bỏ công việc này.”
“Nhưng rõ ràng em nói là không thích anh ta.” Dạ Trạch Hạo nghiêm túc hỏi.
Tô Lạc Lạc thở dài nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng nghỉ việc này, ngày mai tôi không quay lại làm nữa.” Nói xong cô nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, đặt lên trên bàn: “Cái này tôi cũng trả lại cho anh.”
“Tô Lạc Lạc, em …” Sắc mặt Dạ Trạch Hạo có chút hoảng hốt: “Em buộc phải đi sao?”
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi nói: “Thực xin lỗi, tôi biết là đã gây bất lợi cho anh.

Thực tế, tôi ở bên cạnh anh cũng cảm thấy không có gì quan trọng lắm.

Một số việc trợ lý bên cạnh anh cũng có thể thay tôi, tôi bên cạnh anh thực tế là quá thừa.


Dạ Trạch Hạo lập tức đứng lên, khuôn mặt tuấn tú tức giận quát một tiếng: “Em không phải người thừa, trong lòng tôi không ai có thể thay thế em.”
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Đừng rời xa anh, được không?” Dạ Trạch Hạo siết chặt cánh tay cô, nhẹ giọng cầu xin.
Đương nhiên Tô Lạc Lạc không đành lòng từ chối anh, nhưng hiện tại cô cũng khó xử: “Thực xin lỗi, Dạ Trạch Hạo.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc giãy tay anh ta ra, bước nhanh về phía cổng, bước ra khỏi cổng, xoay người đi vào trong hoa viên.
“Tô Lạc Lạc… Anh thích em.” Đột nhiên phía sau lưng truyền lại một giọng nói khàn khàn.
Bước chân của Tô Lạc Lạc lập tức dừng lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông trong đại sảnh đuổi theo ra ngoài.


Dạ Trạch Hạo ướt đẫm ánh mặt trời, hoàn mỹ như một vị thần, nhưng lúc này, anh tràn đầy u sầu, và đôi mắt anh trìu mến, nhìn cô đầy xúc động và buồn.
Trái tim Tô Lạc Lạc đập nhanh, lần đầu tiên cô được một người đàn ông tỏ tình như vậy, nhưng lại không thể tiếp nhận tình cảm này.
“Thực xin lỗi …” Tô Lạc Lạc lắc đầu, xoay người kiên quyết bước đi.
Phía sau, Dạ Trạch Hạo nhìn bóng dáng rời đi của cô, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua một màu thương tổn, anh dựa vào khung cửa, thở dài một tiếng.
Không, anh sẽ không buông xuôi như vậy, anh biết Tô Lạc Lạc chỉ là bị Long Dạ Tước uy hiếp, cô thật sự không có tuyệt tình rời đi.
“Anh sẽ để em quay trở về bên cạnh anh.” Dạ Trạch Hạo nghiến răng thề.
Tô Lạc Lạc từng bước từng bước trở về biệt thự của Long Dạ Tước, cô rõ ràng chỉ nói vài lời với Dạ Trạch Hạo, nhưng tại sao cô thấy dường như mình mất hết sức lực?
Cô chỉ không nhẫn tâm để một người đàn ông thất vọng như vậy mà thôi .
“Sao rồi? Không nỡ từ bỏ sao?” Một giọng nam từ phía trên đỉnh đầu đột ngột truyền xuống.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Long Dạ Tước đang khoanh tay, đứng dựa vào cột La Mã ngoài cửa, thân hình khôi ngô tuấn tú tựa như điêu khắc.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng thả lỏng biểu cảm trên mặt: “Không có!”
Long Dạ Tước không tin, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt không tập trung, ỉu xìu, rõ ràng là không có hứng thú.
“Tô Lạc Lạc, anh cảnh cáo em, ngoại trừ anh và tụi nhỏ của em ra, không được phép có người khác.” Long Dạ Tước đưa con mắt, giống như vua hạ lệnh cho nô tài.
Tô Lạc Lạc chán nản nhìn anh một cái: “Trong lòng em chỉ có con, không có ai khác.”
Tất nhiên, bao gồm cả anh nữa.
Lúc này, sắc mặt của người đàn ông này trở nên u sầu và bất định hơn.
“Bọn nhỏ đâu?”
“Đang xem phim trên lầu.”
Tô Lạc Lạc sửng sốt một chút, ngẫm lại, cũng cảm thấy để bọn nhỏ xem một chút phim hoạt hình phù hợp.

“Em có biết nấu ăn không?”
“Biết chứ!” Tô Lạc Lạc gật đầu.
“Vậy là tốt rồi! Từ giờ bữa sáng của anh và bọn nhỏ đều giao cho em.”
“Hả? Cái gì?”
“Để tránh cả ngày buồn chán không có việc gì làm.

Từ nay về sau, em có thể ở nhà làm việc nhà! Hàng tháng có thể trả lương cố định cho em!” Long Dạ Tước làm như vậy, một là giao việc cho cô, hai là trả lương cho cô.
Tô Lạc Lạc sững sờ nhìn anh, người đàn ông này coi cô như bảo mẫu sao? Tất nhiên cô ấy sẵn lòng chăm sóc bọn nhỏ, nhưng cô ấy có chút không muốn chăm sóc anh.
“Dạ Trạch Hạo trả cho em bao nhiêu tiền lương, tôi sẽ trả cho em nhiều hơn anh ta, cho nên em không có gì phải phàn nàn cả.”
Tô Lạc Lạc cứng họng, nhướng mày nói: “Anh ta mỗi tháng trả cho em bà mươi lăm triệu.”
“Vậy anh sẽ cho em một trăm linh năm triệu.”
“Khỏi cần, em không cần tiền của anh.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, chăm sóc bọn nhỏ là trách nhiệm của cô.

“Anh chỉ cần chịu trách nhiệm việc bao mẹ con em chi phí ăn uống là được rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui