“Không sao, em dùng kéo cắt gạc vải đi.” Long Dạ Tước bất mãn nói, đồng thời chỉ cho cô biết vị trí của hộp thuốc.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng cầm lấy hộp thuốc ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nhẹ nhàng cắt mở vết thương không làm anh đau.
Anh không nhíu mày lại mà đôi lông mày mỏng của cô lại nhíu chặt lại.
Anh không đau, cô đau thay cho anh.
Cuối cùng, sau khi cắt bỏ băng gạc, nhìn thấy miếng bông cầm máu cũng nhuộm màu máu, Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi: “Có cần thay miếng băng cầm máu không?”
“Không cần, em đổ lọ nước thuốc đó trực tiếp lên là được.” Long Dạ Tước nói, dạng vết thương này của anh, cần phải đi khâu lại, nhưng trước đó quá gấp, vì vậy chỉ có thể băng bó lại.
Lại băng bó giúp anh lần nữa.
Lần này băng đẹp hơn một chút, Tô Lạc Lạc thấy đã mười giờ rưỡi, cô có chút buồn ngủ.
Cô cúi xuống thu dọn hộp thuốc, rất nhanh, một mặt dây chuyền kim cương trắng trượt xuống cổ cô, nó đung đưa trong mắt Long Dạ Tước.
Nhất thời sắc mặt tối sầm lại, anh nhớ đây là cái mà lần trước Dạ Trạch Hạo tặng cho cô! Tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng anh liếc mắt một cái đã cảm thấy được chính là cái này, vốn dĩ trên cổ của cô không đeo bất cứ cái gì.
Lòng bàn tay to lớn của anh lập tức vươn tay nhéo sợi dây chuyền trên cổ cô, lập tức trầm giọng hỏi: “Cái này là do ai tặng?”
Tô Lạc Lạc lập tức nắm lấy tay anh, vì sợ anh ấy sẽ kéo đứt: “Đây là quà của bằng hữu tặng…”
“Dạ Trạch Hạo tặng?” Long Dạ Tước giọng nói càng lạnh hơn.
Tô Lạc Lạc lo lắng thả ra tay: “Anh thả ra đã? Đừng làm đứt.”
“Bảo vệ cẩn thận như vậy? Xem ra em rất thích!” Giọng điệu của người đàn ông trở nên nguy hiểm.
Trong lòng Tô Lạc Lạc lập tức lo lắng cùng với sợ hãi, người đàn ông này thật sự muốn làm đứt sao?
Long Dạ Tước cũng không kéo, bởi vì anh lo lắng cho cái cổ mảnh mai của cô cũng sẽ bị đau, mặc dù anh rất muốn làm như vậy.
“Ngày mai lúc em gặp anh ta, em trả lại cho anh ta, bất kể cái gì thuộc về anh ta, em đều không được nhận.” Long Dạ Tước ra lệnh cho cô giống như một người chồng độc đoán, cuối cùng nói: “Em muốn bất cứ thứ gì anh đều có thể tặng cho em.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói: “Em không cần cái gì, em sẽ trả lại cho anh ta.”
“Quà anh tặng em đâu?”
“Ở … ở trong phòng!”
“Ngày mai đeo sợi dây chuyền anh tặng.” Long Dạ Tước độc đoán nói.
“Anh ngủ sớm đi! Em về phòng.” Tô Lạc Lạc không muốn ở cùng anh nữa, đứng dậy rời đi.
Vừa vào đến cửa, Long Dạ Tước thấp giọng nói theo: “Nhớ rõ, ngày mai nghỉ việc không làm chỗ Dạ Trạch Hạo nữa.”
Tô Lạc Lạc hứng thú với công việc tốt như vậy mà để mất đi, cảm thấy có chút hối tiếc, cô quay đầu lại thương lượng với Long Dạ Tước: “Anh có thể đổi yêu cầu khác không, ví dụ như, anh có thể để em đáp ứng một việc khác được không?”
“Không muốn bỏ?” Giọng điệu của người đàn ông trở nên nguy hiểm.
“Em cần việc làm.”
“Được, anh sẽ cho em hai sự lựa chọn, một là nghỉ việc, hai là kết hôn với anh, chọn một trong hai.”
Tô Lạc Lạc sững sờ đứng ở cửa, trên mặt thoáng qua vẻ run rẩy, vội vàng nói: “Vậy thì em nên nghỉ việc !”
Nói xong, vội vàng đóng cửa rời đi.
Phía sau, khuôn mặt của người đàn ông tiếp tục ảm đạm và khó coi, làm cho cô gả cho anh, có gì đáng ghét chứ?
Tô Lạc Lạc trở về phòng hít thở một hơi, chỉ có thể tiếc nuối, cô sắp mất đi công việc vừa nhàn nhã lại lương cao.
Nhưng ngày mai Dạ Trạch Hạo có đồng ý cho cô đi không, vẫn chưa chắc chắn!
Tô Lạc Lạc quá mệt mỏi, cô nằm xuống giường, tìm một cái gối rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị đồng hồ sinh học của chính mình đánh thức, liếc mắt nhìn một cái, bảy giờ 30 phút.
Cô vốn muốn tiếp tục chợp mắt thêm một lát nữa, nhưng nghĩ đến hôm nay vẫn còn phải đi tìm Dạ Trạch Hạo xin nghỉ việc, cô không thể ngủ tiếp rồi.
Cô tắm rửa xong, vào phòng đánh thức hai đứa nhỏ, dẫn tụi nhỏ ra bãi cỏ tập thể dục buổi sáng, bọn nhỏ thật dễ thương và xinh xắn.
Tô Lạc Lạc đang vặn eo, lúc này Tô Tiểu Hinh hưng phấn chỉ tay: “Ba, ba.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Long Dạ Tước đứng ở trên ban công lầu hai.
Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía bên này, Tô Lạc Lạc lập tức thấy xấu hổ.
Vừa rồi dẫn đầu bọn nhỏ hướng dẫn cho chúng tập một số động tác, nhanh chóng thu hồi lại.
Trước mặt người đàn ông này, cô vẫn là không thể tự mình buông bỏ.
Long Dạ Tước đi xuống lầu, Tô Lạc Lạc vô thức nhìn cánh tay bị thương của anh, lúc này Tô Tiểu Hinh nhảy dựng lên đòi bế, Tô Lạc Lạc nhanh chóng bế con gái lên: “Tiểu Hinh, thời gian này không được đòi ba bế nha, cánh tay của ba ba đang bị thương.”
“Thật sao?” Tô Tiểu Hinh lập tức lo lắng nhìn ba.
Long Dạ Tước cười: “Không sao, con muốn ba bế, ba vẫn có thể bế con.”
“Không được, anh không muốn cánh tay của mình nhanh khỏi sao?” Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Chút vết thương nhỏ này thì há gì đâu? Không chỉ ôm được con gái mà còn có thể ôm được em.” Người đàn ông cười tự tin.
Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng nhìn anh, đúng lúc này, giọng nói của thím Trương truyền đến: “Cô Tô, điện thoại của cô.”
Tô Lạc Lạc nghĩ, hẳn là Dạ Trạch Hạo gọi đến, ánh mắt Long Dạ Tước thâm trầm rơi xuống khuôn mặt cô, nhắc nhở cô không quên chuyện xin nghỉ việc .
Tô Lạc Lạc vội vàng vào đại sảnh nghe điện thoại.
Quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi tới.
“Xin chào!” Tô Lạc Lạc nhấc máy.
“Hôm nay em không có thời gian qua chỗ tôi không?” Dạ Trạch Hạo cũng không ra lệnh, mà chỉ là có một chút âm u hỏi.
“Ừm! bây giờ tôi qua đó tìm anh.” Tô Lạc Lạc trả lời anh ta.
Giọng điệu của Dạ Trạch Hạo hiển nhiên rất hưng phấn: “Thật không? Vậy thì đến đi! Tôi sẽ đợi em.”
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại di động liếc nhìn ba cha con vẫn đang vui đùa trên bãi cỏ, cô đi về phía cửa biệt thự.
Tô Lạc Lạc chạy thẳng tới trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô bấm chuông, ngay lập tức cửa mở cho cô vào.
Tô Lạc Lạc bước vào đại sảnh, Dạ Trạch Hạo đang ngồi ở đó, giống như điệu bộ vừa mới ngủ dậy.
“Tối hôm qua anh lại chơi game à?” Tô Lạc Lạc đi tới có chút phiền muộn cùng khó chịu.
Sau khi tiếp cận Dạ Trạch Hạo, cô mới phát hiện ra người đàn ông đẹp trai này, thật ra cuộc sống rất lộn xộn, anh ta không biết cách trân trọng bản thân, không biết cách tự chăm sóc mình.
Ngay cả ba bữa ăn hằng ngày cũng không đúng giờ, cuộc sống hoàn toàn không có quy luật.
“Không phải, đang xem kịch bản, bộ phim truyền hình mới của tôi chuẩn bị khởi chiếu.” Dạ Trạch Hạo nói xong, nhìn cô, cười rồi nói: “Em nấu bữa sáng cho tôi nhé?
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được, anh chờ một chút.”
Tô Lạc Lạc đi vào phòng bếp, ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn theo.
trong đáy mắt tràn đầy màu sắc của sự ỉ lại và ấm áp.
Anh rất thích cảm giác có một người phụ nữ ở trong nhà.
Dường như đây không còn là nơi mỗi khi trở về chỉ để ngủ, mà giống như một ngôi nhà.
Tô Lạc Lạc nấu bánh bao để đông đặt ở trước mặt anh, ngồi đối diện với anh, bắt đầu suy nghĩ lấy lý do gì để xin nghỉ việc ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...