Một tên cướp trong tay cầm dao lập tức có chút sợ hãi.
Con dao trong tay hắn cầm càng xiết chặt hơn, đôi mắt càng trở nên hung ác.
Tên cầm đầu trước mặt càng nắm chặt tay hơn, phát ra âm thanh ken két.
Hắn muốn cho Long Dạ Tước biết mình lợi hại như thế nào.
Hắn là băng đảng xã hội đen, hắn còn đi học quyền anh mấy năm, chưa bao giờ đánh nhau bị thất bại
“Hiện tại không quan tâm quy tắc giang hồ gì, cùng nhau xông lên, xé xác hắn ta ra.” Tên cầm đầu ra lệnh, bốn người lập tức vây quanh Long Dạ Tước.
Tim Tô Lạc Lạc sắp ngừng đập, cô giằng co với người đàn ông bên cạnh, tức giận giẫm lên chân hắn ta: “Anh buông tôi ra”
Người đàn ông này tuy gầy, nhưng rất có sức mạnh, anh ta tóm lấy cô, hung dữ nói: “Đừng nhúc nhích, nếu không, tôi sẽ giết cô trước.”
Câu nói này cũng lọt vào tai Long Dạ Tước, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm lại, Lúc này, tên cầm đầu tung ra đòn tấn công, con dao trong tay hắn xẹt qua ngực của Long Dạ Tước.
Con dao hướng về phía Long Dạ Tước xoẹt một đường, chỉ nhìn thấy bên hông của anh một bàn tay to nắm lấy dao, giây tiếp theo nghe thấy tiếng rắc, là tiếng kêu của tên cầm đầu.
Cổ tay của hắn bị Long Dạ Tước đột ngột bẻ gãy.
Nhìn thấy đại ca bị đánh, ba tên kia lập tức khó chịu, dùng dao trong tay đâm về phía Long Dạ Tước.
Hai mắt Long Dạ Tước phát ra tia lạnh, tay anh đang lôi tên cầm đầu, anh xuống tay đập một cái vào hắn, chân dài quét một đường, tay kia trong khi Long Dạ Tước chỉ dùng một tay ôm lấy lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, nhưng mũi dao không thể lại gần anh được nữa.
.
Khi người đàn ông nhận ra sức mạnh của anh thật đáng sợ.
Một người đàn ông khác thấy anh đang đối phó với người kia, liền vội vàng lao về phía ngực anh, ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước quét qua hắn.
Cổ tay cầm dao của hắn bị anh siết chặt, hai con dao chĩa vào nhau, tình thế này càng khó làm anh bị thương.
Trong giây tiếp ,Long Dạ Tước nhanh chóng ra tay, một tên quỳ ở trước mặt anh, một tên còn tệ hơn, bị giày da của anh giẫm mạnh lên vai.
Bốn tên xã hội đen đã bị anh xử lý một cách dễ dàng.
Tô Lạc Lạc sững sờ nhìn cảnh này, không thể tin được người đàn ông này lại có thể một địch bốn, thắng một cách nhẹ nhàng, không tốn nhiều sức lực.
“Lão Năm, còn đứng ngớ người ra làm gì.” Tên cầm đầu bị gãy cổ tay phẫn nộ hét lên.
Lão Năm lập tức cầm dao trong tay chĩa vào cổ Tô Lạc Lạc khống chế: “Cấm nhúc nhích, nếu mày còn dám động thủ, tao sẽ giết người phụ nữ của mày.”
Long Dạ Tước ánh mắt nhất thời tạm ngưng, lạnh lùng nhìn người đàn ông gầy gò: “Nếu như mày dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy, mày thử xem.”
Vừa rồi đã nhìn thấy thực lực của anh, tên đang uy hiếp Tô Lạc Lạc lúc này cũng sởn cả tóc gáy, nhưng hiện tại chỉ có thể mang Tô Lạc Lạc ra mới uy hiếp được anh.
Người đàn ông này quá mạnh mẽ.
“Đừng qua đây, nếu mày qua đây, tao sẽ giết nó đấy.” Ánh mắt của lão Năm hiện lên sự sợ hãi, giọng điệu của hắn không có một chút khí thế nào.
Tô Lạc Lạc cảm thấy lạnh cả cổ, đau hơn là hai tay bị còng ra phía sau lưng.
Cô nhìn Long Dạ Tước, hi vọng anh lại cứu cô, nhưng lại cũng mong anh không xảy ra chuyện gì.
Long Dạ Tước giống như thần chết từng bước từng bước đi tới.
thế nhưng lúc này, phía sau anh, tên lão đại ca cầm đầu, hắn dùng bên tay còn nguyên vẹn cầm dao đâm về phía Long Dạ Tước .
Ánh mắt Long Dạ Tước vì đề phòng Tô Lạc Lạc bị thương, khi dao của tên cầm đầu lao tới, anh không tránh được.
Con dao của hắn rạch một vết thương dài trên cánh tay của anh.
“Long Dạ Tước …” Tô Lạc Lạc gào thét.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm người đang khống chế Tô Lạc Lạc, lúc này chỉ còn cách bọn họ chừng một thước.
Tên lão Năm đang nhìn lão đại đánh lén thành công , nhưng đôi mắt của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như một con chim ưng, nhìn chằm chằm khiến cho hắn phát run.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người có bản lĩnh đáng sợ như vậy, giống như một vị thần thoát ra từ cõi chết.
Hắn sợ tới mức trượt tay, Long Dạ Tước đỡ được người vào trong lòng, bàn tay to khéo léo vươn ra nắm được dao, Tô Lạc Lạc cũng phối hợp rất ăn ý, lập tức thoát khỏi người đàn ông kia, nhanh chóng lao về phía Long Dạ Tước, một giây sau, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô bảo vệ che chở cho cô.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn vết thương rướm máu trên cánh tay anh, trái tim sắp thành một quả bóng, anh vì cô mà chịu đựng vết thương này.
Tên cầm đầu thấy đánh lén thành công, nhân lúc hắn chuẩn bị đâm thêm dao nữa mới phát hiện ra Tô Lạc Lạc đã được cứu ra.
Chỉ một giây sau, Long Dạ Tước dồn hết sức lực xuống chân mình, đá một cước tên cầm đầu bay ra xa ba mét, nằm trên mặt đất, cú ngã mạnh khiến hắn suýt nôn ra máu.
Long Dạ Tước đi tới gần người đàn ông trước mặt, giày da của anh dẫm lên mu bàn tay của hắn, anh lạnh lùng nói:”Nói, ai sai mày đến bắt cóc cô ấy?”
“Không … không có ai…”
Chân Long Dạ Tước dẫm lên càng mạnh: “Vẫn không chịu nói sao? Hay là muốn tao phế ngón tay mày đi?”
Mười ngón tay nối đến trái tim, Long Dạ Tước dùng lực để ấn xuống, tên cướp đau như sắp ngất đi, hắn liền kêu lên:”Tôi nói … Tôi nói có một cô gái trả tiền cho chúng tôi đi bắt cóc.”
“Cô gái đó tên gì.”
“Tôi không biết … Chúng tôi không bao giờ hỏi tên của những người thuê chúng tôi … Chúng tôi chỉ biết rằng đó là một cô gái rất xinh đẹp và còn rất trẻ …”
“Cô ta muốn các người làm gì?”
“Cô ta muốn chúng tôi cưỡng hiếp cô gái này …”
Sắc mặt Tô Lạc Lạc tái nhợt, ai hận cô đến mức bỏ tiền ra để thuê người hại cô? Tô Lạc Lạc đã sớm có đáp án trong đầu.
Là Tô Vũ Phỉ.
Cô ta thật tàn nhẫn.
Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Long Dạ Tước kéo Tô Lạc Lạc đến trước xe, Tô Lạc Lạc vội vàng lên xe chở hàng, lấy túi xách của cô và lên xe.
“Vết thương của anh.”
“Đây không phải là nơi chữa trị vết thương.” Long Dạ Tước nói xong, mặc kệ vết thương đang chảy máu, đạp ga, chiếc xe quay đuôi tại chỗ, lái theo con đường mà lúc nãy đã đến đây.
Tô Lạc Lạc dán mắt vào vết thương đang rướm máu, thở gấp gáp, đôi mắt ngấn nước đầy xót xa và lo lắng.
Sau khi xe của Long Dạ Tước lao ra khỏi đường mòn, anh tiếp tục lái xe về phía trước, vừa nhìn thấy ngã rẽ thứ hai liền lao xuống.
Long Dạ Tước cũng không dám đảm bảo tay chân của bọn cướp có ở gần đây không.
Vì vậy, anh bắt buộc phải đi xa chỗ đó một chút mới dừng lại xử lý vết thương.
Xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước vươn tay che vết thương nói với cô: “Trong cốp xe có một hộp thuốc, đến lấy lại đây.”
Tô Lạc Lạc vội vàng đẩy cửa xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một hộp thuốc để lên ghế phụ, vừa mở ra liền thấy miếng gạt vải cầm máu, cô nhanh chóng lấy ra đưa cho anh.
Long Dạ Tước lấy gạc cầm máu dán lên vết thương, quay về phía cô nói: “Lấy bình màu vàng đổ một chút lên mặt trên.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...