Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng


Thời Tinh Tinh lướt qua đám người, nhìn về phía Thời Thính đang im lặng.

Cô ta không cho phép Thời Thính tiếp tục "im lặng" như vậy nữa.


Rốt cục, nghi thức đính hôn đã xong, yến tiệc bắt đầu.

Các tân khách lục tục ngồi xuống, hai nhà Thời, Kỳ ngồi xuống một bàn.

Kỳ gia bên này chỉ có ông cụ Kỳ, cùng lão quản gia đã ở Kỳ gia mấy chục năm.

Bởi vì mọi người đều biết quan hệ của Kỳ đại thiếu gia cùng cha đẻ cực kém, không chỉ lấy đi quyền lực trong tập đoàn của ông ta, còn không cho phép ông ta và mẹ kế, em kế bước chân vào nhà nửa bước.

Bên nhà họ Thời là cha mẹ và con gái nhỏ, rốt cục Thời Tinh Tinh cũng có cơ hội ngồi cùng bàn với Kỳ đại thiếu gia, cô ta cố ý lựa chọn đối diện Kỳ Xán, nhìn bộ dáng an phận thủ thường của Thời Thính, đáy mắt âm thầm hiện lên một tia sáng.

Thời Thính lặng lẽ ngáp một cái không tiếng động, ngồi xuống phía sau Kỳ Xán, trợ lý Thẩm theo sát phía sau.

Vốn dĩ Kỳ đại thiếu gia sẽ dùng cơm một mình, không ngồi chung với những người khác, nhưng không biết vì sao, đột nhiên hiện tại Kỳ đại thiếu gia không ngại.

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.

Để ý thì có ích sao?

Đúng lúc, mình cũng nên uống ngụm nước nhuận hầu, đêm nay

thật sự là vất vả cho mình!

Kỳ Xán: "......"

Thời Thính hăng hái bừng bừng ngồi xuống bên cạnh bàn, chuẩn bị ôm bàn.

Chất lượng bữa tiệc ở trang viên Kỳ gia không tệ, cô thấy được không ít nguyên liệu nấu ăn tốt cho cổ họng của mình.

Thời Thính cầm một chén canh ngân nhĩ tuyết lê, lại cầm một chén canh hạt sen bách hợp, cái này có hiệu quả tốt hơn so với viên nhuận hầu mà bình thường cô hay dùng.

Vẻ mặt Kỳ thiếu gia có thể nói là một lời khó nói hết.

Nhưng cũng tốt, nếu như lúc ăn cơm cô có thể yên tĩnh......

A a a a a a!!! Uống thật ngon.

"..." Ăn cũng không bịt miệng được đúng không.

Mí mắt Kỳ Xán bắt đầu giật giật, càng ngày con ngươi đen nhánh càng âm trầm.

"Vậy, ngủ rồi, có phải sẽ an tĩnh hay không?"

Anh trầm mặt giơ tay lên, đang muốn gọi trợ lý tới, đột nhiên một giọng nói đột ngột lại thương cảm chen vào.

Không biết Thời Tinh Tinh đã nâng ly đứng lên từ lúc nào.

"Hôm nay là ngày tốt như vậy, là em gái, em cũng có chút lời trong lòng muốn nói.

Thật ra mấy năm nay em vẫn luôn muốn nói chuyện tâm sự với chị, nhưng mà chị chưa bao giờ chịu mở rộng nội tâm với em, cũng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với em."

Ánh mắt mọi người trong phòng tiệc lập tức tập trung lại.

Thời Tinh Tinh nói như vậy, ánh mắt của nhóm chị em hào môn nhìn Thời Thính lại càng không thân thiện.

"Cái hồ lô này thật quá đáng? Chưa bao giờ nói, như vậy mà coi được sao?"

Thời Thính vừa nhuận cổ họng, vừa nhìn tình huống này, nhất thời hiểu được.

Vốn dĩ trong nội dung cốt truyện không có chuyện này, bởi vì ở tiệc đính hôn, Kỳ Xán chỉ liếc mắt một cái không nghe nhiều, toàn bộ giới hào môn đều nhìn ra được cô là một công cụ đám hỏi, cho nên sau lưng đều trào phúng cô vội vàng lấy lòng Kỳ đại thiếu gia cũng vô dụng.

Nhưng bây giờ cốt truyện đã có một số điều chỉnh, cùng với đó, động cơ hành vi của những người khác cũng đã thay đổi.


Từ nhỏ cô và cô em gái ruột này đã không lớn lên cùng nhau, sau khi trở về hào môn cô ta cũng chưa từng quan tâm cô, hiện tại lại muốn tố giác cô là một người câm trước mặt mọi người.

Nói không chừng cha mẹ Thời gia cũng ngầm đồng ý, dù sao bọn họ càng hy vọng Thời Tinh Tinh gả vào Kỳ gia.

Thời Thính lại cầm bát canh ngân nhĩ thứ hai lên, chẳng qua hiện tại cô đã không còn cảm thấy tự ti, xấu hổ nữa.

Có mục tiêu một trăm triệu, cô đã hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Được được được, điều động cảm xúc giúp tôi, thưởngggggg.

Cô cố ý kéo dài âm thanh, nói chữ "thưởng" đến trầm bổng du dương tình cảm phong phú.

Thời Tinh Tinh luôn luôn lưu ý vẻ mặt Kỳ đại thiếu gia, quả nhiên thấy mặt mày anh tuấn của anh gắt gao kẹp chặt.

Cô ta như nhận được cổ vũ, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Chị, cho dù chị hận em độc chiếm sự cưng chiều của ba mẹ trong nhiều năm, em cũng hết sức muốn hàn gắn hiềm khích giữa chị em chúng ta.

Hôm nay là ngày vui của chị, chị có thể nói với em một câu hay không?"

Ừm ...!Thật ra tôi rất muốn nói, nhưng tôi nói, cô có nghe thấy được không?

Hello? Hello? Này này này?

Không sao, dù sao mình cũng bất động như núi, cô ta cứ lải nhải như thế, nhất định người không chịu nổi là tên Kỳ Xán suy nhược thần kinh này.

Sắc mặt Kỳ Xán càng ngày càng đen.

Anh miễn cưỡng chống cự một mình âm thanh của Thời Thính đã là đủ lắm rồi.

Nhưng Thời Tinh Tinh lại hiểu lầm sắc mặt của anh, dưới tình huống như vậy mà Thời Thính vẫn không nói một lời, hẳn là người sáng suốt đều có thể phát hiện không thích hợp!


Thời Tinh Tinh rèn sắt khi còn nóng, lã chã muốn khóc: "Một câu là tốt rồi, em muốn được chị tha thứ!"

Bình thân, tôi tha thứ.

"Hay là chị có điều gì khó nói, cho nên nhiều năm như vậy mới chưa từng nói chuyện với em?"

Tôi có hay không, cô còn không biết?

Kỳ Xán ngồi ở chỗ đó, nghe một câu bằng mười câu, não lại chậm rãi rạn nứt.

Dây dưa không xong?

Trong lòng Thời Tinh Tinh gấp đến độ nóng nảy, sao Kỳ thiếu gia còn chưa có phản ứng? Cô ta đã ám chỉ đến mặt chữ, chỉ thiếu đem chữ "Cô ta là người câm" vỗ vào mặt Kỳ Xán!

Nhưng em gái à, có lẽ cô không biết chuyện này đi, tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này thích người câm.

Đáng tiếc cô không thể chiếm được tiên cơ trước, bằng không tôi rất nguyện ý đem thân phận pháo hôi này tặng cho cô.

Nhưng mà tôi còn có một phương pháp tốt!

Thời Tinh Tinh sụp đổ, định nói thẳng: "Kỳ thiếu gia, thật ra chị ấy là...."

Đề nghị cô khiến cho chính mình cũng bị câm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận