Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng


Thời Thính là một người câm, không ai từng nghe qua âm thanh của cô.

Làm sao chứng minh đó là Thời Thính nói?

Ngay từ đầu anh đã không thể chứng minh.

Bác sĩ Bạch thấy thế, cuối cùng như trút được gánh nặng: "Là giọng nói xa lạ, đúng không?"

Mọi thứ đã được giải thích một cách hợp lý!

"Theo tâm lý học mà nói, có lẽ đây là âm thanh ở sâu trong tiềm thức của ngài, hoặc là âm thanh ở trong đại não tự mình 'gia công' mà hình thành, nhưng xét cho cùng, đó là sự phóng chiếu ý thức của ngài!"

Haizzz, vì sao Kỳ Xán không thể là một người mắt đỏ bóp eo ấn trên tường, bá tổng bình thường đùa bỡn mạch máu kinh tế toàn cầu?

Kỳ Xán: "......"

Nếu Kỳ Xán có thể bị người ta mắng là phân chó, đại dâm ma, mình cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có bao nhiêu vui vẻ!

Anh sẽ phóng chiếu cho mình những thứ này?

Bác sĩ Bạch nhìn ra anh trầm mặc không nói gì trong chớp mắt, biết đối với người ở địa vị cao như Kỳ đại thiếu mà nói, cuộc sống của anh có rất nhiều đồ vật có giá trị cao, cũng có rất nhiều mưu đồ.

Mà ý nghĩa tồn tại của bác sĩ chính là khi vấn đề tinh thần xuất hiện, bọn họ cần phải truy tìm nguồn gốc, tìm được giải thích hợp lý, để cho tinh thần căng thẳng của người bệnh được thả lỏng cùng cứu chữa!


Bọn họ phải cổ vũ đầy đủ cho người bệnh, để cho bọn họ an tâm, yên tâm, cho dù tinh thần xuất hiện vấn đề, cũng không cần cảm thấy mình là một người bệnh tâm thần.

"Đây không phải hiện tượng hiếm thấy, ngài không nên có áp lực quá lớn."

"Đại thiếu, sự nghiệp quan trọng, nhưng sức khỏe của ngài quan trọng hơn.

Trước tiên cho mình một đoạn thời gian quan sát."

Bạch Lễ Duyên biết chừng mực, không để cho lần trị liệu này có thời gian quá dài.

Anh ta chỉ đơn giản kê đơn một số loại thuốc giảm đau, sau đó chủ động đứng dậy, kết thúc điều trị để cho thấy đây không phải là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt Kỳ Xán trầm tư.

Luôn luôn có một loại vô lực hoang đường không nói nên lời.

Bác sĩ tâm thần thân thiết đưa Kỳ đại thiếu đến cửa, mở cửa phòng khám cho anh, cuối cùng dặn dò.

"Ngài phải bình tĩnh lắng nghe âm thanh bên trong của mình nhiều hơn!"

Kỳ Xán: "...!Ừm."

Cửa vừa mở, Thời Thính đang ngồi yên tĩnh nhìn lại.

Ồ, anh ra rồi à? Xe phân trên đường đời của tôi!

Trước mắt Kỳ Xán tối sầm: "......"

Đây chính là giọng nói trong lòng anh?

Anh không tin.

Thời Thính phát hiện từ lúc ra khỏi phòng khám, sắc mặt Kỳ Xán đã vô cùng kỳ quái.

Cụp mắt, khép hờ, phối hợp với màu xanh nhạt dưới đáy mắt, có vài phần mệt mỏi.

Nói suy sụp thì không hẳn, xem ra bệnh tình của anh không có nghiêm trọng như vậy.

Nhưng vẻ mặt Kỳ Xán chính là vô cùng phức tạp, như là hoài nghi nhân sinh nhưng lại không có cách nào hoài nghi chính mình, muốn hoài nghi người khác nhưng lại là một mảnh trắng xóa không thể bắt được, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô lạnh như băng.


Thời Thính sờ sờ cằm, trong lòng đưa ra lời bình luận:

Héo rồi?

Kỳ Xán lập tức mở hai mắt.

Con ngươi của anh là một mảnh đen kịt, như là biển sâu nổi lên bão táp, mang theo ẩn giận.

Đây là những lời gì?

Đây có thể là lời do chính anh nghĩ sao?

Bạch Lễ Duyên còn tưởng rằng Kỳ thiếu gia nhìn thấy em gái mình lẻn vào cho nên không vui.

Vừa rồi Bạch Bảo Nguyên còn đang vui sướng hoa chân múa tay bên cạnh Thời Thính, không biết định làm hư con gái nhà người ta cái gì, Bạch Lễ Duyên nhất thời nhức đầu, anh ta biết rõ Kỳ đại thiếu ghét nhất nhất là ồn ào.

Bạch Lễ Duyên vội vàng thấp giọng xin lỗi, "Trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để ý."

Kỳ Xán nhắm mắt lại, "Không có việc gì."

Hiện tại anh vẫn không thể xác định được rốt cuộc đó là âm thanh của Thời Thính hay là âm thanh trong lòng mình, nhưng cho dù là loại tình huống nào, tốt nhất tâm lý của bọn họ đều khỏe mạnh một chút.

Mặc dù tâm lý của anh không sáng sủa, nhưng tốt xấu gì trạng thái tâm lý cũng tốt.

Mà người câm Thời Thính này.

Nói không chừng chính là sau khi mất giọng nghẹn quá lâu cho nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy, tiếp xúc nhiều với bạn cùng lứa tuổi một chút cũng không có hại.

Vừa rồi nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng thật vui vẻ.


"Đúng rồi, em gái cậu làm nghề gì." Kỳ Xán thuận miệng hỏi.

"À, con bé là rapper." Bác sĩ Bạch đỡ trán cười khổ.

Kỳ Xán: "...?"

"Tôi sẽ mang con bé đi," Bạch Lễ Duyên vừa nhấc Bạch Bảo Nguyên lên, vừa thở dài, "Em có thể giống Thời Thính được không, điềm đạm nho nhã một chút."

Thời Thính vội vàng ngượng ngùng cúi đầu khoát tay, trong lòng lại tê tâm liệt phế nghĩ:

Cô ấy như vậy có gì không tốt, có gì không tốt, tôi cũng muốn trở thành một người ồn ào như vậy, ai hiểu?

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.

Anh không muốn hiểu.

Bạch Bảo Nguyên lưu luyến không rời đưa tay về phía Thời Thính, "Nhớ kỹ, nơi này là Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng…", còn chưa nói xong đã bị bác sĩ Bạch xách đi, Thời Thính lưu luyến chia tay, cuối cùng ưu sầu thở dài.

Haizzz, thực hành một chút đi.

Kỳ Xán: "???" Thực hành cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận