Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng


Thời Thính ngượng ngùng gật đầu, sau đó thuần thục khoa tay múa chân.

Khi cô đi khắp nơi tìm Trung Tây y để trị bệnh, cũng từng được cha mẹ Thời gia ngại mất mặt nên len lén đưa tới cho bác sĩ Bạch xem qua.

Bác sĩ Bạch là một bác sĩ giỏi, thậm chí còn đặc biệt học ngôn ngữ ký hiệu đơn giản để giao tiếp với bệnh nhân tốt hơn.

Thời Thính dùng ba ngón tay của tay này, đặt lên mạch đập của tay kia, sau đó vươn một ngón tay cái dán ở ngực, chỉ anh ta, sau đó một tay nắm lấy gò má khoa tay múa chân, cuối cùng vẽ một nét từ trên xuống dưới ở trên không trung.

Bạch Lễ Duyên gật gật đầu, lại lắc đầu cười nói, "Không có, cô cũng vậy."

Kỳ Xán đi xuống từ bên kia cửa xe, sắc mặt không chút thay đổi nhìn một màn này.

Hai người này còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ?

Vậy mà anh lại không nghe thấy tiếng lòng hai mặt của người câm?

Nghe đủ rồi, trong lòng Kỳ Xán cười lạnh, thuận miệng hỏi Bạch Lễ Duyên: "Cô ấy nói gì?"

Bạch Lễ Duyên hơi kinh ngạc: "Cô ấy nói tôi hơi gầy...!Thật ra không có, đại thiếu, ngài không hiểu ngôn ngữ cơ thể, vậy hai người trao đổi với nhau như thế nào?"

Kỳ Xán còn chưa lên tiếng, âm thanh nóng nảy đã vang lên.

Loại bệnh thần kinh cuồng vọng tự đại này, nói với anh ta một câu sẽ mất khẩu vị ăn uống suốt cả ngày!

Kỳ Xán cắn răng: "Chúng tôi không cần trao đổi!"


Bạch Lễ Duyên gật gật đầu, hôn nhân hào môn, anh ta cũng hiểu.

"Vậy hôm nay ngài tới là muốn xem vấn đề gì?"

Kỳ Xán nhắm mắt lại.

Cô chính là vấn đề của anh.

-----

Thời Thính bị bỏ lại ở bên ngoài phòng khám, tự mình chơi.

"Đại thiếu, qua bên này đi."

Bạch Lễ Duyên vừa nói chuyện phiếm với Kỳ Xán, vừa dẫn anh đi vào.

Quá trình giao tiếp đơn giản này, kỳ thật chính là thiết lập liên lạc với bệnh nhân, cảm nhận trạng thái tinh thần của họ, từ đó tiến thêm một bước quyết định nên làm hạng mục kiểm tra nào, chỉ có khi tình huống nghiêm trọng hơn nữa mới cần kiểm tra điện não đồ và chụp CT đầu.

Gần một năm nay trạng thái tinh thần của Kỳ đại thiếu gia đều rất ổn định, bình thường chỉ cần đến làm bảng đánh giá tinh thần định kỳ là được.

Lấy quan sát sơ bộ của Bạch Lễ Duyên, Kỳ đại thiếu gia vẫn ăn nói tự nhiên như trước, logic rõ ràng, kỹ năng tư duy xuất sắc.

Hơn nữa thủ đoạn làm ăn của anh vô cùng hơn người, tất cả mọi người trong thành phố A rõ như ban ngày, chắc chắn cái này không phải là chuyện mà một người có vấn đề về tâm thần có thể làm được.

Cho nên ngoại trừ sắc mặt có chút kém, hẳn là Kỳ đại thiếu gia không có vấn đề bệnh lý gì?

Bên trong phòng khám sạch sẽ thoải mái, giúp bệnh nhân có thể cố gắng bình tĩnh lại.

Bạch Lễ Duyên rất thả lỏng, trên mặt mang theo nụ cười.

"Cho nên lần này ngài tới, là có vấn đề gì mới sao?"

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.

Nên hình dung như thế nào.

Nếu như không phải âm thanh nội tâm của Thời Thính quá mức kỳ lạ và thường xuyên, anh sẽ không cần phải đi khám bác sĩ.

Kỳ Xán hít sâu một hơi, cặp con ngươi như biển sâu kia hơi khúc xạ ra ánh sáng không tầm thường, biểu tình cũng càng ngày càng nghiêm túc.

Nhưng quả thật đây là một chuyện rất nghiêm trọng, anh phải nhờ đến y học hiện đại.

Bạch Lễ Duyên thấy thế, EQ rất cao mà thay đổi tư thế, tỏ vẻ nghiêm túc, làm ra biểu tình dụng tâm lắng nghe.

Chẳng lẽ Kỳ đại thiếu gia thật sự gặp phải một ít phiền toái nhỏ?


"Không sao, ngài cứ nói là được."

Kỳ Xán nhắm mắt lại, lại mở ra, cuối cùng nói với bác sĩ tâm thần đã tiếp nhận trị liệu 5 năm của mình:

"Tôi ...!có thể nghe được tiếng lòng của người khác."

-----

Đồng hồ trong phòng khám kêu tích tắc.

Lần này biểu tình của Bạch Lễ Duyên thật sự chậm rãi ngưng trọng.

Anh ta không có làm ra bất kỳ kinh ngạc hoặc là đột ngột đánh giá, mà là "Ừm" một tiếng, lại thay đổi tư thế ngồi ngay ngắn, tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:

"Được, ngài cẩn thận nói."

Kỳ Xán lại trầm mặc.

Vì cái gì mà cậu phải lấy cuốn sổ bệnh án ra?

Bác sĩ: Tình trạng nghiêm trọng.

"Tình huống này của ngài kéo dài được bao lâu rồi?"

"…."

Trong phòng khám, bác sĩ tâm thần ân cần thân thiết hỏi thăm sức khỏe tới Kỳ đại thiếu gia.

"Tiếng lòng của ngài, cụ thể là nội dung gì?"

"Ngài nghe được tiếng lòng của ai vậy?"


Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ nhếch, sau đó lại nhắm lại.

Anh nhìn bác sĩ viết viết vẽ vẽ trên sổ bệnh án, cuối cùng sắc mặt dần dần không chút thay đổi.

E rằng y học hiện đại cũng không cứu được anh.

Bạch Lễ Duyên biết rõ tâm lý phòng ngự của anh cực cao, vì thế cực kỳ chuyên nghiệp mà khuyên bảo anh, "Không sao, Kỳ đại thiếu, trước tiên chúng ta làm một ít hạng mục kiểm tra đo lường đơn giản!"

Sau đó Kỳ Xán nhìn anh ta mở ra hình ảnh não, CT đầu, bảng đo sức khỏe tâm lý, bảng đo sức khỏe tinh thần, thậm chí là xét nghiệm máu.

"...!" Anh thật sự không có bệnh.

-----

Bên ngoài phòng khám.

Thời Thính đang lấy ra tài liệu đọc tiếng lòng có nội hàm phong phú của mình.

Bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều cần phải gia tăng thêm tiếng lòng.

Ngày hôm qua Thời Thính còn chưa đọc đến đoạn anh trai tổng tài biến thành bộ dáng người sói vì tình yêu, không biết như thế nào mà rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, tuy rằng lúc ngủ dậy tinh thần rất tốt, nhưng mà số câu chỉ gia tăng thêm được mấy trăm câu, trước mắt còn dừng lại ở hơn ba vạn.

Thời Thính đếm một chút, một quyển bá tổng văn học mấy chục vạn chữ, đại khái có bốn năm vạn câu, chỉ cần đọc xong cuốn tiểu thuyết này, là có thể thuận lợi đột phá mười vạn câu trong lòng!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận