Ngày mai.
Kết hôn.
Cùng Chu Ngưng.
Tim Lâm Vãn đập nhanh, đôi mắt mở lớn, không chớp lấy một lần.
Khi cậu không biết phải làm gì sẽ cắn chặt môi dưới, lúc cậu tự đấu tranh với chính mình nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Chu Ngưng vẫy vẫy tay trước mắt cậu:"Em...chưa từng nghĩ tới sao?"
Lâm Vãn gật đầu.
"Em đang vội sao?"
Lâm Vãn gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Vậy ngày mai cùng đi nhé?"
Lần này cậu không gật cũng không lắc.
Trong suy nghĩ của cậu hôn nhân không có gì tốt đẹp cả, lần kết hôn trước, cậu chỉ là một công cụ, cưới một người chồng sắp chết, bị nhà chồng vu khống đổ lỗi lên đầu cậu, nếu không nhờ có Chu Ngưng, hiện tại cậu vẫn chưa thể thoát khỏi căn nhà đó.
Cậu sợ hãi tất cả những ai liên quan đến cuộc hôn nhân đó, thậm chí sợ hãi cả hai chữ "hôn nhân", nhưng nếu là cùng Chu Ngưng thì lại trở thành một điều đáng mong chờ.
Thấy cậu không đáp lại ngay Chu Ngưng cũng không từ bỏ, anh chỉ muốn nhanh chóng cho Lâm Vãn một danh phận, kéo cậu ra khỏi tâm trạng tự coi thường bản thân.
Thế nên anh nhẹ giọng nói:"Em cứ suy nghĩ đi, tôi đi tắm trước nhé."
Véo nhẹ gương mặt nhỏ đang căng thẳng của cậu, "Em đừng thấy áp lực, tôi nghe theo ý em hết, được không nào?"
Chu Ngưng từ khi xuống máy bay chưa nghỉ ngơi được gì nhiều, lúc tắm cũng xem những khóa học dạy thủ ngữ trên ipad, vừa tắm vừa nghĩ trong lòng, vẫn là Lâm Vãn dạy hay hơn nhiều, sinh động lại đáng yêu.
Lúc anh tắm xong ra ngoài thì giường đã dọn sẵn, điều hòa cũng chỉnh nhiệt độ thích hợp, máy cấp ẩm trên tủ đầu giường cũng đã mở.
"Chàng tiên ốc" làm hết những việc này đang ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng ngủ, gương mặt cũng không thả lỏng gì hơn so với trước khi anh đi tắm, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Chu Ngưng định nói nếu em không muốn thì thôi, đừng suy nghĩ nhiều lại hại sức khỏe, nhưng anh cũng có cảm giác cậu sẽ chấp nhận.
Anh đi đến trước mặt cậu, "Nếu em ở cứ yên lặng ở đây, tôi sẽ coi như em đồng ý, dù sao ngày mai chúng ta cũng thành vợ chồng hợp pháp, hôm nay ngủ cùng giường cũng hợp lý.
Còn nếu như em không đồng ý, tôi sẽ đi dọn phòng để ngủ, không sao đâu, chúng ta từ từ làm quen là được."
Lâm Vãn chớp chớp mắt, trong lòng cậu đã luôn nghĩ mình là người của Chu Ngưng, hiện tại cậu đang suy nghĩ vấn đề khác.
Ở Tạ gia cậu cùng ở cùng một phòng với "chồng", nhưng cậu phải ngủ trên mặt đất, Tạ phu nhân sợ ban đêm cậu ngủ, lật người sẽ đè chết con trai quý hóa của bà ta.
Vừa nãy cậu vẫn phân vân giữa sàn nhà và sô pha, sô pha thì nằm thoải mái hơn, nằm trên sàn nhà thì sẽ gần Chu Ngưng hơn.
Cậu không hề nghĩ mình sẽ ngủ trên giường, Chu Ngưng sẽ đồng ý cho cậu cùng nằm trong một cái chăn sao?
Bây giờ Chu Ngưng nói ngủ cùng nhau, Lâm Vãn nghĩ nghĩ liền thấy rất vui, dè dặt nhìn anh, mặt cũng đỏ lên.
"Tôi...tôi nói gì sai sao? Tôi nói là chúng ta đơn thuần ngủ chung, tôi sẽ không làm cái gì khác đâu, tôi..."
Lời nói còn chưa dứt, Lâm Vãn bò lên giường chui vào trong chăn.
Hình như cậu thẹn thùng, chăn che kín cả tóc tai.
Đây là đồng ý.
Chu Ngưng không nhìn được bật cười, ôm cả chăn bông lẫn cậu vào trong lòng "Đừng chùm kín thế, cẩn thận ngạt thở."
Lâm Vãn liền chui ra, đắp chăn cho Chu Ngưng cẩn thận rồi mới nằm xuống bên cạnh anh.
Lần đầu tiên ngủ chung với người trong lòng, khẩn trương đến mức không dám cử động dù chỉ một chút.
Chu Ngưng cũng không khá hơn bao nhiêu, đêm trăng gió lớn, vị hôn thê thơm tho nằm ngay bên cạnh khiến anh hưng phấn không nói nên lời.
Yên lặng một hồi anh lại ôm Lâm Vãn vào ngực, "Em buồn ngủ chưa?"
Cái đầu nhỏ chôn trong ngực anh lắc lắc, Chu Ngưng khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, "Vậy chúng ta tâm sự nhé."
Lâm Vãn lập tức dựng hảo lỗ tai, hắn sẽ nghiêm túc nghe Chu Ngưng nói mỗi một câu.
"Tiểu Vãn, tôi muốn em biết rằng, tôi thực sự muốn cưới em.
Em không cần lo lắng gì cả, tương lai sẽ là những ngày tháng tốt đẹp." Giọng Chu Ngưng rất nhỏ, giống như đang nói mớ vậy.
Sờ sờ sống lưng gầy gò của Lâm Vãn, "Gầy quá, nhiệm vụ tháng này của em là tăng năm ký."
Lúc này sự hạn chế của ngôn ngữ kí hiệu để bộc lộ rõ ràng, nằm trong bóng tối nên không có cách nào ra hiệu được.
Lâm Vãn cũng muốn nói ra những lời ân ái ngọt ngào, nhưng thực tế cậu thậm chí còn không đáp lại đàng hoàng được, chỉ có thể lẳng lặng mà nghe Chu Ngưng nói.
Chu Ngưng cũng không phải là người thích nói nhiều, nhưng mà anh với Lâm Vãn, nếu anh không nói thì sẽ không có âm thanh nào cả.
Hai người nằm đối diện, trong mắt chỉ có đối phương, đây chính là năm tháng bình an.
Yên tĩnh một lúc, Chu Ngưng nhìn vào mắt Lâm Vãn mà có thể hiểu được ý cậu muốn nói:"Hỏi tôi hiện đang suy nghĩ gì?"
Lâm Vãn gật đầu.
"Vì cuộc sống hôn nhân hoà thuận của chúng ta, tôi có ba điều muốn nói."
Lâm Vãn lập tức tập trung tinh thần nghe Chu Ngưng nói ra yêu cầu, anh cần cậu làm chuyện gì, cậu nhất định làm theo.
Cậu đặt tay lên ngực, biểu thị nhất định sẽ nhớ kỹ.
Lâm Vãn càng nghiêm túc như nghe thánh chỉ như vậy, lòng Chu Ngưng càng xót xa.
Anh nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cậu, để tránh phải đau lòng đến không nói được.
"Đầu tiên, có chuyện gì em đều có thể nói với tôi, không cần để trong lòng.
Thứ hai, em là người yêu của tôi, chúng ta hoàn toàn bình đẳng, có thể thoải mái biểu lộ cảm xúc của mình, ví dụ như tôi về nhà trễ, em cũng có thể mắng tôi.
Thứ ba, cái gì em cũng phải ưu tiên bản thân mình trước."
Chu Ngưng cảm thấy chính mình đã trở nên dong dài, lải nhải nói nhiều thứ.
Anh biết trong thời gian ngắn Lâm Vãn sẽ không làm được những điều này, nhưng anh muốn bày tỏ rõ ràng cho cậu biết.
"Vậy được rồi, ngủ sớm một chút nào, không biết ngày mai có phải đến Cục Dân Chính sớm để xếp hàng không."
Anh cố tình tỏ ra buồn ngủ, dành thời gian cho Lâm Vãn tự tiêu hóa những điều kia.
Mà anh cũng thật sự mệt mỏi, cả ngày nay không có phút nào nhàn rỗi, đôi mắt đã nhắm lại cũng không mở ra được nữa.
Không biết qua bao lâu, Chu Ngưng cố gắng mở mắt xem Lâm Vãn đã ngủ chưa, lại cảm nhận được một đôi môi mềm mại áp vào môi anh, hôn lên đó, cũng hôn lên linh hồn anh.
Ừm, gan to hơn rồi, biết hôn trộm rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...