Màn đêm buông xuống, không hề bất ngờ Velen bị mất ngủ.
Những suy nghĩ vòng vò khiến đầu óc anh luôn trong trạng thái kích thích, Velen cố nằm ở trên giường đến ba giờ sáng, cuối cùng vẫn không nhịn được bò dậy ra bờ biển.
Biển Forever về đêm rất yên tĩnh, sóng biển dập dềnh vỗ vào trú đảo, thanh âm cũng không khác mấy khi còn ở biển Single. Velen đứng trên bờ, nhìn về phía xa đang chìm trong bóng tối — đó chỉ là một hành động phí sức, cơ mà anh cũng không muốn nhìn cái gì cả.
Velen chỉ muốn đứng đây nghĩ về chuyện của Dylan: đây là đêm thứ nhất của chặng cuối chuyến đi này, Velen và đồng nghiệp được mọi người tiếp đón, việc ăn ngủ không có vấn đề gì; nhưng nhóc Dylan thì sao? Nhóc ấy vượt qua đêm tối như thế nào?
Người cá giống con người, tối đến phải đi ngủ. Bọn họ không giống cá voi có thể để hai bán cầu não nghỉ ngơi luân phiên được, một khi đã ngủ, người cá sẽ rơi vào trạng thái mất ý thức, phản ứng của các giác quan cũng châm lại — việc đi ngủ như thế ở giữa biển khơi cực kì nguy hiểm.
Vì tránh xảy ra chuyện khi đi ngủ, người cá thường hợp tác với cá heo, để nhưng người bạn nhạy bén này chịu trách nhiệm trực đêm, hoặc tìm những hang động hoặc bãi đá ngầm kín đáo, biển nó thành “phòng ngủ” của mình.
Trong những báo cáo được ghi lại, hai trường hợp này là phổ biến nhất. Nhưng mà, qua đêm với cá heo chỉ là một cách cấp tốc, có vài người cá luôn chuẩn bị trước một hoặc rất nhiều “phòng ngủ” cho mình. Ở biển Single, Velen từng thấy một hang động đã bị Aisha bỏ hoang ở một hòn đảo nhỏ. Đó là một hang động rất nhỏ, cửa động được tảo biển che phủ, bên trong đã được sửa sang và trang trí lại, khả năng cao nó được dùng để sinh bọn nhỏ.
Kĩ năng sinh tồn của Aisha rất phong phú, là con của nàng, Dylan sẽ biết cách vượt qua ban đêm một cách an toàn, chắc hẳn sẽ không gặp bất trắc gì.
— nhưng Velen vẫn rất lo lắng.
Từ biển Single đến biển Forever, trong lúc đi Dylan cũng chưa “chuẩn bị trước khi ngủ” bao giờ. Nhóc vẫn đi theo thuyền, trên đường biển cũng không có đá ngầm hoặc hang động phù hợp để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gặp phải đàn cá heo nhưng bọn nó không thích lúc nghỉ ngơi có thuyền của con người ở cạnh nên đã từ chối nhóc. Thế cho nên, trong nửa tháng ấy, chỉ có người trên thuyền lĩnh nhiệm vụ của cá heo, mọi người sẽ thay phiên nhau gác đêm, còn nhóc Dylan phải tựa vào thuyền để nghỉ ngơi.
Bây giờ, đêm đầu tiên ở biển Forever, nhóc ấy sẽ tìm được nơi an toàn chứ?
Velen chắc chắn chủ nhân ở nơi đây đã biến những hòn đảo phù hợp thành cung điện của mình, mà từ chuyện hải nạn, đàn cá heo ở biển Forever rất thân thiết với Alroy — người cá nổi tiếng xấu tính này thậm chí chẳng cần làm gì, cũng vẫn có thể để cuộc sống của vị khách xa lạ trôi qua một cách khốn khổ khi ở trong vùng biển của hắn.
“Chỉ mong tên đó không để ý chuyện nhóc con ở lại đây …” Velen thấy, dù mai sau anh mà có con, chưa chắc đã chăm sóc cho nó được như Dylan bây giờ.
Sáng hôm sau, Velen gặp mấy đồng nghiệp ở biển Single của mình trong căntin. Đôi mắt thâm xì giăng kín tơ máu đã lộ rõ chất lượng giấc ngủ của mọi người, vậy nên chủ đề trong bàn ăn tất nhiên là chuyển qua chuyện đêm qua của Dylan. Cuộc trò chuyện đầy lo âu làm mấy nhân viên ở biển Forever có nuốt cơm cũng không trôi. Vậy nên trước khi xong bữa sáng, mọi người quyết định, dù có bị mưa cứt chim tấn công đi chăng nữa, bọn họ cũng phải tận mắt thấy nhóc con vẫn an toàn.
Bởi vì quá nhiều người, ca nô trên đảo không thể tải được, vậy nên tàu đến từ biển Single còn chưa kịp đổ đầy nhiên liệu đã dong buồm ra khới.
Vẫn là địa điểm cũ, Dylan đáp lại tiếng gọi của nghiên cứu viên.
“Mọi người muốn đi bây giờ hả?” con tàu khổng lồ quen thuộc làm Dylan hiểu sai ý định của bọn họ.
Sau khi nghe Velen giải thích xong, Dylan cười rộ lên: “Tôi tìm được chỗ ngủ rồi.” nói rồi ngẫm nghĩ một hồi, còn bổ sung thêm: “Đừng lo.”
“Phòng ngủ” của người cá có vị trí rất bí mật, nếu Dylan bảo mình đã tìm được chỗ rồi, Velen cũng không hỏi thêm nữa.
Không khí hài hòa giữa nhóc người cá và nghiên cứu viên biển Single làm mấy đồng nghiệp ở biển Forever hâm mộ vô cùng. Mấy ông tướng năm nào cũng trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng gục xuống lan can, vừa thi nhau ca ngợi nhóc Dylan, vừa thầm công khai lên án cái “con cá” sống ở đây.
“Đây mới chính là người cá mà tôi hằng mơ ước lâu nay! Alroy chỉ là con quái vật khoác mã người cá thôi!” “Alroy mà dễ thương bằng 1/5, không, 1/10 Dylan thôi, tôi nguyện chết già ở chốn này luôn!” “Tôi cũng muốn làm nghiên cứu của cậu nhóc đáng yêu này..” “Á á! Nhóc ấy cười với tôi kìa!”
Bởi vì không muốn làm phiền Dylan, giọng của bọn họ rất nhỏ. Nhưng bởi vì tên riêng nào đó phát ra lúc nói chuyện với nhau đã làm Dylan chú ý.
“Alroy?” nhóc người cá lặp lại cái tên mình đã nghe thấy.
“Đúng vậy.” Velen nhìn các đồng nghiệp: “Họ đang bàn về Alroy.”
Cái tên con người của chủ nhân biển Forever đã được nhắc tới rất nhiều lúc mọi người khuyên nhủ Dylan, nhóc Dylan cũng tường tận của mấy “chiến tích” của hắn nữa.
“Bọn họ hiểu sai về Alroy rồi.” Dylan nói chắc nịch.
Velen chỉ cười, không phản bác.
Nhóc con cong đuôi, để sóng biển gột rửa vảy cá. Có vẻ hơi do dự, như là không biết chuyện mình sắp làm có đúng hay không, nhưng cuối cùng nhóc vẫn khẽ khàng ngân nga: “Tôi thấy anh ấy tốt bụng lắm.”
“Hả?” Không chỉ có một người thấy ngạc nhiên.
Những âm thanh này chồng chéo lên nhau vô cùng vang dội. Dylan thấp thỏm co người xuống nước.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Velen hỏi kĩ lại.
“Hôm qua lúc chúng ta tạm biệt nhau, có chuyện gì xảy ra hả?” Velen nhập sự nghi ngờ của mọi người vào laptop: “Sao bỗng dưng lại nói thế vậy?”
Dylan gật đầu: “Anh ấy giúp tôi tìm chỗ ngủ.”
Mấy nghiên cứu viên biển Forever bưng miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Alroy đi giúp đỡ người khác ư?!”
Velen nháy mắt đã hiểu được sự dậy sóng trong lòng bọn họ.
Dylan còn đang cảm ơn đồng loại của mình: “Anh ấy bảo đàn cá heo mang tôi đến đó, chỗ đó lớn lắm, còn an toàn nữa.”
“Cháu có gặp hắn không?” Velen hỏi nhóc.
Nhóc con tiếc nuối lắc đầu: “Chỉ có cá heo đến thôi.”
Tin tức từ chỗ Dylan làm mọi người không thể tiếp thu được. Lúc về, cả con thuyền chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Sự im lặng này còn kéo dài cả lúc về đến đảo.
“Chắc là bởi vì nhóc Dylan quá đáng yêu.” cuối cùng, không biết ai bỗng phát biểu một câu như thế, mọi người lúc ấy như mới được giải phong ấn mà bình thường trở lại.
— mà đến tận bây giờ, nghiên cứu viên đã quen việc ghi lại sóng siêu âm mới giật mình nhận ra: hôm nay, trong lúc đáng lẽ phải xảy ra trận không kích, bầy chim vẫn chưa đến.
HẾT CHƯƠNG 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...