Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!


Edit: Đậu
"Ăn cơm thôi!"
Phó Bách bưng món canh cuối cùng từ trong phòng bếp ra, cả người ông bây giờ mặc một bộ quần áo ở nhà cùng với tạp đề trên thắt lưng ngược lại không có vẻ lạ hoắc.

Cả nhà ngồi vây quanh ăn cơm, đây là bữa cơm cuối trước khi Hứa Viện với Phó Bách rời đi.

"Tinh Tinh,sau khi mẹ đi rồi nhớ thường xuyên gọi video với mẹ nhé, mẹ nhất định sẽ đặc biệt nhớ con." Hứa Viện lưu luyến không rời liên tiếp gắp thức ăn vào bắt của Lộ Tinh.

Lộ Tinh cười gật đầu với bà.

"Còn có, nếu Phó Thâm mà bắt nạt con thì mẹ chính là chỗ dựa vững chắc cho con."
Phó Thâm nghe thấy tên mình bị điểm danh, hơi bất đắc dĩ.

"Phó Thâm." Giọng nói Hứa Viện nghiêm túc.

Anh quay đầu nhìn Hứa Viện, vẻ mặt chờ nghe theo sai bảo.

"Chính con cũng phải chú ý, đừng lại đi trêu chọc mấy loại phụ nữ như Kỳ Nghiên." Hứa Viện không cười, vô cùng đứng đắn, "Tinh Tinh không nói được, tính tình lại tốt, dễ bị người ta bắt nạt nhất."
"Không giống như mẹ con, chỉ cần có người tới cửa khiêu khích thì xử lí toàn bộ.

Nhớ năm đó bên cạnh bố con xuất hiện đủ loại phụ nữ gì cũng có, thủ đoạn gì cũng dùng qua.

Có điều bố con giữ mình trong sạch, làm gì cho những người đó cơ hội."
"Mẹ đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, phải cho mấy đứa trà xanh chuyên phá hoại tình cảm của người khác này một bài học."
Nói đến quá khứ của Phó Bách, tinh thần ông hơi rung động, những ngày yêu năm đó của ông và Hứa Viện dường như mới chỉ à ngày hôm qua.

Chuyện Hứa Viện dạy dỗ Kỳ Nghiên, Phó Bách tự nhiên cũng rõ ràng từ đầu đến cuối.

Trong lòng thầm cảm khái, Hứa Viện vẫn là Hứa Viện trước kia, yêu ghét rõ ràng, là hoa hồng có gai xinh đẹp động lòng người.

Nhưng ông lại thích chính là tính cách của bà, vợ chồng nhiều năm vẫn rất yêu như cũ.

Phó Thâm và Phó Trạch theo bản năng nhìn về phía Phó Bách, thì chỉ thấy ánh mắt bố mình hoàn toàn đặt trên người mẹ mình, khuôn mặt mang theo nụ cười tràn đầy thưởng thức và cưng chiều.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con di truyền từ bố mà." Phó Thâm nửa đùa nửa thật.

"Làm anh trai con cũng nên nắm bắt thời gian đi, cũng sắp 30 rồi.

Chờ con trở thành ông chú nhá xem ai còn muốn con nữa." Hứa Viện chuyển đề tài chỉ về phía Phó Trạch.

"Đàn ông hay phụ nữ cũng được, chỉ cần là người con thích là được mẹ với bố không ý kiến."
Phó trạch nhoẻn miệng cười xem như đáp lại.

Hai giờ chiều, Phó Bách và Hứa Viện chờ chuyến bay đến nước A.

Từ sân bay trở lại Phó trạch, Phó Thâm liền vào thư phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày mai Phó thị sẽ đi làm bình thường.


Hôm sau, sáng sớm Phó Thâm đã dậy còn Lộ Tinh vẫn đang ngủ say.

Phó Thâm thay âu phục đã lâu không mặc vào, thành thạo thắt cà vạt.

Hôn lên mặt Lộ Tinh một cái, đi xuống tầng ăn sáng.

Có lẽ vừaải qua kỳ nghỉ dài, phần lớn nhân viên Phó thị vẫn còn đang đắm chìm trong kì nghỉ không cách nào kiềm chế, tinh thần diện mạo tương đối lười nhác.

"Làm công nha, làm việc linh hồn (1)....." Trong đám công nhân có người bắt đầu ngâm xướng.

(1) Câu đầy đủ: "打工人,打工魂,打工都是人上人!".

Làm công nhân, làm việc linh hồn, làm việc là tất cả mọi người! trong thực tế, ý nghĩa của câu này là tôi là một công nhân, làm việc linh hồn là một giải thích khác cho công việc của họ, mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn còn rất đam mê.

" Nghỉ phép mọi người đi đâu chơi?" Một người khơi mào đề tài.

"Vùng sông nước Giang Nam" (2)
"Cao nguyên Vân Quý" (3)
"Lý Đường" (4)
.......!
"Tôi đến thành phố H nghỉ phép! Quan trọng là mọi người đoán xem tôi gặp được ai!" Một em gái của bộ phận tài chính có vẻ đặc biệt kích động, "Tôi gặp Phó tổng đó!"
"!!!"
"Trời ạ nước Z thật nhỏ, như vậy mà cũng có thể cho cô gặp được lão bản."
"Đồng cảm...."
" +1!"
Không ít người đau lòng cho em gái này kỳ nghỉ cũng không được yên, nhưng lời nói tiếp theo của cô trực tiếp đem bầu không khí trong nhóm nổ tung.

"Tôi gặp Phó tổng với bạn trai nhỏ của anh ấy!" Em gái bộ phận tài chính đính kèm một nhãn dán biểu tượng cảm xúc la hét của chuột đồng.

(5)
(5) Nhãn dán :)) img
"Mẹ kiếp!"
"Có ảnh không, có ảnh không?"
Tin nhắn spam điên cuồng khiến người ta hoa cả mắt.

Em gái không trả lời câu hỏi này, mà trực tiếp gửi ảnh qua, một lần là hai tấm luôn.

Một tấm là Phó Thâm và Lộ Tinh cầm tay nhau đi dạo trên biển, còn có một tấm là Phó Thâm ôm người lên hôn.

"Má ơi, cái chiều cao chênh lệch này!"
"Phó tổng ngọt ngào quá!"
"Đối tượng của Phó tổng đẹp quá đi mất!"
Ảnh chụp tuy rằng là chụp lén, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của em gái này không tệ.

Ảnh không mờ mà còn khá rõ ràng, còn có thể thấy rõ mặt Lộ Tinh.


"Quả nhiên người đẹp trai đều tiêu hóa nội bộ hết rồi, hu hu hu ~"
"Lúc boss không dữ quả thực quá tuyệt, tổng tài Tô Noãn ổn thỏa ." (6)
(6) Raw nguyên câu nè "傅总不凶的时候简直太绝了,妥妥的苏暖总裁。" mình không hiểu vế sau, nên edit bừa ai biết giúp mình với ????
"Nếu Phó tổng có thể đến làm việc như vậy, mỗi tuần đi làm 996 buổi tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Bởi vì hai tấm ảnh, sáng sớm hầu như mỗi văn phòng của công ty đều đang bàn luận chuyện này.

Húp đường húp đường, liếm nhan sắc đúng là rất náo nhiệt.

Chín giờ sáng, Phó Thâm đúng giờ xuất hiện ở công ty.

Trong nháy mắt anh bước vào công ty không biết đã làm cho bao nhiêu người vỡ mộng.

Băng sơn vẫn tảng băng trôi kia, đừng nói hòa tan, ngay cả một viên băng cũng không rơi.

Giống như đóa hoa cao lãnh, kiêu ngạo khó thuần.

Trần Bình và Phó Thâm cùng vào phòng làm việc, sau một lát lại đi ra chính là thông báo cho lãnh đạo các bộ phận vào họp lúc 10 giờ.

Tiếng rêи ɾỉ lần nữa vang lên.

Thư kí mang cà phê vào, Phó Thâm khẽ gật đầu, lật xem kế hoạch mới của công ty.

Đang xem đến nhập thần, điện thoại đột nhiên vang lên, Phó Thâm vừa nghe tiếng chuông độc quyền này thì đã biết là ai gọi tới.

Cuộc gọi video được kết nối, khuôn mặt nhỏ nhắn bọt biển của Lộ Tinh xuất hiện trên màn hình.

Sợ Lộ Tinh ở nhà không quen, Phó Thâm đặc biệt trang bị cho cậu một cái điện thoại chuyên dùng để cùng anh gọi video.

Cậu rất thông minh, anh làm mẫu cho cậu một lần là cậu đã có thể thành thạo biết dùng.

"Tiểu lười biếng rời giường rồi hửm?" Vừa rồi Phó Thâm còn ngồi ngay ngắn, bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng dựa vào ghế.

Lộ Tinh gật đầu nặng nề,nhe răng nghiêm túc đánh răng.

Phó Thâm nhìn một lúc, cố định điện thoại ở một chỗ trên bàn làm việc rồi tiếp tục lật xem văn kiện.

Đầu dây bên kia Lộ Tinh rất yên tĩnh, ngoan ngoãn thay quần áo rồi cơm sáng.

Còn có uống thuốc nữa, không dám quầy rầy công việc của anh.

Sau khi hoàn thành xong Lộ Tinh lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Thâm bận rộn công việc.

Video kéo dài mãi cho đến khi Trần Bình nhắc nhở Phó Thâm đến giờ đi họp.


"Giờ anh phải mở cuộc họp, em ở nhà ngoan nhé." Phó Thâm nhìn Lộ Tinh lưu luyến không rời có chút không đành lòng.

"Ưm ~" Lộ Tinh kêu một tiếng, làm thủ thế vẫy chào với anh rồi chủ động cúp điện thoại.

Không còn Phó Thâm nữa, Lộ Tinh chọc chọc vào màn hình điện thoại trống rỗng.

Gục xuống đầu buồn bã ỉu xìu, cậu đã quen với việc có anh ở bên cạnh rồi.

Lộ Tinh cảm thấy mình không thể nhàn rỗi như vậy được, liền vào phòng bếp bảo dì dạy làm bánh ngọt.

Chỉ có bận rộn cậu mới có thể tạm thời không nhớ anh thôi.

Thành phố H.

Đúng như lời trợ lý Tiếu nói, Tần Cao Dương tự mình tới.

Trên ghế bãi biển, Tần Cao Dương ngồi cạnh nhau mặt hướng ra biển, hai người ai cũng không nói gì.

Tần Cao Dương âu phục giày da ngậm xì gà, không nhanh không chậm hút, hiển nhiên không phải đến để chơi rồi.

Ôn Ngôn lấy đồ uống đặt trên bàn giữa hai người, bầu không khí vi diệu này đương nhiên cậu phát hiện.

Cho nên tận lực động tác nhẹ nhàng của mình.

Tần Cao Dương vẫn bất động thanh sắc dùng ánh mắt quét cả người Ôn Ngôn một lượt, cậu mặc quần đi biển trên mắt cá chân và đầu gối còn dính mấy hạt cát lẻ tẻ.

Tần Cao Dương đến, thì Tần Húc và Ôn Ngôn đang chơi đùa oánh nhau.

Phát hiện ánh mắt đánh giá của Tần Cao Dương, cả người Ôn Ngôn theo bản năng căng thẳng.

Tần Cao Dương thu ánh mắt lại, tiện tay dập xì gà vào gạt tàn.

"Ôn Ngôn, nơi này không có chuyện của cậu nữa.." Tần Húc không nhìn Ôn Ngôn nhàn nhạt nói.

Cậu đương nhiên hiểu được ý của hắn, hơi cúi đầu ý bảo Tần Cao Dương rồi bước nhanh rồi đi.

"Anh à, tôi biết dụng ý của anh khi đến đây.

Nhưng thái độ của tôi, hẳn là trợ lý Tiếu đã nói rõ ràng với anh rồi." Tần Húc đi thẳng vào vấn đề, bây không cần thiết vòng vo với anh ta.

"Đây là lần đầu tiên, cậu ngoan cố như vậy." Tần Cao Dương cười cười, nhưng như vậy cũng không làm giảm cảm giác áp bách xung quanh hắn ta, "Chẳng lẽ cậu định cả đời không quay về?"
Tần Húc không trả lời hiển nhiên chính định liều mạng đến cùng.

Tần Cao Dương đột từ ghế trên đứng dậy, cúi đầu đối diện với Tần Húc.

"Trở về đi, tôi sẽ không ép cậu.

Trong thời gian một tháng cậu có thể thử ở chung với thiên kim Lưu gia.

Nếu như thật sự không thích, cũng có thể hủy bỏ liên hôn." Tần Cao Dương vẫn đối diện Tần Húc như cũ, đương nhiên là đang đợi hắn trả lời.

"Được." Tần Húc đồng ý.


Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Tần Cao Dương rồi, Tần Húc rất rõ ràng.

Nếu như hắn vẫn cố chấp không chịu đáp ứng, anh ta sẽ có thủ đoạn kịch liệt hơn.

Tần Cao Dương vừa lòng gật đầu, "Tôi còn có công việc về Dug Thành trước, buổi tối ngày mai nhớ về nhà cũ ăn cơm."
Trong phòng Ôn Ngôn ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.

Tần Húc ở ép liên hôn, cậu biết rõ.

Nhưng Tần Húc sẽ đáp ứng sao......!Ôn Ngôn càng nghĩ càng loạn, cho đến khi Tần Húc đẩy cửa đi vào.

"Thu thập một chút đi." Tần Húc thoạt nhìn cũng không thoải mái, "Đêm nay sẽ về Dung Thành."
Trong lòng Ôn Ngôn sửng sốt, dự cảm không tốt ở trong lòng bốc lên.

"Yên tâm đi, chỉ là về nhà chứ không phải trở về kết hôn." Tần Húc nhìn thấu tâm sự của cậu, xoa nhẹ vài cái trên đầu cậu, "Dù sao thì tôi cũng thích đàn ông mà."
Nửa câu sau Tần Húc mang theo giọng cười, ra vẻ thoải mái.

Cậu biết hắn đây là muốn cậu yên tâm, nên cũng nở ra một nụ cười.

Trở lại Dung Thành suốt đêm, nơi đây đang có mưa nhỏ đặc biệt lạnh.

Tần Húc đưa Ôn Ngôn về phòng cho thuê cũng không ngủ lại, một mình trở về căn hộ trung tâm thành phố.

Trước khi đi, Tần Húc ôm Ôn Ngôn dùng giọng điệu cảnh cáo dặn dò, "Có thể một tháng gần đây tôi sẽ rất bận, không có nhiều cơ hội ở bên cậu.

Nhưng cậu không được đá tôi đi tìm thằng đàn ông khác!"
Tần Húc nghiêm túc mặt, Ôn Ngôn lại không sợ.

Bởi vì cậu biêt hắn chỉ là dọa cậu thôi.

"Em chờ anh." Ôn Ngôn nhìn bóng lưng ngày càng xa của hắn vẫy vẫy tay.

"Mau về đi, lạnh quá" Tần Húc xoa tay, lúc nói chuyện trong miệng còn hà ra sướng trắng.

Ôn Ngôn trở lại nhà trọ, bật đèn lên, lờ mờ nhìn thấy rõ trên bàn và ghế có một tầng bụi mỏng.

Trong phòng rất vắng vẻ, cậu cảm thấy cả người mình đều rét run.

Dọn dẹp đơn giản một hồi, Ôn Ngôn lên giường chui vào trong chăn.

Mở giao diện trò chuyện ra, nhắn tin hỏi "Tần thiếu, anh về đến nhà chưa?"
Thật lâu, Tần Húc không trả lời lại.

Cậu đoán chừng chắc bởi vì mưa, nên về hơi chậm.

Ôn Ngôn mở album trong điện thoại, bên trong có hơn trăm tấm ảnh mới.

Từ lần đầu tiên Tần Húc ở trong căn phòng nhỏ của cậu, đến đêm giao thừa cùng nhau ăn sủi cảo và rồi chuyến du lịch ở thành phố H.

Ảnh chụp cơ hồ đều là cậu chụp lén, rất nhiều ảnh đều là lúc hắn ngủ.

Cậu xem rồi dần dần khép mắt lại....!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui