"Nghe nói con bỏ bê công việc một tuần?"
Trên đường từ công ty về nhà, Phó Thâm nhận được điện thoại của Hứa Viện.
Câu đầu tiên Hứa Viện mở miệng chính là câu này.
"Vâng." Phó Thâm cảm thấy không có gì phải giấu diếm cả, trả lời tương đối dứt khoát.
"Là Lộ Tinh xảy ra chuyện gì?" Hứa Viện rất hiểu Phó Thâm, nếu không phải có cái gì quan trọng, thfi công việc chính là vị trí số một của anh.
"Vấn đề nhỏ thôi, đã giải quyết được rồi." Phó Thâm dựa vào sau ghế xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng đã hoàng hôn nhưng thời tiết vẫn tốt như cũ.
"Vậy là tốt rồi." Chuyện của Phó Thâm Hứa Viện sẽ không hỏi nhiều, bà biết Phó Thâm sẽ có chừng mực, "Đúng rồi, thời tiết bắt đầu lạnh.
Mẹ chuẩn bị đi mua cho Lộ Tinh ít quần áo mùa đông, nhưng không biết số đo của cậu ấy lát nữa con gửi cho mẹ đi."
"Không cần đâu mẹ." Phó Thâm cân nhắc, mấy ngày anh mới đo kích thước số đo của cậu, để sắp xếp quần áo mùa đông cho cậu, " Con đã chuẩn bị quần áo cho em ấy rồi, qua mùa đông là đủ rồi."
" Hai cái này sao có thể giống nhau." Giọng nói Hứa Viện thay đổi, tâm tình kích động " Tốt xấu gì cũng là tâm ý của mẹ".
" Dù sao thì sau này Lộ Tinh cũng là con trai của mẹ."
Phó Thâm không biết có phải ảo giác của mình hay không, hình như anh nghe thấy Hứa Viện đang cười trộm.
" Mẹ đối với cậu ấy tốt một chút, nếu sau này cậu ấy muốn bỏ rơi con cũng có thể nhìn mặt mũi của mẹ mà suy xét một chút." Hứa Viện nói tiếp.
"......" Phó Thâm nhất thời nghẹn lời không biết nên nói cái gì.
"Con là cái đứa không hiểu phong tình, quanh năm suốt tháng trưng cái bản mặt lạnh ra, ai chịu nổi con." Hứa Viện tiếp tục phun tào, "Hiện tại thật vất vả mới tìm được người con thích, lại có thể tiếp nhận con cũng phải biết nắm chặt một chút."
"Mẹ, đến cuối cùng thì con có phải là con ruột của mẹ không?" Phó Thâm trầm mặc một lúc lâu sau mới hỏi ra một câu.
"Đúng rồi." Hứa viện trả lời lưu loát, " Con nói xem con và anh trai con, đều là con ruột của mẹ kết quả có đứa nào giống mẹ không hả"
"Mẹ, con về đến nhà rồi tí nữa con sẽ gửi số đo cho mẹ, trước cứ như vậy đi." Phó Thâm nhanh tay cúp điện thoại, khẽ thở dài.
Trong nhà, Lộ Tinh đang ngồi xổm trên sô pha nhìn TV chằm chằm, cái rương màu den này rất thần kỳ, có thể chứa đủ loại đồ đạc còn có thể chứa Phó Thâm.
Thỉnh thoảng Lộ Tinh chạy ra vị trí cửa xem Phó Thâm đã về chưa, người giúp việc thấy cậu chạy đi chạy lại như vậy sợ xảy ra chuện.
Thì tìm tổng hợp mấy cái video lúc trước Phó Thâm mở họp báo phát lên TV cho Lộ Tinh xem.
Lộ Tinh vừa nhìn thấy Phó Thâm, lập tức bổ nhào tới trước mặt TV giơ tay muốn ôm.
Nhưng Phó Thâm lại không để ý đến cậu, chỉ lo nói chuyện của mình.
Lộ Tinh rất tức giận, giương nanh múa vuốt với cái TV, nhưng anh vẫn không để ý đến cậu.
Lộ Tinh bĩu môi rất muốn khóc, người giúp việc thấy tình hình không đúng chạy lại giải thích cho cậu, nói là Phó thiếu không nhìn thấy cậu.
Lộ Tinh ngẩn ra, giơ tay ở trước mặt Phó Thâm quơ quơ, quả nhiên, Phó Thâm thật sự không nhìn thấy hắn.
Lộ Tinh chuyển bi thành hỉ, cười ngây ngô với TV.
Dán mặt vào TV xem một hồi, Lộ Tinh lại chạy chậm đến trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi xuống từ trong túi quần áo lấy ra một viên kẹo sữa, vừa ăn vừa thưởng thức bài phát biểu của Phó Thâm.
Phó Thâm thật là đẹp trai Lộ Tinh càng xem càng thích, trái tim đập bình bịch
Trên TV, màn hình đang chiếu đến một bức ảnh đặc tả khuôn mặt của Phó Thâm, Lộ Tinh ngẩn ra, lập tức chạy lại cọ đầu hôn lên mặt Phó Thâm một cái.
Nhưng không thoải mái chút nào, đã cứng lại còn lạnh nữa
Phó Thâm vừa mới bước vào nhà thì thấy Lộ Tinh đang che miệng, nhìn chằm chằm vào màn hình TV mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Đẹp lắm sao?" Phó Thâm đến sát bên tai Lộ Tinh, cười hỏi.
Mắt Lộ Tinh vẫn không chớp nhìn TV chằm chằm, liên tục gật đầu.
" Phụt!" Phó Thâm không nhịn được cười ra tiếng.
Lộ Tinh sửng sốt một lát.
Đột nhiên quay đầu lại thì thấy rõ người sau lưng, mặt liền đỏ lên.
" Sao bây giờ da mặt em lại mỏng như vậy." Phó Thâm nắm lấy khuôn mặt Lộ Tinh.
Hình ảnh TV vẫn còn đang tiếp tục, Lộ Tinh nghe âm thanh Phó Thâm nói chuyện thì muốn quay đầu nhìn.
Đôi tay Phó Thâm ôm lấy khuôn mặt Lộ Tinh bảo cậu nhìn anh, sau đó nhìn chằm chằm TV nghiêm túc hỏi: " Anh ta đẹp, hay là tôi đẹp?"
"???" Trên mặt Lộ Tinh một dấu chấm hỏi lớn.
" Hửm?" Phó Thâm thấy Lộ Tinh không trả lời, tiếp tục hỏi.
Lộ Tinh ngẫm lại vẫn chỉ vào tên Phó Thâm người sống này, người trong TV tuy rằng vẫn rất đẹp trai, nhưng lại lạnh như băng có vẻ không.
Phó Thâm cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Lộ Tinh bế lên, xoay hai vòng.
"Hôm nay đã làm gì?" Phó Thâm rất thích để Lộ Tinh ngồi mặt đối mặt ở trên đùi anh, như vậy có thể thấy rõ bất kì động tác hay biểu tình của cậu bạn nhỏ này.
Lộ Tinh chỉ vào TV, sau đó nhìn về phía Phó Thâm.
Bị người cá nhỏ này thích, nói thật Phó Thâm rất vui vẻ nhưng lại khó tránh khỏi áy náy.
Nếu Lộ Tinh có thể có thêm nhiều bạn bè hơn, thì không cần nhìn vào TV mỗi ngày nữa.
Có thể giống như một thiến niên bình thường, rồi đọc sách, kết bạn, phát triển sở thích của mình.
Phó Thâm rút lại suy nghĩ đang bay loạn, trong lòng cũng tính toán một chút.
Bữa tối kết thúc, Phó Thâm dặn dì đi mua đồ chuẩn bị thêm chút nguyên liệu nấu ăn, cuối tuần anh định mời bạn bè tụ tập ăn tối.
" Ôn Ngôn còn ở cùng cậu không?" Phó Thâm nhắn tin cho Tần Húc.
" Có..
Cậu ta cũng rất biết chơi, cho nên tôi cũng không nỡ bỏ." Tần Húc trả lời rất nhanh.
" Cuối tuần cậu dẫn cậu ta đến nhà tôi luôn đi."
Lộ Tinh không hiểu sao lại có hảo cảm với Ôn Ngôn, Phó Thâm muốn tìm hiểu đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Cuối tuần, người giúp việc và dì bận rộn ở trong bếp, chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn và món tráng miệng.
Lộ Tinh đứng một bên, nhìn đến nuốt nước miếng.
Phó Thâm không muốn để cậu ăn bây giờ, bằng không đến buổi tối lại không ăn được gì.
Phó Thâm đưa cho Lộ Tinh một ít trái cây để cậu ăn tạm, cái này dễ tiêu hóa hơn, cũng không trướng bụng.
Lúc Lộ Tinh ôm cái đĩa trái cây ăn được một nửa, thì khách tới cửa.
Tần Húc và Ôn Ngôn đến đầu tiên.
Ôn Ngôn đi theo phía sau Tần Húc, áo len màu trắng quần màu sáng, làm cho cậu thoạt nhìn giống con cừu nhỏ.
" Tôi còn tưởng rằng cậu không biết đường." Phó Thâm đi lên tiếp đón Tần Húc.
" Người không biết đường thì phải là Nghiêm Đào chứ, tới còn chậm hơn tôi nữa."
Nghiêm Đào vô duyên vô cớ nằm không cũng trúng đạn.
"Phó thiếu." Biểu hiện của Ôn Ngôn có sự hào phóng, khóe miệng cũng mang theo nụ cười thích hợp.
Phó Thâm gật đầu đáp lại.
Lộ Tinh ngồi trên sô pha đang cầm đĩa trái cây cũng không nghĩ tới là Ôn Ngôn sẽ đế.
Nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu, rồi mới buông đĩa trái cây xuống đến bên cạnh Phó Thâm.
Lộ Tinh nhớ đến chuyện laafnn trước ở suối nước nóng, không dám trực tiếp lại tìm Ôn Ngôn.
Phó Thâm làm sao không hiểu chút tâm tư nhỏ nhặt này của cậu, tuy rằng trong lòng không rõ là tư vị gì.
Nhưng cũng rõ ràng là Lộ Tinh thích anh cùng với Ôn Ngôn nói chung là không giống nhau.
" Em muốn chơi với Ôn Ngôn thì đi đi, tiện thể dẫn cậu ta tham quan một chút."
Được Phó Thâm cho phép, Lộ Tinh cảm thấy mỹ mãn, chủ động đi dắt tay Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cũng theo bản năng nhìn Tần Húc
"Đi đi"
Cửa sổ ở phòng khách là sát đất, có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh hài hòa của Lộ Tinh và Ôn Ngôn ở ngoài hoa viên.
"À đúng rồi, thứ cậu muốn." Khi nói chuyện Tần Húc đem một văn kiện đưa cho Phó Thâm, "Tôi đã xem qua trước rồi bối cảnh rất sạch sẽ, không có vấn đề gì."
Phó Thâm mở văn kiện Tần Húc đưa tới, bên trong là tư liệu chi tiết rõ ràng của Ôn Ngôn.
"18 tuổi, mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi...." Phó Thâm liếc mắt nhìn qua những tin tức này, lại nhìn xem có gì khác, rồi mới yên lòng được một chút.
"Tôi ngược lại cảm thấy tò mò, cậu ta thì cá mị lực gì mà có thể làm Tinh Tinh thích cậu ta như vậy." Phó Thâm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén.
_________________________________
Lời edit: Mình xin phép đổi lại xưng hô của Phó -Tần -Nghiêm ạ :(( mình đọc thì thấy 3 người hình như bằng tuổi nhau ấy.
Còn mấy chương trước mình sẽ sửa sau nha ❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...