Editor: Đậu
Chương 147: Mẹ vợ gọi đến.
"Mẹ".
Phó Thâm đang định ra cửa đón Hứa Viện, nhưng không ngờ Hứa Viện lại vào trước một bước, Phó Thâm nhân tiện cầm túi xách của Hứa Viện.
"Tinh Tinh đâu?"
Chân trước Hứa Viện vừa bước vào nhà thì chân sau đã xách cái vali to đùng vào nhà.
"Tinh Tinh ngủ mất rồi, hôm qua ồn ào không muốn ngủ, hôm nay lại ngủ không muốn dậy".
Phó Thâm cười mắt nhìn lên phòng trên tầng.
"Vậy thì đừng quấy rầy nó, để nó ngủ đi".
Hứa Viện kéo Phó Thâm ngồi xuống một bên, giọng nói thấp hơn một chút.
"Mẹ, không phải mẹ nói hai ngày nữa mới về sao? Sao đột nhiên lại về thế?' Hôm qua Phó Thâm nói chuyện điện thoại với Hứa Viện, Hứa Viện còn nói hai ngày nữa mới về nước, cuối cùng sáng sớm hôm nay bà nhắn tin thông báo bà đã đến sân bay quốc tế Dung Thành.
"Không phải do mẹ không ngồi yên được à? Nói điện thoại với con xong mẹ cứ tâm tâm niệm niệm, dứt khoát bay về luôn".
"Chờ hai ngày nữa bố con cũng về".
"Hzaiiiii".
Bỗng dưng Hứa Viện thở dài: "Nói thật là mẹ cũng không yên tâm, Tinh Tinh sắp sinh rồi.
Con còn là một thằng đàn ông cao lớn, mẹ lo con không chăm sóc cho nó nổi".
"Nói chung là mẹ cũng là người từng trải, ít nhất đã từng sinh hai lần".
Hứa Viện vỗ vỗ cánh tay Phó Thâm đặt ở đầu gối của bà.
"Mẹ, mẹ vất vả rồi".
Phó Thâm nắm lấy tay Hứa Viện đáp lại.
"Đúng rồi, bảo mẫu bên người..."
Phó Thâm với Hứa Viện lại cùng nói về vấn đề khác, nói chung đều là về đứa nhỏ, Hứa Viện không hổ là người từng trải, Phó Thâm tự cho là mình đã cân nhắc cực kỳ chu toan, nhưng Hứa Viện vẫn tìm ra những chỗ anh còn thiếu sót.
Phó Thâm sợ mình quên mất, lập tức lấy điện thoại ra ghi lại tất cả những vấn đề, để sau này có thể hoàn thiện hơn".
"Ưm, chồng ơi..."
Phó Thâm và Hứa Viện vừa mới nói về việc có nên đưa Lộ Tinh đến trung tâm ở cữ hay không thì nghe thấy giọng nói của Lộ Tinh từ trên tầng.
Chiếc váy ngủ mềm mại của Lộ Tinh bị bụng kéo căng, cậu đứng trên cầu thang dịu mắt, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.
Lộ Tinh vốn là một người ngủ rất say, nhưng đột nhiên tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy lại không thấy Phó Thâm, bản thân mới khó khăn ngồi dậy từ trên giường.
"Tinh Tinh, em xem ai về này".
Phó Thâm và Hứa Viện đứng dậy cùng một lúc.
"Tinh Tinh!".
Hứa Viện vẫy tay với Tinh Tinh: "Mẹ về rồi nè!"
Lộ Tinh còn nghĩ là do mình chưa tỉnh ngủ nên hoa mắt, lại dụi dụi mắt, đến khi xác nhận thật sự là Hứa Viện đã về, sắc mặt lập tức tươi tỉnh lại.
"Mẹ!" Lộ Tinh sốt ruột muốn đi xuống nhà.
"Bé ngoan con đừng nhúc nhích!" Hứa Viện nhìn thấy Lộ Tinh muốn đi xuống một mình, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, vừa định bảo Phó Thâm lên tầng giúp Lộ Tinh, nhưng Phó Thâm đã lên tầng trước rồi.
Phó Thâm vững vàng ôm Lộ Tinh xuống nhà.
"Mẹ, mẹ về lúc nào vậy ạ?" Lộ Tinh còn tưởng rằng Hứa Viện đang làm ảo thuật, cậu chỉ vừa ngủ một giấc, Hứa Viện đã từ đầu kia điện thoại tới đây.
"Vừa về đến nhà con liền tỉnh".
"Bé ngoan, ngoại trừ bụng ra sao thì không có chỗ nào có thịt là sao?" Hứa Viện nhéo nhéo cánh tay nhỏ của Lộ Tinh.
"Phó Thâm không cho con ăn à?"
Nghe Hứa Viện nói thế thì Lộ Tinh cười khúc khích.
Hứa Viện biết Lộ Tinh cứ ôm bụng như vậy sẽ rất mệt, bà đỡ Lộ Tinh ngồi xuống ghế sô pha mềm mại.
"Cảm giác gần đây thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?" Dù sao Lộ Tinh cũng là một cậu bé, lại là lần đầu tiên mang thai rất khác với người thường, Hứa Viện đương nhiên rất lo lắng.
"Bé con rất ngoan, trước đây mỗi khi ngủ còn đều tập thể dục bụng, nhưng giờ thì không tập nữa".
Lộ Tinh nhớ lại khi mang thai được bảy tháng, thai nhi cử động rất thường xuyên, bé con ở trong bụng cậu thi thoảng tung những cú đá đấm trong bụng không biết nặng nhẹ, Lộ Tinh thường xuyên bị lăn lộn đến rớt trân châu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi".
"Đúng rồi Tinh Tinh, vừa rồi mẹ và Phó Thâm đang thảo luận xem chờ con sinh con xong thì có nên đưa con đến trung tâm ở cữ để hồi phục không, ý con thế nào?"
"Trung tâm ở cữ là gì ạ?" Lộ Tinh mông lung hỏi.
Hứa Viện giải thích đơn giản cho cậu.
Lộ Tinh nghe xong thì liên tục lắc đầu: "Tinh Tinh không muốn đi, ở nhà là tốt rồi".
Lộ Tinh cảm thấy trung tâm ở cữ nghe có vẻ giống như bệnh viện, cậu không thích nơi đó chút nào.
Hứa Viện và Phó Thâm đương nhiên tôn trọng ý kiến của Lộ Tinh.
Vào bữa trưa Hứa Viện nhờ dì nấu thêm hai món nữa, đúng lúc gọi Phó Trạch đang tăng ca lại đây ăn cơm.
Khi Hứa Viện gọi điện cho Phó Trạch, thì Phó Trạch đang bị Nghiêm Đào đè dưới thân túm lấy qυầи ɭóŧ.
"Chờ một chút, mẹ tôi gọi bắt máy đã".
Phó Trạch cài nhạc chuông đặc biệt cho Hứa Viện, vừa nghe đã biết là bà.
Nghiêm Đào bất đắc dĩ, đây chính là cuộc gọi của mẹ vợ tương lai, hắn nào dám bảo Phó Trạch không được bắt máy.
"Con đang bận gì đấy? Sao mãi mới nghe điện thoại?" Hứa Viện nhìn thời gian, chắc Phó Trạch đang làm việc.
"Vừa rồi gặp một bệnh nhân khó tính".
Khi nói Phó Trạch còn liếc mắt nhìn Nghiêm Đào: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Nghiêm Đào nghe Phó Trạch nói hắn là bệnh nhân, tâm tư bắt đầu chuyển động, ngon tay dọc theo cạp quần Phó Trạch luồn vào, rất nhanh chạm đến điểm mẫn cảm của Phó Trạch.
Phó Trạch bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nhíu mày.
Thấy anh có tinh lực mà không có chỗ phát tiết bộ dáng tiến thoái lưỡng nan, khỏi bàn Nghiêm Đào có bao nhiêu đắc ý, lúc trước đều là hán bị Phó Trạch làm đến thảm hề hề, hôm nay hắn đã thay đổi.
"Mẹ về rồi, con tới đây ăn cơm, ở nhà Phó Thâm".
Bên kia Phó Trạch nói chuyện, trên tay Nghiêm Đào cũng không nhàn rỗi.
Phó Trạch đang nói chuyện với Hứa Viện, sợ phát ra âm thanh khác thường sẽ khơi dậy nghi ngờ của Hứa Viện, vẫn luôn cố gắng hết sức để kiềm chế.
"Vâng mẹ, con biết rồi".
Nghiêm Đào dự đoán chắc cuộc gọi của Phó Trạch sắp kết thúc, động tác của hắn càng nhanh hơn, mấy kỹ xảo này hắn đã học được không ít từ Phó Trạch.
"Vâng cứ vậy ạ, còn còn bệnh nhân phải giải quyết".
Phó Trạch nhanh chóng cúp điện thoại, mặt nghẹn đến đỏ bừng, điện thoại vừa cúp miệng anh đã nóng lòng phun ra vài tiếng rên động tình.
"Em hư quá!" Phó Trạch thoải mái đến hơi hơi ngửa cổ lên.
"Bụng dạ anh nghĩ nhiều thế, không phải tôi đang an ủi anh hả?" Phó Trạch cười nói.
"Tôi dùng miệng an ủi em nhé? Phó Trạch nhướng mày nhìn Nghiêm Đào.
"Anh nghĩ cũng đẹp đấy".
Chân Nghiêm Đào cọ cọ vào đũng quần Phó Trạch: "Dì nói gì vậy?"
Phó Trạch tiện thế ôm eo Nghiêm Đào, mỉm cười nói: "Đoán xem?"
Nghiêm Đào hung hăng tát mạnh một cái vào lưng Phó Trạch: "Cho anh nhiều mặt mũi quá phải không? Nói nhanh".
Phó Trạch ngay lập tức còn cười lớn hơn, ngón tay không dấu vết sờ đến chiếc quần cuối cùng trên người Nghiêm Đà.
"Mẹ tôi gọi tôi hôm nay đưa con dâu về ăn cơm".
"Em đi không?" Phó Trạch siết chặt eo Nghiêm Đào, trong lời nói có chút khao khát.
"Tôi lại không phải là vợ anh, đi cái gì mà đi".
Nghiêm Đào nắm chặt cằm Phó Trạch: "Nếu ngày nào đó mẹ anh bảo anh đưa chồng về, tôi có thể suy xét một chút".
Nghiêm Đào vừa dứt lời thì đẩy Phó Trạch xuống.
Phó Trạch bất đắc dĩ cười cười, cũng không cử động, bởi vì tự Nghiêm Đào động là được.
....
Phó Trạch vội vàng lái xe đến nhà Phó Thâm thì vừa kịp bữa trưa, anh với Nghiêm Đào quấn lấy nhau rõ lâu suýt nữa thì lỡ mất thời gian.
"Cổ con làm sao vậy?" Khi ăn cơm Phó Trạch ngồi đối diện với Hứa Viện, mắt Hứa Viện từ trước đến nay rất tinh, lại nhạy bén, bà đã sớm đã phát hiện ra vết máu đọng loang lổ trên cổ Phó Trạch.
Trong lòng Phó Trạch không ổn, biết chắc chắn Nghiêm Đào để lại dấu vết cho anh.
Sốt ruột ra cửa làm anh quên che đi.
"Có lẽ là bị muỗi đốt".
Vẻ mặt Phó Trạch vân đạm phong khinh, gãi nhẹ hai cái ở cổ.
Hứa Viện hơi nheo mắt, đương nhiên là không tin cái lý do quỷ của anh.
"Khụ".
Hứa Viện ho nhẹ một tiếng: "Lão đại có chuyện gì à?"
"Không ạ".
Phó Trạch lập tức phủ nhận, bên kia Nghiêm Đào chưa thông, đơn phương thông báo tin tức của bọn họ thật sự không tốt: "Mẹ, ngày nào con cũng bận rộn công việc làm gì có thời gian yêu đương đâu".
"Mẹ nghĩ nhiều rồi".
Phó Trạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Không tin mẹ hỏi Phó Thâm mà xem".
Hứa Viện liếc mắt nhìn Phó Thâm một cái, Phó Thâm lập tức quay sang bên cạnh đút cơm cho Lộ Tinh, không dám đối diện với Hứa Viện.
"Không có chuyện cũng không sao.
Tuy con là người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện mẹ có thể mặc kệ, nhưng loại chuyện tình một đêm này là không thể".
"Công tử thiếu gia nhà khác như thế nào mẹ không quản được, nhưng con trai Hứa Viện nhà tôi không được phép làm mấy chuyện hoang đường như vậy".
Giọng nói Hứa Viện đầy cảnh cáo, Phó Trạch vừa nghe đã biết ý của Hứa Viện là gì.
Chắc Hứa Viện thấy anh không có thời gian yêu đương, nhưng lại muốn phát tiết tìиɦ ɖu͙ƈ nên mới hẹn người chơi một nháy.
Phó Trạch khổ mà không thể nói.
"Mẹ, con hứa với mẹ, con với anh sẽ không làm mấy loại chuyện hoang đường như vậy".
Lúc này Phó Thâm chủ động lên tiếng.
"Thế là tốt".
Hứa Viện rất hài lòng với câu trả lời này.
"Lão đại, em trai con ngay cả con cũng có rồi, chỉ cần con thích là được, con của mẹ đẹp trai như này làm sao có thể không tìm được đối tượng!" Hứa Viện không hiểu, lại thở dài.
"Mẹ..." Phó Trạch gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát Hứa Viện: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, lỡ may ngày mai có luôn thì sao".
Phó Trạch an ủi Hứa Viện: "Mẹ đừng thở dài, không phải nói thở dài là có nhiều nếp nhăn sao?"
Vừa nghe đến nếp nhăn, Hứa Viện lập tức không dám thở dài nữa.
"Nếu con còn không tìm được đối tượng về, mẹ không thể làm gì ngoài để con đi xem mắt đấy!".
Hứa Viện nghiêm túc nói, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
"Xem mắt là gì ạ?" Lộ Tinh cảm thấy mình lại có thể học được một từ vựng mới.
Lộ Tinh thật sự đem cái từ này hỏi Hứa Viện, trong lúc nhất thời không biết giải thích cho cậu như thế nào.
"Xem mắt chính là hai người yêu nhau".
Phó Thâm nhận lấy câu hỏi của Lộ Tinh: "Nghĩa là muốn ở bên nhau mãi mãi".
"Vậy Tinh Tinh muốn xem mắt với Phó Thâm, muốn xem mắt!"
Phó Thâm tùy tiện giải thích, nhóc ngốc Lộ Tinh tin ngay tức khắc.
"Được không ạ?" Lộ Tinh nghiêm túc hỏi ý kiến của Phó Thâm.
"Được, được".Phó Thâm nào dám không đồng ý, nếu bây giờ anh mà nói đùa một câu "không" với Lộ Tinh kiểu chi Lộ Tinh cũng không bỏ qua cho anh.
Sau bữa trưa, Phó Trạch quay lại bệnh viện.
Chuyến bay hôm nay bay sớm, nên giờ bà muốn đi nghỉ ngơi một chút.
Còn Lộ Tinh dậy muộn không hề buồn ngủ, cậu và Phó Thâm cùng nhau dựa vào sô pha ngồi xem TV, tất cả đều là chương trình về cách chăm sóc trẻ nhỏ.
Lộ Tinh xem cực kỳ thích thú, xoa xoa bụng rất mong chờ đưa con sớm chào đời.
Có thể là mong muốn của Lộ Tinh bị hai đứa nhóc trong bụng cảm nhận được, Lộ Tinh vốn đang bình thường, đột nhiên lại kêu đau bụng.
Hứa Viện vội vội vàng vàng chạy xuống, nhìn triệu chứng của Lộ Tinh là biết sắp sinh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...