Editor: Đậu
Chương 146: Muốn cho bé bú sữa?
"Chồng ơi, Tinh Tinh ngứa..."
Lộ Tinh cuộn mình trong chăn thò ra nửa cái đầu nhìn Phó Thâm, sắc mặt hồng hào, trên da dường như còn có một tầng mồ hôi mỏng.
Phó Thâm ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong chăn, sờ lên vảy đuôi lạnh lẽo của Lộ Tinh.
Đuôi Lộ Tinh sờ thì lạnh nhưng bên trong thật sự rất nóng, Lộ Tinh thật sự không thể chịu đựng được nữa mới dám cầu cứu Phó Thâm, vì cậu không muốn để lại hình ảnh phóng đãng trong lòng Phó Thâm.
"Chồng gãi cho em".
Lộ Tinh nghe vậy, lập tức ngửa mặt lên như một chú mèo con tìm kiếm sự an ủi của chủ nhân, lộ bụng cho chủ nhân sờ.
Rất nhanh ngón tay Phó Thâm chạm vào một cái miệng nhỏ dính nhớp.
Cơ thể Lộ Tinh run lên hai lần, nhưng cậu không hề tỏ ra khó chịu, thay vào đó còn lộ ra dáng vẻ hưởng thụ.
"Chồng ơi, thoải mái quá".
Miệng Lộ Tinh mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm, thở ra một hơi nóng.
Nhưng ngay sau đó Lộ Tinh đã cảm thấy không thoải mái, cả người cứ áp sát gần Phó Thâm, muốn cho Phó Thâm vào sâu hơn chút.
Toàn thân Phó Thâm cũng nóng lên, mồ hôi trên trán lần lượt chảy ra.
"Tinh Tinh đừng nhúc nhích, chồng giúp em thoải mái hơn".
Phó Thâm thấy Lộ Tinh cứ đến gần mình, sợ anh không chú ý một cái sẽ ngã xuống giường, nên dứt khoát lên giường ôm lấy Lộ Tinh, để cậu dựa vào trong vòng tay mình, động tác trên tay tiếp tục giúp cậu thoải mái.
Đây đã là kỳ phát tình thứ hai của Lộ Tinh trong tháng này, việc này còn thường xuyên hơn cả trước đây.
Cũng may Phó Thâm đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, vì vậy xoa dịu Lộ Tinh cũng khá hữu ích.
Sau một hồi lăn lộn, Lộ Tinh thấy rất thoải mái, mệt đến mức thở ra một hơi, cuối cùng thiếp đi trong lòng Phó Thâm.
Phó Thâm không dám buông Lộ Tinh ra, cho dù trên người anh đầy mồ hôi nhớp nháp, bởi vì anh vừa động có lẽ Lộ Tinh sẽ tỉnh.
Sau khi xác nhận Lộ Tinh đã ngủ say, Phó Thâm mới dám buông cậu ra, đứng dậy lao đi tắm nước lạnh, rồi lại dùng khăn ấm lau người cho Lộ Tinh.
"Tinh Tinh muốn ăn...Kẹo sữa..."
Phó Thâm lại nghe thấy Lộ Tinh đang nói mớ.
"Rau ăn không ngon, không muốn..."
Phó Thâm cười nhẹ không thể nghe thấy, nhóc con này mỗi lần nói mớ đều không thể rời khỏi ăn.
"Được rồi, ngày mai sẽ ăn kẹo sữa".
Phó Thâm hùa theo Lộ Tinh đang nói mớ, rồi lần nữa ôm cậu vào lòng, tiện tay lấy điện đang để một bên.
"Ngày mai cùng nhau ăn cơm, có cả Nghiêm Đào".
Nửa giờ trước Tần Húc gửi tin nhắn đến, còn có cả định vị nhà hàng.
"Oke".
Phó Thâm đồng ý, tắt máy rồi yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, nhà hàng năm sao trung tâm thành phố.
Mới sáng sớm dậy đã nghe Phó Thâm nói muốn ra ngoài ăn cơm, Lộ Tinh vẫn luôn chờ mong, bởi vì lâu lắm rồi cậu với Phó Thâm không đi ăn cơm ngoài.
"Bụng của Tinh Tinh cũng đã chín tháng rồi nhờ?" Nghiêm Đào và Lộ Tinh đã lâu không gặp nhau, nhìn thấy cái bụng to khác hẳn bình thường, không nhịn được hỏi.
"Ừ, đã chín tháng rồi, cậu phải chuẩn bị hai phần quá đó".
Lòng bàn tay Phó Thâm phủ lên bụng Lộ Tinh.
"Sinh đôi?!" Nghiêm Đào nhanh chóng hiểu ý Phó Thâm.
Thấy Phó Thâm gật đầu, Nghiêm Đào không chút do dự giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại!"
"Có phải sắp đến ngày dự sinh không?" Nghiêm Đào lại hỏi.
"Vẫn còn nửa tháng, nếu không tôi cũng chẳng dám đem Lộ Tinh theo".
Phó Thâm nâng ly với Tần Húc, Nghiêm Đào.
"Mà này, gần đây cậu thường ở công ty hả?" Gần đây Phó Thị và Tần thị đang cùng nhau hợp tác làm một dự án bất động sản, Phó Thâm ít nhiều gì cũng biết chuyện bên Tần thị.
"Ừ".
Tần Húc gật đầu: "Khoảng thời gian trước anh tôi bị chó cắn rất nghiêm trọng, đang ở nhà nghỉ ngơi nên không đến công ty".
"Đù má, bị chó cắn!" Nghiêm Đào trừng to mắt: "Con chó nào có thể cắn được ông lão chứ? Còn trâu bò hơn cả Phó Thâm!"
"...." Phó Thâm liếc nhìn Nghiêm Đào, anh biết là Nghiêm Đào đang cố ý giễu cợt mình.
Nghiêm Đào cười với vẻ mặt đã đạt được âm mưu, nào có nghĩ đến giây tiếp theo có người đang chọc vào tay áo hắn.
Nghiêm Đào liếc mắt, đối mặt với Lộ Tinh, trên đũa Lộ Tinh còn đang gắp một viên thịt.
"Anh không được nói Phó Thâm như thế!" Lộ Tinh nói bảo vệ Phó Thâm, còn rất là hung dữ nha.
Nghiêm Đào lại vui vẻ, cảm thấy Phó Thâm đúng là nhặt được bảo bối.
"Được được được, tôi rút lại rút lại".
Nghiêm Đào cười hề hề rút lại mấy lời vừa nói.
Lộ Tinh như thể hài lòng cười một chút, sau đó lấy một viên kẹo sữa đặt trước mặt Nghiêm Đào, rồi lại tiếp tục ăn thịt viên.
Sau khi một loạt tiếng cười vang lên, Tần Húc nói tiếp chuyện Tần Cao Dương bị chó cắn.
"Dù sao thì mối quan hệ giữa anh tôi với Vu Cố dã dịu đi, anh tôi nói rằng Vu Cố đang thử chấp nhận anh ấy một lần nữa".
"Cuối cùng là Vu Cố vẫn còn tình cảm với anh ấy".
"Không ngờ Tần ca lại cũng có lúc khó khăn vì tình".
Nghiêm Đào ở một bên cảm khái: "Tốt lắm tốt lắm".
"Nào, vì Tần ca và Vu Cố cụng một cái!" Nghiêm Đào lớn tiếng dẫn đầu nâng ly lên.
Lộ Tinh và Ôn Ngôn không uống rượu, nên thay bằng nước trái cây.
"Nghiêm Đào, nhóm người chúng ta chỉ có duy nhất mình ông độc thân, nhanh chóng ổn định bản thân đê".
Tần Húc không dấu mắt liếc mắt nhìn Phó Thâm.
Kỳ thật chuyện của Nghiêm Đào và Phó Trạch, trong lòng Phó Thâm với Tần Húc đã biết rõ, có điều vẫn muốn nghe tự chính Nghiêm Đào nói ra.
"Tôi nghe nói ông đã lâu không chạy ra ngoài tìm thú vui".
"Ông chịu nghẹn được hả?"
"Ê, tôi nói sao lão cứ như bà già thế? Bản thân tôi không vội thì ông giục cái gì mà giục, học được cái tính xấu ở đâu thế?"
"Ôn Ngôn, về quản Tần Húc nhà cậu cho tốt, nếu không sau này sẽ phiền chết cậu đấy".
Nghiêm Đào uống một hớp rượu.
Đột nhiên bị gọi tên, Ôn Ngôn ngẩn ra, có chút xấu hổ.
"Vợ à, đừng nghe thằng chả nói bừa".
Tần Húc kề sát vào Ôn Ngôn, gắp cho cậu miếng thịt.
Bị Tần Húc gọi xưng hô thân mật như vậy trước mặt mọi người, hai tai Ôn Ngôn lập tức đỏ bừng.
Thấy Ôn Ngôn ngại ngùng, Tần Húc đổi chủ đề, nói về Tần Tử Ngôn nhà bọn họ.
Nói đến con cái, miệng Tần Húc thì nói ghen, nhưng vẻ mặt thì y như một người cha già, làm cho hai thằng đàn ông cao lớn Phó Thâm và Nghiêm Đào chưa từng nuôi dạy con cái sửng sốt.
Cả bữa cơm tối, Lộ Tinh và Ôn Ngôn hầu như không chen vào, nhưng hai người cá nhỏ cũng không ngoan như ngoài mặt, bọn họ vẫn luôn không kiêng nể gì dùng sóng âm để nói chuyện, dù sao ngoài hai người bọn họ cũng chả ai nghe thấy.
Chủ đề mà hai người cá nhỏ bàn tán bạo hơn mấy ông chủ lớn đang ngồi đây nhiều.
Lộ Tinh nói về thời kỳ phát tình kỳ lạ của mình gần đây, rồi còn khi nào mới có thể giao lưu sâu với Phó Thâm, Ôn Ngôn là người đã từng trải, cũng có thể đưa ra ý kiến cho Lộ Tinh.
Lộ Tinh cũng hỏi Ôn Ngôn vấn đề có cho bé con bú sữa không, bởi vì Lộ Tinh thấy con người đều toàn là phải tự mình cho con bú, nhưng cái bộ ngực phẳng lì của cậu không giống như có thể cho con bú.
Lộ Tinh có thể ngây thơ hỏi ra mấy vấn đề này, nhưng Ôn Ngôn lại không thể trả lời nhẹ nhàng được, dù sao thì cậu cũng là con người mười mấy năm rồi mới phân hóa thành người cá.
"Đút sữa bột là đủ rồi".
Ôn Ngôn nói với Lộ Tinh bằng sóng âm, khuôn mặt nóng lên.
"Sao lại không thể tự mình cho con bú?" Lộ Tinh hỏi cái vấn đề này.
Nhất thời Ôn Ngôn rất bất lực, vì không biết nên giải thích thế nào cho Lộ Tinh.
Ngay khi Ôn Ngôn còn chưa biết phải làm như thế nào cho phải, điện thoại Tần Húc vang lên.
Ông cụ Tần gọi điện giục bọn họ về nhà ngay, Tần Tử Ngôn không thấy Ôn Ngôn nên đang khóc rất dữ.
Ôn Ngôn lập tức như được cứ, đi theo Tần Húc đi trước một bước.
"Cưng à, sao mặt em đỏ như vậy? Nóng hả?" Tần Húc phát hiện mặt Ôn Ngôn y như đánh má hồng, không nhịn được hỏi.
"Vừa nãy ăn phải miếng ớt, cay quá".
Ôn Ngôn nhanh chóng nghĩ ra lý do qua loa lấy bỏ qua.
Cậu nào dám nói với Tần Húc những câu hỏi xấu hổ mà Lộ Tinh hỏi cậu.
Không nhận được đáp án của Ôn Ngôn, Lộ Tinh khá khó chịu.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của cậu, Lộ Tinh đã ăn liên tiếp hai viên đầu sư tử.
"Cũng may Phó Thâm là tổng tài đấy, nếu đổi thành gia đình bình thường, sao mà có thể nuôi nổi Lộ Tinh nhỏ nhà cậu".
Nghiêm Đào thấy bộ dáng ăn cơm của Lộ Tinh cực kỳ ngon, bảo cậu ăn nhiều hơn.
"Không đâu, nếu chồng không có tiền, Tinh Tinh có thể nuôi chồng với con, Tinh Tinh có thể đi nhặt vỏ sò, nhặt phế liệu ở dưới biển".
Tinh Tinh lắc lắc chiếc vòng tay trên cổ tay: "Cái này là Tinh Tinh nhặt được nè".
Nghiêm Đào nhìn thấy thứ trên trên tay Lộ Tinh thì sững sờ, hắn cũng là người chơi hàng hiệu: "Đm!"
Nghiêm Đào uống cạn ly rượu an ủi, Lộ Tinh gọi món bảo bối này là đồ bỏ đi!
"Phó Thâm có thể vớt được cá như Tinh Tinh ở đâu đấy, giờ tôi đi liền!"
"Nửa sau của cuộc đời, không cần nỗ lực nữa".
"Nằm mơ là có".
Phó Thâm đáp lại hắn bốn chữ.
Kết thúc bữa tối, Nghiêm Đào là chủ nhà đi mời khách, nhưng cuối cùng trước yêu cầu mạnh mẽ của Nghiêm Đào thì Phó Thâm mới là người trả tiền.
Nghiêm Đào cũng gói vài món nói là đem cho tình nhân nhỏ, kết quả quay đi quay lại chạy ngay đến bệnh viện nơi Phó Trạch làm, hôm nay Phó Trạch trực ca đêm.
Trên đường về nhà, Lô Tinh dùng bữa no nê ngả lưng vào trong ngực Phó Thâm, đây là tư thế thoải mái nhất đối với cậu lúc đó.
"No hả?" Phó Thâm xoa xoa bụng Lộ Tinh.
"Dạ, Tinh Tinh không muốn động đậy nữa".
Lộ Tinh lộ ra vẻ lười biếng.
"Vậy thì đừng động".
Lòng bàn tay Phó Thâm di chuyển quanh bụng Lộ Tinh, cố gắng làm cho cậu thoải mái một chút.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì hai người lên giường nằm, nếu là ngày thường thì giờ này Lộ Tinh sẽ buồn ngủ không mở mắt ra được, nhưng hôm lại phi thường hăng hái, đôi mắt sáng ngời.
"Chồng ơi".
Lộ Tinh đến gần Phó Thâm, Phó Thâm hiểu Lộ Tinh rất rõ, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã biết cậu có chuyện muốn hỏi.
"Tại sao Tinh Tinh không cần phải cho em bé bú ạ?"
Phó Thâm không ngờ Lộ Tinh lại hỏi như vậy, lúc đó anh cứng họng, nhưng rất nhanh Phó Thâm hồi phục lại.
"Em muốn cho bé con bú sữa không?" Trước tiên Phó Thâm hỏi lại Lộ Tinh.
"Em không biết..." Lộ Tinh thực sự không biết: "Nhưng Lộ Tinh thấy rằng con người cần phải cho con bú sữa".
Phó Thâm nghe vậy thì vừa vui mừng lại hơi đau lòng, Lộ Tinh vẫn luôn nỗ lực để học hỏi sinh hoạt ở thế giới này của anh, cố gắng hết sức để hòa hợp với nó.
"Tinh Tinh không cần phải cho đứa bé bú sữa, vì Tinh Tinh là ba ba, không phải là mẹ".
"Ở chỗ này không cần phải để dành đồ ăn cho bé con".
Phó Thâm sờ sờ vị trí lồng ngực của Lộ Tinh.
"Nhưng nếu không cho con bú, vậy em bé con khác với người bình thường không?"
"Không sao hết, dù Tinh Tinh không cho con bú, đứa bé vẫn rất khỏe mạnh." Phó Thâm biết đứa nhóc này đang lo lắng cái gì.
"Vâng".
"Tinh Tinh hy vọng rằng đứa bé có thể giống như Phó Thâm".
Đôi mắt Lộ Tinh lóe lên: "Là một người bình thường".
"Đừng như Tinh Tinh, người cá luôn là mục tiêu của kẻ xấu".
Trước kia Lộ Tinh không hiểu dị loài là gì, nhưng số ở thế giới con người lâu như vậy, cậu cũng hiểu được một chút, chính vì mình là người dị loại nên cậu bị rất nhiều người bụng dạ khó lường nhắm tới, nhớ lại những lần bị bắt Lộ Tinh vẫn còn sợ hãi.
"Tinh Tinh có thể được Phó Thâm bảo vệ, nhưng tương lai ai sẽ bảo vệ bé cá đây".
Lộ Tinh rúc vào lòng Phó Thâm, ôm eo anh: "Tinh Tinh sợ".
"Đừng sợ, đương nhiên người chồng là anh đây sẽ bảo vệ con".
"Chờ khi con lớn lên, cũng sẽ giống như Tinh Tinh, tìm được một người bạn đời yêu thương mình".
———————————————————
#Đậu: hí hí đoán xem người bạn đời đó là ai nàooooooo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...