Người Bình Thường

Lúc tan việc Tưởng Bác Sâm đi cùng đồng nghiệp ra khỏi cục cảnh sát. Còn chưa xuống cầu thang, mấy người bên cạnh đã nháy mắt cười cười: “Yoo ~ Anh dâu đến rồi kìa.”

Tưởng Bác Sâm “Xùy” một tiếng: “Nhỏ giọng chút, chả nghiêm túc gì cả.” Nói thì nói vậy nhưng chính hắn lại ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang rồi bước đến cạnh Thư Quân. Hắn giơ tay lên chỉnh khăn quàng cổ lại cho Thư Quân trước, đầu ngón tay chạm phải làn da man mát: “Chờ lâu rồi hả?”

Thư Quân đang dựa vào cửa xe chơi điện thoại, thấy hắn đến thì lập tức nở nụ cười: “Vừa mới tới một lúc.” Còn chưa dứt lời mấy cảnh sát trong đội cười hì hì chào hỏi cậu, lúc này mọi người không dám gọi anh dâu, tất cả đều gọi anh.

“Bình mật ong lần trước mua em để ở cốp sau ấy, chờ lát nữa xuống xe nhớ cầm nha.” Sau khi tạm biệt mọi người, Thư Quân thấy Tưởng Bác Sâm kéo cửa len xe thì thuận miệng dặn dò một câu.

Tưởng Bác Sâm gật gật đầu: “Được.”

Hai người họ muốn đến nhà cha mẹ Tưởng Bác Sâm. Lại nói, cha mẹ Tưởng có thể tiếp thu chuyện của hai người nhanh như vậy là còn nhờ cha mẹ Thư Quân hòa giải trong đó. Ban đầu trong mắt cha mẹ hai bên, hai người họ là bạn học có quan hệ cực kỳ thân thiết, dù sao hai người chưa từng có bất kỳ hành động vượt rào nào trước mặt cha mẹ. Cho nên khi Tưởng Bác Sâm nói ra quan hệ của mình và Thư Quân, ban đầu mẹ Tưởng còn nghĩ rằng con tri mình đang nói đùa.

Sau đó vẫn là cha mẹ nhà họ Thư đến làm thuyết khách. Hai người họ kinh doanh lâu năm nên rất rành thủ đoạn, ban đầu thì nói chuyện chuyện hai đứa con đã trải qua thế nào, trở thành câu chuyện được trời đất tác thành ra sao. Thêm nữa cha mẹ Tưởng từ nhỏ đã rất tôn trọng ý nguyện của con cái, bây giờ cũng không thể làm được chuyện chia rẽ uyên ương, đến cuối cùng mẹ Tưởng chỉ có một yêu cầu: “Nếu như đã yêu nhau thì phải ăn ở với nhau cho tốt.”


Chuyện như mới vừa xảy ra hôm qua, thế mà chớp mắt đã qua nhiều năm đến vậy.

Đèn vàng nhấp nháy hai lần rồi chuyển sang màu xanh. Thư Quân đánh tay lái rẽ trái, lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, số lượn xe rất lớn. May mà qua cầu Đại Kiều thì đến khu mới, chỗ này mới mở rộng chưa được bao lâu, người ở khá là ít ỏi. Đường đi rất rộng rãi, lái xe chốc lát đã đến tiểu khu cha mẹ Tưởng ở.

Bãi đỗ xe ngầm rất vắng, Thư Quân đẩy cửa xe xuống liềm cảm nhận được khí lạnh phả vào mặt. Cậu không khỏi dẫm chân tại chỗ, còn chưa kịp than thở một câu lạnh quá đã bị Tưởng Bác Sâm đuổi đi: “Mau lên lầu đi.”

Thư Quân không trả lời mà đến cốp sau lấy đồ bên trong ra. Ngoại trừ mật ong còn mấy hộp sữa bột cho người già và mấy món tráng miệng kiểu Trung, đều là đồ Thư Quân mua chiều nay.

Hai người mỗi người xách một túi, lúc đi vào thang máy Thư Quân rất tự giác nhét tay vào túi Tưởng Bác Sâm. Người ấy cũng đưa tay nắm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp truyền hơi ấm đến tận đáy lòng.

Đến cửa, Tưởng Bác Sâm còn chưa lấy chìa khóa ra thì đã nghe thấy trong nhà vang lên tiếng chó sủa. Sau đó cửa được mở ra từ bên trong, một con chó săn lớn đang ngồi xổm sau cửa thân thiết ngoắt ngoắt đuôi với hai người. Mẹ Tưởng cười khen ngợi con chó một câu: “Nhị Mao lợi hại quá, vừa nghe là biết người nhà chúng ta đã về rồi.”

Con chó săn này trước đây vốn là chó nghiệp vụ trong đội cảnh sát của cha Tưởng, cũng là bạn già nhiều năm của ông. Sau khi nó xuất ngũ cha Tưởng viết mấy đơn xin mới đưa nó về nhà. Tuy đã không thích hợp làm chó nghiệp vụ nữa, nhưng Nhị Mao vẫn giữ được phẩm chất nhạy cảm của chó nghiệp vụ như trước, lần nào nó cũng có thể chuẩn xác nhận ra tiếng bước chân của Tưởng Bác Sâm và Thư Quân. Hễ hai người họ về nhà, Nhị Mao nhất định sẽ vọt đến cạnh cửa chạy vòng quanh sủa thật to và vẫy vẫy đuôi.


Thư Quân cũng rất thích chú chó uy phong này, lúc đổi giày cậu giơ tay xoa xoa đầu vuốt lông cho nó. Nhị Mao cũng ngoan ngoãn ngồi xổm để cậu sờ, thậm chí còn chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay Thư Quân. Thấy vậy, Tưởng Bác Sâm cười khẽ một tiếng, cũng giơ tay vỗ vỗ đầu Thư Quân một cái rồi thấp giọng nói: “Giống em thật.”

Thư Quân cười đập một cái lên tay Tưởng Bác Sâm: “Anh mới giống Nhị Mao ấy.”

Bây giờ hai người cùng về nhà thăm cha mẹ đã xem như là chuyện bình thường ở huyện, bất kể là hai người hay hai ông bà đều không còn lúng tsng và câu nệ khi ngồi cùng nhau như lúc đấu. Lúc ăn cơm mẹ Tưởng thấy Thư Quân thì cau mày bảo cậu ăn nhiều chút: “Gầy hơn so với lần trước về. Đến hôm nay đã mấy ngày đâu, sao gầy thế này, quần áo cũng chẳng vừa nữa rồi.”

Thư Quân cười, đổ toàn bộ tội lỗi cho Tưởng Bác Sâm gánh: “Anh ấy bảo con mập như cái bánh trôi nên con phải giảm béo ạ.” Mấy ngày trước Thư Quân bị cảm nhẹ, phải mặc một chiếc áo lông màu đen trắng siêu dày. Tưởng Bác Sâm trêu cậu, nói cậu là hạt vừng nhỏ xíu bị vùi trong bánh trôi.

“Mấy người trẻ như tụi con biết gì là mập là gầy đâu?” Mẹ Tưởng lắc đầu liên tục, “Toàn nói linh tinh thôi. Con cứ kệ nó, nên ăn vẫn phải ăn.”

Tưởng Bác Sâm đang bàn luận về các vụ án hình sự có thủ đoạn phạm tội cực kỳ tàn ác mà báo chí đưa tin gần đây. Hai cha con đều làm nghề cảnh sát, khó tránh khỏi quan tâm nhiều hơn với những tin tức thế này. Cũng may hai người nhà bên cạnh cũng đã quen rồi, khi nghe thấy những suy đoán về cách thức gây án và miêu tả xác chết cũng có thể ăn cơm mà mặt không biến sắc, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể chăm sóc cho Nhị Mao đang nằm bên cạnh bàn ăn.


Sau bữa tối, hai người Tưởng Bác Sâm và Thư Quân ở lại nhà cha mẹ nghỉ ngơi. Họ ngủ trong phòng trước đây của Tưởng Bác Sâm. Lúc ăn cơm Thư Quân có uống thêm mấy chén rượu, dường như vào lúc này hơi rượu mới bốc lên có hơi chóng mặt, bèn nằm đờ ra trên giường.

Tưởng Bác Sâm rửa mặt xong đi ra thì thấy hai mắt cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ trên không, bèn cười cười trêu cậu: “Nhìn thấy gì mà mê mẩn thế?”

Thư Quân sửng sốt một lúc mới quay lại nhìn hắn, khóe môi cậu cong cong, nhỏ giọng gọi một tiếng “Chồng ơi.”

Ngoại trừ trên giường, cậu rất ít khi gọi Tưởng Bác Sâm như vậy. Tiếng kêu này tựa như có một con mèo gãi cào ngưa ngứa trong lòng Tưởng Bác Sâm, hắn tiến lại gần hôn Thư Quân một cái: “Ngoan, lại gọi thêm tiếng nữa đi.”

“Chồng ơi.” Lúc này Thư Quân đã choáng váng rồi, vẫn thật thà gọi thêm một tiếng rồi chớp chớp mắt hỏi: “Đó là gì thế?”

Tưởng Bác Sâm nhìn theo ngón tay cậu chỉ. Trên bàn có đặt một cuốn album rất dày – màu hồng phấn. Hắn đứng dậy lấy cuốn album đặt trước mặt Thư Quân, giải thích: “Mẹ anh chọn đấy. Bà rất thích màu hồng thiếu nữ này, chứ có phải anh chọn đâu.”

Thư Quân chẳng quan tâm ai chọn cả. Cậu nhận lấy rồi mở ra xem. Đèn trên trần nhà rọi xuống ánh sáng dìu dịu, chỏm tóc nhọn trên đỉnh đầu cậu cũng nom đáng yêu và ấm áp dưới ánh đèn, cả người trông thật sự dễ ức hiếp vô cùng. Tưởng Bác Sâm xốc chăn lên ngồi vào bên cạnh cậu rồi cùng xem ảnh.


Cuốn album chứa ảnh chụp từ hồi Tưởng Bác Sâm mới sinh. Tấm ảnh chụp hắn tròn một trăm ngày có chút xấu hổ, bé nhóc mặc quần yếm có điểm một nốt ruồi mỹ nhân, cười ngây ngô này là ai thế?

Nhưng hình như Thư Quân rất thích tấm ảnh này. Cậu duỗi ngón tay chậm rãi vuốt ve cậu bé con bụ bẫm trong hình, lại mỉm cười nhìn dòng chữ viết bên cạnh bức ảnh, cuối cùng bổ sung: “Của em.’

Cậu nói câu này rất nhẹ, nhất thời Tưởng Bác Sâm không nghe rõ. Hắn hỏi lại thì Thư Quân không chịu nói nữa, chỉ lật qua một trang. Bé con bụ bẫm ngày nào đã lớn rồi, biến thành cậu nhóc ôm bóng, sau đó là một học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ. Thư Quân nhìn đến đâu Tưởng Bác Sâm nói cho cậu đến đó.

“Tấm này hẳn là sắp tốt nghiệp tiểu học, chụp lúc đi du lịch.”

Trong tấm ảnh đó đã có thể nhìn ra dáng vẻ sau này của Tưởng Bác Sâm, cậu nhóc đó hơi nâng cằm ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dưới ánh nắng chói chang. Dù khuôn mặt còn non nớt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự sắc bén khó lơ là trong mắt hắn.

“Đẹp quá.” Thư Quân cười cười nhận xét, lại quay đầu lại nhìn Tưởng Bác Sâm rồi nghiêm túc nói lại một lần: “Anh thật là đẹp.”

Tưởng Bác Sâm bật cười, trước đây sao không phát hiện lúc say Thư Quân lại đáng yêu thế này nhỉ? Hắn đến gần chạm mũi Thư Quân một cái, giọng điệu ôn nhu đến mức có thể ứa nước: “Em đẹp nhất.”

Có lẽ đối với hai người, toàn bộ thế giới này cũng không đẹp bằng người trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận