Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi


Lâm Phạm lập tức cứng đờ người, ôm chăn mở to mắt nhìn vào bóng đêm, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
“Không ngủ được à?” Tần Phong hỏi.
Trong đêm tối yên tĩnh, giọng anh dịu dàng trầm thấp, dễ nghe một cách khó hiểu.
Trái tim đập loạn của Lâm Phạm đã bình tĩnh lại.

Cô im lặng một lúc, nói: “Tôi đang nghĩ xem hung thủ đó là ai.

Giết người moi tim một cách bình tĩnh như vậy, hắn ta có sợ không?”
Tần Phong không trả lời, anh gối lên cánh tay.
Lâm Phạm ôm gối, mặt hướng về phía Tần Phong: “Hôm nay tôi đã thấy thân thể của tiểu quỷ đó, bị móc hết nội tạng, làm thành hàng mỹ nghệ, rất tàn khốc.

Cái gì cũng có thể làm thành hàng hóa buôn bán được, ngay cả mạng người cũng được luôn.”
Tần Phong im lặng, hồi lâu mới mở miệng: “Cho nên là bọn họ gieo gió gặt bão.”
Nuôi tiểu quỷ để đổi vận là chuốc họa, không tôn trọng sinh mạng con người thì cũng sẽ không được sinh mạng tôn trọng.
Lâm Phạm trầm tư: “Không biết ngày mai tới đó, Tô Nhiễm có còn ở đó không nữa.”
Tần Phong ngồi dậy bật đèn, đi về phía nhà vệ sinh.

Lâm Phạm nhìn tấm lưng rộng cao lớn của anh, chớp chớp mắt, nuốt những lời tiếp theo vào trong.
Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh mở, Tần Phong đi ra, tắt đèn nằm xuống.
Căn phòng lại quay về với bóng tối.

Lâm Phạm mở mắt nhìn trần nhà.
“Anh Tần?”
“Hửm?”
Tần Phong ngủ dưới đất, cô rất áy náy: “Hay là anh ngủ trên giường đi, tôi...”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tần Phong cắt ngang: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Anh là đàn ông, thật sự coi anh là chị gái tri kỷ đấy à?
Lâm Phạm cho rằng mình sẽ mất ngủ cả buổi tối, kết quả nhắm mắt rồi liền ngủ.

Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng nói chuyện ồn ào.

Trời sắp sáng, mơ mơ hồ hồ thấy Tần Phong cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Lâm Phạm đưa cổ tay lên, đồng hồ hiển thị là sáu giờ rưỡi sáng.
Cửa được Tần Phong đóng lại rồi.

Lâm Phạm đi tới nhà vệ sinh, rất nhanh, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Phạm nhanh chóng kéo quần lên: “Có chuyện gì sao?”
“Bàn chải để trên bàn cho cô rồi, khăn lông màu trắng lau mặt.”
“Cảm ơn.”
Lâm Phạm rửa mặt xong rồi ra ngoài.

Tần Phong đã ăn mặc chỉnh tề.

Anh cạo râu đi, nhìn có vẻ đầy sức sống.

Áo khoác đồng phục cảnh sát cầm trên tay, anh nói: “Đi thôi.”

Lâm Phạm đeo túi lên, nhanh chóng đi theo Tần Phong ra cửa.
“Đi đâu?”
“Đến tòa nhà cũ đó trước đã.”
Tòa nhà cũng chẳng có gì.

Trong không khí ngập đầy bụi.

Lâm Phạm chạy từ tầng một lên tầng năm, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Thật quá kỳ lạ.

Tô Nhiễm đi đâu rồi? Trong không khí có mùi cháy khét, rất nhạt, không hề rõ ràng.
Lâm Phạm thở hồng hộc chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy Tần Phong đợi bên ngoài.

Tần Phong dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Còn ở đó không?”
Lâm Phạm lắc đầu, nhíu mày: “Có phải hôm qua lại có người tới không? Có mùi khét.”
Tần Phong ném đầu thuốc đi, sải bước đi vào trong hành lang: “Đi xem xem sao.”
Trong hành lang rất tối, âm u và rất lạnh.
Tần Phong nhìn cánh tay để trần của Lâm Phạm, đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào.”
“Tôi không lạnh...” Lâm Phạm nói được một nửa, đụng phải ánh mắt không cho phép từ chối của Tần Phong, liền im lặng nhận lấy áo, mặc vào.
Tần Phong mở đèn trên điện thoại lên, tiếp tục đi lên lầu.
Ánh đèn vừa sáng, Tần Phong dừng bước chân ngồi xổm xuống, nhìn tro tàn màu đen trên nền đất.

Lâm Phạm cũng ngồi xổm xuống, vốc một nắm đưa lên trước mũi ngửi.

Mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi, khiến cho cô suýt chút nữa đã nôn ra, cô liền quay mặt đi.
“Tro còn mới, hôm qua có không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Chắc là không đâu, nếu có thì tôi đã ngửi thấy rồi.”
Tần Phong lấy một ít tro bỏ vào túi đựng vật chứng rồi tiếp tục đi lên trên, bắt đầu tìm dấu chân trên mặt đất, không hề có thu hoạch gì cả.

Trong hành lang phủ đầy bụi bặm, vậy mà lại không có dấu vết.
Ra khỏi hành lang, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người, bầu không khí ngột ngạt đó mới biến mất.
“Tiểu quỷ kia còn đi theo không?”
Lâm Phạm lắc đầu.
Tần Phong đi ra khỏi tiểu khu, lên xe, nhíu mày.

Xung quanh đây không có camera, cái camera gần đây nhất thì nằm ở đoạn giữa đường Trung Minh.

Lại không có manh mối, không cách nào tra được ai đã từng đến đây.
Bọn họ đi ăn sáng ở gần đó.

Tần Phong vừa về cục thì đã bị cục trưởng gọi đi.
“Nhân vật của công chúng bị giết, trên mạng đồn đến sôi sùng sục cả lên, ảnh hưởng rất xấu.”
Tần Phong nghĩ Lâm Phạm chắc sẽ không bị tiểu quỷ kia quấn lấy nữa, anh hẳn là nên sắp xếp Tiểu Vương đi trông chừng.
“Cậu thấy thế nào?”

“Thủ đoạn phạm tội giống với hai vụ móc tim trước đó.

Có thể xác định là do cùng một người gây án.

Manh mối không nhiều, thủ đoạn phạm tội sạch sẽ, có lẽ là có liên quan đến một vài tín ngưỡng tôn giáo nào đó.”
“Vì sao lại có liên quan đến tín ngưỡng tôn giáo?”
“Hiện trường có bùa chú.”
“Hiện trường của nữ minh tinh kia cũng có à?”
Tần Phong lắc đầu.
“Đừng mê tín, chúng ta phải chú trọng vào khoa học.”
Tần Phong gật đầu.

Mấy vụ án này quá kỳ dị.

Tần Vũ, Phó Cường, Tô Nhiễm, nghề nghiệp khác nhau, tuổi tác khác nhau, không có bất cứ qua lại gì, không chút liên hệ.
“Đây là động cơ giết người có khả năng nhất mà hiện tại chúng ta suy đoán ra được.”
“Mau chóng phá án, nếu không thì ảnh hưởng rất xấu đấy.”
Tần Phong ra khỏi phòng làm việc, nhận được điện thoại của ba mình.

Anh do dự chốc lát rồi liền nghe máy.
“Cô bạn gái nhỏ của con đâu? Sao lại đón đi rồi?”
“Cái gì mà bạn gái? Con gái của một người bạn, nhờ con chăm sóc.” Tần Phong tìm đại một lí do, nói: “Gần đây cô ấy gặp chút phiền phức, mấy ngày nữa bình yên rồi con sẽ đưa cô ấy tới.”
“Bạn gì của con mà có con gái lớn thế hả?” Giọng của ba anh trở nên nghiêm túc: “Cô bé đó cũng không tồi, nhìn rất đáng yêu.”
Hết cách nói nổi rồi.

Cô còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa, vậy mà cũng kéo vào được à?
“Gần đây khá nhiều vụ án, con đi làm trước đây.”
“Thằng nhóc thối này.”
Điện thoại bị cúp, Tần Phong vội vã đi về phía phòng làm việc của mình.
Mở cửa ra, Lâm Phạm nhanh chóng quay mặt lại.

Tần Phong thở phào một hơi: “Không sao chứ?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không sao.”
“Có chuyện gì thì gọi tôi.” Điện thoại đổ chuông, là Tiểu Vương.

Tần Phong quay người đi về phía tổ chuyên án.
Trong phòng tổ chuyên án, khói mù lượn lờ.

Tần Phong đẩy cửa đi vào, dù anh hút thuốc nhưng cũng bị khói hun cho nhíu mày.
Hai người Tiểu Vương và Lôi Chiến phụ trách camera, nhún vai: “Không phát hiện có điều gì khả nghi.

Manh mối quá ít rồi.”
Có mấy người trong số bọn họ đều đã thức suốt đêm.


Tần Phong kéo ghế ra, ngồi xuống xem ba vụ án.
“Mẫu nhóm máu thì sao?”
“Đều thuộc về người bị hại.” Lôi Chấn đưa cho anh một tập tài liệu: “Trên sofa phát hiện một dấu găng tay dính máu.”
Tần Phong cầm tài liệu.

Sofa là màu tối, dấu ngón tay ở mặt bên.
“Đến hiện trường lần nữa.”
“Người của khách sạn Phú Lệ rất không bằng lòng với việc phá án của chúng ta.

Sáng nay lại làm loạn một trận, chắc là hiện trường không giữ được nữa đâu.”
“Một khách sạn mà camera cũng có thể hỏng, khách ở khách sạn của bọn họ bị hại, cơ sở vật chất về an toàn đều không có tác dụng, lại còn muốn kinh doanh.

Nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Làm sao hung thủ vào được khách sạn? Làm sao để rời đi?
“Lưu Quyên, tài liệu về quan hệ của người bị hại đã được sắp xếp xong chưa?”
“Đội trưởng Tần, anh xem đi.”
Tài liệu về Tô Nhiễm không khác với trên mạng là mấy.

Quan hệ cũng rất phức tạp: “Ghi chép về những người có liên quan đâu?”
“Ở đây ạ.”
Tần Phong xem qua một lượt.
Người có mâu thuẫn với Tô Nhiễm ngày hôm đó là một nữ minh tinh trong nhóm bọn họ - Khương Tư Ngữ, trợ lý của Tô Nhiễm – Lý Vân, còn cả người đại diện của bọn họ - Lưu Qua.

Hôm đó, vì chuyện quay phim mà Tô Nhiễm và Khương Tư Ngữ xảy ra mâu thuẫn.

Cô ta tức giận vô cùng, đã mắng Khương Tư Ngữ là dựa vào quy tắc ngầm để leo lên.

Sau đó, cô ta lại vì giận cá chém thớt mà tát Lý Vân một cái.

Còn về phần người đại diện của cô ta – Lưu Qua, trước mắt là người bị nghi ngờ nặng nhất.

Camera giám sát của khách sạn hiển thị vào mười một rưỡi tối, anh ta đã vào khách sạn, một rưỡi rời đi.

Khẩu cung của Lưu qua lại nói là tám giờ đêm đó anh ta và Tô Nhiễm đã tách nhau ra, không còn gặp mặt nữa.

Thời gian tử vong của Tô Nhiễm là chừng một giờ rưỡi.
Lẽ nào là Lưu Qua sao? Ngày xảy ra vụ án, hành vi của Lưu Qua cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Đưa Lưu Qua về hỏi chuyện đi.” Tần Phong trả tài liệu lại, đi ra bên ngoài: “Tiểu Lưu, theo tôi đến hiện trường.”
Điều tra hiện trường lần nữa, vẫn không có thu hoạch gì như trước.

Buổi trưa, khi ăn cơm, Tần Phong mới nhớ ra Lâm Phạm.

Anh vội vã gọi điện thoại cho Lâm Phạm, một lúc lâu sau Lâm Phạm mới nghe máy: “Anh Tần.”
“Còn ở phòng làm việc không?”
“Chú Lưu dẫn tôi đi ăn cơm rồi.” Lâm Phạm nói: “Thứ đó vẫn chưa xuất hiện, anh không cần lo, không sao đâu.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
Tần Phong cúp máy, Tiểu Lưu ở đối diện cười hi hi hỏi: “Cô bé đó à?”
“Ăn cơm của cô đi.”
Buổi chiều, Tần Phong về cục gặp Lưu Qua.

Tính tình Lưu Qua vô cùng không tốt, liên tục gào lên đòi dẫn luật sư tới.

Những nhân vật của công chúng này, cảnh sát đều không đắc tội được, ai nấy đều như ông nội người ta vậy.

Tần Phong đẩy cửa đi vào, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Tần Phong.”
Lưu Qua bắt tay anh qua loa một cái: “Xảy ra chuyện gì thế hả? Không phải đã hỏi rồi ư? Sao lại hỏi nữa?”
“Buổi tối ngày mùng sáu, từ mười giờ đến một giờ rưỡi, anh đang làm gì?”
“Tôi về nhà ngủ thôi, làm gì được nữa?”
“Có người chứng minh không?”
“Tôi ngủ ở nhà mình, cần người chứng minh sao?”
Tần Phong mở video trong máy tính ra, xoay máy sang: “Đây là anh đúng không? Một rưỡi sáng mới ra khỏi khách sạn Phú Lệ.

Đây chính là cái anh bảo là về nhà ngủ hả?”
Lưu Qua nhíu mày, yếu hầu chuyển động, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Tần Phong, hồi lâu mới mở miệng: “Video này sẽ không truyền ra ngoài chứ?”
“Anh ở phòng Tô Nhiễm?”
Lưu Qua gật đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay, xoa mạnh một phen: “Cô ấy là bạn gái tôi.

Chúng tôi ở bên nhau một năm rồi, cô ấy không muốn công khai quan hệ của chúng tôi, sợ ảnh hưởng tương lai của cô ấy.

Tôi đồng ý, nhưng giờ cô ấy còn đòi chia tay nữa.

Cô ấy leo lên được cành cao rồi liền muốn chia tay với tôi.”
Tần Phong lật giở tài liệu: “Không chỉ là muốn chia tay, còn muốn rời khỏi công ty của các anh nữa.”
Lưu Qua không nói gì.

Buổi trưa, Tần Phong đã tra tài liệu về Tô Nhiễm.

Hợp đồng của cô ta và công ty Lưu Qua sắp kết thúc rồi.
“Cho nên anh đã giết cô ấy? Một tay anh nâng đỡ cho cô ấy nổi tiếng...”
“Tôi không có.

Tôi không giết cô ấy.” Lưu Qua đột nhiên trở nên kích động: “Căn bản là tôi không giết được cô ấy.

Cô ấy nuôi tiểu quỷ, anh có biết không? Tiểu quỷ đó của cô ấy rất lợi hại.

Tôi không thể lại gần cô ấy được! Tiểu quỷ đó của cô ấy quá đáng sợ!”
Tần Phong đổi tư thế ngồi, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Anh không tin tôi sao? Tiểu quỷ đó có thể giết người đấy.”
Tần Phong đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tiểu quỷ đó nghe lời Tô Nhiễm không?”
“Nghe, đó là con trai cô ấy, chắc chắn là nghe cô ấy rồi.”
Tần Phong nhíu mày: “Con trai cô ta ư?”
Lưu Qua liền ngậm miệng, không nói một lời, ngậm miệng thật chặt.
“Cành mới của Tô Nhiễm là ai?”
Lưu Qua im lặng hồi lâu: “Những lời hôm nay đã nói, các anh sẽ không truyền ra ngoài chứ?”
“Sẽ không.”
“Công ty giải trí Thôi Xán.”
Tần Phong ghi cái tên này lại.

Tiểu Vương lên baidu baike tìm công ty giải trí Thôi Xán, xuất hiện một cái tên.

Ánh mắt Tần Phong trở nên sắc bén, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Lưu Quen: “Có quen không?”
Lưu Qua cười nhạo: “Có ai không quen anh ta chứ?” Anh ta ngả người về phía sau tựa lên ghế, đầy vẻ mất hứng: “Ngài Âu Dương, người sáng lập Thôi Xán.

Bọn họ quen biết nhau trong một buổi tiệc tối từ thiện.

Tô Nhiễm bám lấy được anh ta tại đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui