Người Bên Lầu Tựa Ngọc



Lâu Tự Ngọc: “……”

Mặt nàng suy sụp, lông mày và cái mũi đều nhăn tít. Nàng muốn giật lấy hai tờ giấy kia đập vào mặt hắn nhưng lại không có dũng khí, câu hỏi chất vấn cũng trào lên cổ họng rồi lại cố nuốt xuống. Nàng cực kỳ đáng thương rầm rì hai tiếng sau đó duỗi tay ra kéo ống tay áo hắn, chớp mắt thả hai tờ giấy lên mặt bàn hắn.

“Đại nhân, trên đường yên vui mới mở một tửu quán, nghe nói rượu rất thơm, đầu bếp tay nghề tốt nên làm được nhiều món đồ ăn nhiều sắc thái. Nô gia thấy ngài hẳn cũng sắp xong việc rồi, nếu được thì ngài nể mặt cùng nô gia ăn một bữa cơm nhé?”

Tống Lập Ngôn bình tĩnh mà ngước mắt nhìn nhìn nàng mỉa mai nói: “Lâu chưởng quầy, bản quan là đệ tử dòng chính của Thượng Thanh Tư đó, sao có thể tùy ý bị người ta mê hoặc ra ngoài dùng bữa chứ? Thế chẳng phải không bằng người đi trước sao?”

Lâu Tự Ngọc bị nghẹn, buồn cười mà lắc đầu. Đã qua nhiều ngày như thế mà người này vẫn tức giận một câu kia của nàng. Trí nhớ của hắn tốt quá đi, nhưng nàng lại không thể cùng hắn ngoan cố mà chỉ có thể ôn nhu nói: “Lúc ấy tình thế cấp bách nô gia nhất thời không lựa lời. Ngài nói lời này bây giờ đúng là khiến nô gia khó xử. Đại nhân anh minh thần võ, hòa ái dễ gần, làm sao người đi trước có thể so sánh chứ? Bọn họ không nói nhân tình, lạnh nhạt tàn khốc còn đại nhân ngài bình dị gần gũi, tựa như một cơn mưa xuân kéo dài, khiến toàn bộ bá tánh được ơn trạch!”

Tống Tuân ở bên cạnh bị mấy lời vuốt mông ngựa bất thình lình này của nàng làm cho sặc nước miếng ho liên tục.

Nàng lập tức quay đầu nói: “Ngài nhìn xem, Tống Tuân cũng cảm thấy nô gia nói có đạo lý có phải hay không? Đại nhân của chúng ta làm gì mà mang thù chứ? Đại nhân tâm rộng như biển, yêu dân như con, thế gian ngàn vạn người cũng chẳng ai sánh được với một đầu ngón tay của đại nhân! Ngài chính là khoản tiền lãi lớn nhất trong năm, là túi tiền nặng nhất toàn vàng ròng, là khối vàng sáng bóng nhất trong nhà kho!”

Tống Lập Ngôn tò mò hỏi: “Nhà kho của ngươi có vàng khối hả?”

“Không có, là nhà kho của huyện nha, nô gia nhìn lén thấy được.” Lâu Tự Ngọc thành thật đáp.

Tống Lập Ngôn hừ nhẹ một tiếng sau đó đóng công văn lại, dựa vào trên ghế uể oải mà quay đầu. Lâu Tự Ngọc thấy thế thì lập tức xách váy vòng qua trước mặt hắn nhếch miệng cười nói: “Tiệm rượu kia có gà say rượu thơm nức, nô gia đi trên đường cũng ngửi được.”

Tống Lập Ngôn lại quay đầu sang phía kia.


Nàng bám riết không tha mà vòng theo: “Rượu cũng có Hoa Điêu tốt nhất, không trộn nước, vừa thơm vừa nồng, uống một ngụm đã ấm người.”

Tình cảnh này có chút buồn cười, hắn phải cố lắm mới có thể duy trì biểu tình lạnh nhạt. Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng ân cần của nàng, hắn rốt cuộc cũng mềm lòng, nghĩ nếu đã có bậc thang thì xuống cũng được. Vì thế hắn làm bộ lơ đãng hỏi: “Ngươi đã ăn qua sao?”

“Đúng vậy.” Thấy hắn rốt cuộc để ý tới mình, Lâu Tự Ngọc hưng phấn đứng thẳng người, tay vỗ vào nhau nói, “Hoắc bộ đầu đáp lễ nô gia mấy ngày này đưa canh nên cố ý mời nô gia ăn một bữa cơm vào đúng ngày khai trương. Quả thât là rất ngon!”

“……”

“……”

Tống Tuân tuyệt vọng lau mặt, cảm thấy mình cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao Hồ tộc lại diệt sạch như vậy —— trong trường hợp này cho dù đại nhân nhà hắn không muốn động thủ thì cũng vì lời của nàng mà đại sát tứ phương mất. Mắt nhìn đại nhân sắp siêu lòng, nàng ta không nhắc đến Hoắc bộ đầu thì bị ngứa mông à?

Tuy nói việc này vốn cũng không thể trách Lâu chưởng quầy, mà là đại nhân bản thân đóng cửa không thấy người, nhưng mà…… Ai, oan nghiệt mà.

“Sao ngài lại trầm mặt nữa rồi?” Lâu Tự Ngọc sợ tới mức nhảy dựng lên, tay giữ chặt tay hắn lắc lắc, “Nô gia nói sai cái gì sao?”

“Ngươi không sai.” Tống Lập Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười mà hất tay nàng ra, “Sai chính là bản quan, hôm nay đáng ra không nên gặp ngươi.”

Nàng túm chặt tay hắn không chịu thả, trên mặt vừa buồn cười vừa tủi thân: “Mưa gió đã đến, nô gia cũng biết tâm tình đại nhân không tốt cho nên không dám đến quấy rầy, nhưng…… Đã vài ngày không gặp, nô gia thực sự nhớ đại nhân, muốn nhìn xem đại nhân đang làm cái gì, ăn được không, ngủ ngon không. Cho dù đại nhân không muốn thấy nô gia thì cũng đừng đuổi nô gia đi. Nô gia đứng sau lưng ngài có được không?”

“Giống như thế này.” Nàng nói xong thì chạy đến sau lưng hắn, ngoan ngoãn lui ba bước, thật cẩn thận hỏi, “Như vậy tốt không?” Không đợi hắn trả lời, nàng vội vàng bổ sung: “Đại nhân không muốn ra ngoài cũng được, nô gia ở đây đợi, chờ ngài đi nghỉ nô gia sẽ đi.”


Nàng thật sự luống cuống chân tay, đứng ở phía sau ngoan ngoãn giống đứa nhỏ phàm nhân mà khoanh tay, khóe mắt gục xuống, nhìn thật ra rất giống bộ dạng lúc hóa ra nguyên hình, cực kỳ vô tội lại đáng thương.

Cũng không biết là câu nào nàng nói đã lấy lòng hắn nhưng sắc mặt Tống đại nhân đã hòa hoãn hơn. Hắn hừ nhẹ hai tiếng rồi sửa sang lại công văn cho thỏa đáng rồi mới hỏi: “Tửu quán kia thật sự tốt như thế sao?”

“Thật mà, thật sự đó.” Lâu Tự Ngọc nhanh chóng gật đầu nói, “Nô gia đã nếm rượu của nhà kia và đảm bảo đại nhân sẽ thích. Lúc đó nô gia nghĩ nhất định phải mang đại nhân tới nếm thử.”

Tống Tuân nhìn quanh, kịp thời mở miệng: “Chưởng quầy có tâm, tiểu nhân thường nghe người ta nói nếu một người ra ngoài thấy cái gì hay, tốt mà nhớ đến một người khác thì chứng tỏ trong lòng người đó rất quan tâm đến đối phương.”

“Ngươi giúp nàng làm cái gì?” Tống Lập Ngôn mắng hắn.

Tống Tuân duỗi tay che miệng, sau đó ra hiệu cho Lâu Tự Ngọc. Người sau nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nói: “Nô gia sao có thể không để ý đến đại nhân chứ? Ăn cơm ngủ, lúc nào nô gia cũng nghĩ tới ngài, chỉ sợ nói ra đại nhân lại bảo nô gia tùy tiện.”

“Ngươi thật rất tuỳ tiện.” Tống Lập Ngôn tức giận mà nghiêng mắt liếc nàng một cái sau đó đứng dậy bắt lấy áo choàng vắt trên bình phong.

Mắt Lâu Tự Ngọc sáng ngời, miệng hoan hô một tiếng rồi nhào lên ôm lấy cánh tay hắn dùng sức vẫy đuôi: “Nô gia cùng Hoắc bộ đầu không thể coi là thân quen được, lúc cùng nhau không tránh khỏi câu nệ. Hôm nay đi cùng đại nhân thì chúng ta phải ăn uống cho thật no say mới được!”

“Chưởng quầy mời khách sao?”

Lâu Tự Ngọc đau lòng mà cắn răng một cái nói: “Được.”

Tống Lập Ngôn rốt cuộc cười khẽ, vừa đi vừa đẩy nàng ra nói: “Đứng đắn chút.”


“Không cần.” Lâu Tự Ngọc chính là giỏi nhất khoản được một tấc lại tiến một bước, nàng ta chẳng những không buông mà ngược lại càng ôm tay hắn chặt hơn, “Thượng Thanh Tư nhiều đệ tử như vậy nhưng đại nhân vẫn là người tốt nhất, trên người cũng ấm áp nhất.”

Tai hắn đỏ ửng, muốn mắng nàng nhưng lại có chút xấu hổ mở miệng nên chỉ đành bước nhanh ra phủ, một đường kéo nàng lên xe ngựa.

Tiệm rượu mới mở ở giữa con phố sầm uất, đã qua giờ dùng cơm nên quán rất vắng khách. Lâu Tự Ngọc cũng không lên nhã gian trên lầu mà lôi kéo Tống Lập Ngôn ngồi xuống đại sảnh, nhìn danh sách đồ ăn treo trên tường mà gọi loạn một hồi.

Tống Lập Ngôn nhướng mày: “Không đau lòng bạc hả?”

Đau lòng chứ nhưng chút bạc này so với hai trăm lượng tiền thuế kia có tính là gì? Lâu Tự Ngọc cười hắc hắc, vuốt vành tai nói: “Nô gia còn không phải càng đau lòng đại nhân hơn sao? Nghe nói gần đây ngài ăn cơm không ngon, hôm nay nhất định phải ăn một bữa thật ngon mới được.”

Hừ nhẹ một tiếng, Tống Lập Ngôn đánh giá tiệm rượu này: Nó mới được sửa sang lại, nhìn khá hơn khách điếm Chưởng Đăng nhiều. Chỉ tiếc là không có mùi khói lửa, nơi nơi lạnh băng. Trong phòng bếp hình như đang làm nóng món gà say rượu, mùi hương phiêu tán ra ngoài phố khiến moi người đều phải cảm thán. Tiểu nhị cầm một vò rượu đi lên, vừa mới tháo giấy dán muốn rót rượu thì nghe thấy ngoài cửa có một tiếng hét thảm: “A!”

Lâu Tự Ngọc đang uống trà thì bị tiếng hét này dọa cho sợ đến mức sặc trà ho liên tục. Nàng quay đầu mắng: “Ban ngày ban mặt kêu to làm cái gì?”

Ở khung cửa rộng lớn xuất hiện một bàn tay nhỏ, run rẩy túm lấy khung cửa, ngay sau đó có một đứa nhỏ ló đầu vào. Hắn đã khóc đến chóp mũi đỏ hồng, nước mắt lưng tròng nhỏ giọng nói: “Hức…… Quấy rầy rồi.”

Đứa nhỏ này thoạt nhìn tầm bảy tám tuổi, lớn lên cực kỳ phấn nộn, trên tóc búi một búi tóc nhỏ cột dây buộc màu nâu. Dây lưng của hắn kéo dài đến gót chân nhưng lại không bị giẫm lên. Hắn thò đầu vào trong thoáng nhìn qua, đang muốn đi thì đột nhiên lại nhìn về một phía, hai mắt sáng trưng.

Lâu Tự Ngọc nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện tiểu nhị đang bưng gà say rượu đi qua.

“Xin mời khách quan dùng.” Tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn bọn họ sau đó quay đầu nhìn đứa nhỏ đang há mồm chảy nước miếng thì lập tức đuổi đuổi, “Đi đi đi, về nhà tìm phụ thân mẫu thân của ngươi đi.”

“Phụ thân và mẫu thân ư?” Như là bị chọc trúng chỗ thương tâm, đứa nhỏ hít hít cái mũi sau đó xoạch xoạch bắt đầu rớt nước mắt. Đứa nhỏ lớn lên đáng yêu, có khóc cũng không khiến người ta phiền mà chỉ khiến người ta đau lòng. Hắn bị tiểu nhị đẩy hai bước thì vẫn quay đầu nhìn thịt gà trên bàn.

Tống Lập Ngôn nhìn Lâu Tự Ngọc, người sau vẻ mặt không có gì nói: “Nếu đaại nhân muốn cho đứa nhỏ ăn vài miếng thì gọi hắn vào đi thôi.”

“Vì sao ngươi không gọi?” Hắn khó hiểu, “Trước kia ở kinh đô dùng yến, các cô nương trước mặt bản quan đều không thiếu có lúc thương tiếc đứa nhỏ hoặc con chó con mèo gì đó.”


“Như vậy có vẻ thiện lương đúng không?” Lâu Tự Ngọc hừ cười, “Cửa son rượu thịt thối hoắc, ngẫu nhiên bố thí cũng không phải chuyện xấu gì nhưng nô gia chính là người lăn lộn trong bùn, chính mình còn không đủ ăn thì làm sao còn đi thương xót người khác được? Hơn nữa đứa nhỏ kia ăn mặc không kém, nhất định là đi lạc thôi.”

Thật đúng là ý chí sắt đá, Tống Lập Ngôn lắc đầu vẫy tay với đứa nhỏ kia. Hai mắt đứa nhỏ sáng ngời, vòng qua tiểu nhị chạy tới bên người hắn.

“Tên ngươi là gì?” Hắn hỏi.

Đứa nhỏ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Phụ mẫu chưa đặt tê.”

“Sao lớn thế này rồi còn chưa đặt tên?” Lâu Tự Ngọc bẻ một miếng thịt gà nhai, tròng mắt vừa chuyển đã vung vẩy miếng thịt gà trước mặt hắn hỏi, “Muốn ăn sao?”

Đứa nhỏ liên tục gật đầu.

“Vậy được, ngươi ăn cái này rồi thì về sau gọi là Cánh Gà.” Nàng nhếch miệng đưa thịt cho hắn.

Đứa nhỏ bé thế nào đã biết tên có ý nghĩa gì, cứ có ăn là tít mắt, vừa ‘vâng vâng” vừa gặm thịt gà. Tống Lập Ngôn ở bên cạnh nhìn không nổi nữa mà mắng nàng: “Nào có người nào đặt tên như thế?”

“Ở nông thôn đều thích kiểu này, đứa nhỏ thích ăn cái gì thì gọi cái đó, dễ nuôi.”

“Thế thì say rượu nghe hay hơn cánh gà chứ?”

Hai người tranh tới tranh đi cũng không tìm được tên nào hay, còn đứa nhỏ thì nhanh chóng gặm gà sạch sẽ, xương còn xếp thành hình cánh gà chỉnh tề đặt trên bàn.

Lâu Tự Ngọc cảm thấy buồn cười hỏi: “Cánh Gà, ta thấy ngươi ăn cũng được đó, trông chẳng giống đang thương tâm tẹo nào. Sao vừa rồi ngươi khóc ghê thế?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui