Đại nhân luôn đạm mạc, nhiều năm như vậy Tống Tuân cũng đã quen. Nhưng dù cảnh ngộ có khó khăn thế nào thì Tống Tuân cũng chưa từng nghe thấy giọng điệu này từ hắn. Nó bình tĩnh, không hề gợn sóng, giống một ao nước lặng, nương ánh trăng lấp lánh ánh sáng. Chờ ánh trăng tàn rồi thì ao nước này sẽ hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Không hiểu sao tâm tình của hắn cũng trầm xuống theo.
Tình thế trước mắt của Thượng Thanh Tư cũng chẳng tốt gì mấy, bầy yêu xuất thế, dung nham nóng chảy cuồn cuộn khắp nơi. Vài lão tiền bối từ kinh đô vội chạy tới cũng đang trụ trận, dưới chân Kỳ Đấu Sơn còn cần số lượng lớn người dốc sức. Hắn thật sự cũng không nhàn hạ tìm hiểu sâu thái độ của đại nhân nhà hắn.
Tống Tuân đi theo hắn đến trạm dịch lấy ngựa sau đó quay đầu lại hướng Tề Mân rời đi mà yên lặng thở dài.
Tề Mân đi lần này hơn phân nửa sẽ không về, chính hắn cũng biết điều đó nhưng lúc Triệu Thanh Hoài hỏi ai có thể đi làm nhiệm vụ thì hắn vẫn xung phong. Cũng không phải vì chúng sinh mà là hắn cảm thấy nếu nhất định phải có người chết thì không bằng để hắn đi. Tóm lại hắn đã không còn lý do gì để tồn tại trên thế gian này nữa.
Lâu Tự Ngọc nói không sai, hắn là người mang đầy tội nghiệt, nếu có người đáng chết thì hắn nhất định phải xếp đằng trước. Lúc niên thiếu hắn đã giết rất nhiều người, cũng không ít hơn đám yêu quái. Có thể làm công việc trong nha môn là do mấy năm trước La Vĩnh Sanh mang hắn về Thượng Thanh Tư, nếu không hắn đã sớm rơi đầu trên đoạn đầu đài.
Nhưng La Vĩnh Sanh cũng không tính là người tốt, ông ta thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, kỳ thật thủ đoạn không tầm thường. Lúc Tề Mân còn phụng dưỡng bên người ông ta đã trơ mắt nhìn ông ta cực tuyệt Hoa Diêu tiền bối nhưng lại vòng một vòng lớn để Chưởng Tư sắp xếp bà ở lại bên người mình. Tề Mân cảm thấy Hoa Diêu là người hiếm hoi thanh tỉnh ở Thượng Thanh Tư, đáng tiếc gặp người không tốt nên hơn nửa đời đều phí hoài trên người La Vĩnh Sanh.
Đang nghĩ ngợi tới đây thì đằng trước có hai cánh tay của sư huynh đệ đồng môn rơi xuống. Tề Mân lạnh nhạt né tránh, nhìn thoáng qua thì đoán đây là người thủ trận, vì yêu quái phá trận nên bị trận pháp thiêu thân, chỉ còn hai cánh tay may mắn sót lại.
Ngàn năm trước, lúc phong ấn Yêu Thần thì người của Thượng Thanh Tư cũng tiến vào triều đình. Đa phần mọi người lúc đó đều cùng tiêu tan với Yêu tộc, chỉ còn lại vài người lấy chiến công thăng quan tiến tước, sau đó mới có Thượng Thanh Tư huy hoàng như ngày hôm nay. Nhưng lần này Tề Mân cảm thấy Thượng Thanh Tư có lẽ sẽ thật sự bị diệt môn.
“Sư huynh!” Có người hô hắn một tiếng, vội vàng nói, “Đằng trước đã không chống đỡ được nữa rồi!”
Tề Mân chậm rãi tiến lên, nhìn bọn họ nâng người xuống, theo bản năng nhìn lướt qua. Ừ, cũng là bị thương do phá trận, sợ là không sống được bao lâu nữa, cả người toàn là máu. Nhưng lúc cáng đi ngang qua, hắn nhận ra cái gì không đúng: “Từ từ!”
Toàn bộ Thượng Thanh Tư chỉ có một vị nữ đệ tử, ngoài bà ấy ra chẳng có ai mặc váy hành tẩu. Mà người trên cáng kia mặc váy rõ ràng chứ không phải vạt áo. Tề Mân nhíu mày giữ chặt người nâng cáng, tiến đến nhìn thì sắc mặt khẽ biến.
“Hoa Diêu tiền bối?”
Ngón tay Hoa Diêu giật giật, mí mắt nâng lên nhìn hắn một cái, khóe môi cũng giật giật rồi nhắm mắt lại.
Không phải bà ấy đã xin từ chức rồi sao? Đến một chức vụ cao cấp trong tư nội bà ấy cũng không muốn mà cõng tay nải quyết tuyệt rời đi. La Vĩnh Sanh tức đến nỗi vài ngày chưa ngủ được. Sao bà ấy lại xuất hiện ở đây? Tề Mân khiếp sợ không thôi, duỗi tay xem mạch cho bà ta. Nhưng đáng tiếc, hắn là ngỗ tác không phải đại phu, cho dù biết bà ấy đã nguy ở sớm tối nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nếu La Vĩnh Sanh biết chuyện này……
Hoa Diêu hình như đã nhớ ra hắn là ai vì thế nhẹ giọng mở miệng: “Nếu còn có sức lực thì đi hỗ trợ đi.”
Tề Mân hiểu ý bà không biết hắn truyền lời dư thừa. Xuất phát từ sự tôn trọng với trưởng bối, Tề Mân gật đầu cáo lui rồi tiếp tục đi về phía trước tiếp nhận vị trí của mấy sư đệ, bắt đầu thủ trận.
Kỳ thật thật nói cho La Vĩnh Sanh hẳn là cũng không sao, người nọ ích kỷ quen rồi, lúc trước Triệu Thanh Hoài làm người tới thủ trận ông ta cũng chẳng hé răng nói gì nên trước mắt cho dù biết Hoa Diêu tiền bối ở chỗ này thì hẳn là ông ta cũng không có động tác gì. Tề Mân vừa hộ trận vừa nghĩ, ngoài tên ngốc như Tống Lập Ngôn thì trên thế gian này còn có tình cảm nào sâu đậm như thế sao?
Con người đều là ích kỷ, nếu không phải vì thành lập một quốc gia hoà bình thì chắc chắn cũng sẽ chém giết lẫn nhau. Cái gì mà huyết thống, cái gì mà tình cảm, tất cả đều là lời nói dối mà kẻ thống trị bịa ra. Mọi người vì sống tạm mà tuân thủ, tự mình lừa gạt bản thân đến cuối cùng cũng coi là thật. Hắn đều nhìn thấu hết, lúc bọn họ sắp chết thì cũng cha con chém giết lẫn nhau, anh em tàn sát, người nào cũng chăm chăm bảo vệ mạng mình. Con người trên thế gian này ghê tởm trăm đường, hắn đều đã nhìn thấu hết.
Xác chết của Xi Vưu bùng nổ thành dung nham tràn xuống, vô số yêu quái từ trên núi chạy xuống, va trạm vào bốn phía pháp trận. Tề Mân tu vi không cao lắm, thủ trận một lát đã thấy ngũ tạng lục phủ đều xoắn lại với nhau, trong miệng đều là mùi tanh ngọt. Một cơn bực bội nảy lên, hắn nhớ tới lời La Vĩnh Sanh nói khi cứu mình.
“Ngươi giống ta, là người cực kỳ ích kỷ, chính mình bất hạnh thì nhất định cũng muốn kéo người khác xuống địa ngục. Thế nên ngươi thích giết người còn ta thích cứu người.”
Trước mắt giống như hiện ra bộ áo dài của La Vĩnh Sanh và nụ cười nho nhã nhưng tàn nhẫn của ông ta. Tề Mân hừ cười, lau máu bên khóe miệng rồi truyền hồn âm cho ông ta. Hắn không trông cậy La Vĩnh Sanh sẽ đến, nhưng hắn biết nếu Hoa Diêu chết ở chỗ này thì La Vĩnh Sanh nhất định sẽ thống khổ. Mà ông ta thống khổ thì hắn sẽ được thoải mái.
Ân oán trả xong.
Lũ bất ngờ hợp cùng dung nham, chẳng những không tiêu tan lửa lớn trên núi mà còn bao phủ cả ngọn núi trong moọt màn sương khói. Người thủ trận dưới chân núi đều là kẻ chán sống, không có người nào lâm trận bỏ chạy, Hoa Diêu dù bị trọng thương cũng muốn lấy hồn phách bản thân ra phong trận.
Cánh tay bà đã đứt một bên, một cánh tay còn lại niết quyết có chút khó khăn. Bốn phía đều bận rộn, tất nhiên không có người nào có thể giúp bà ấy. Bà chỉ có thể chậm rãi hoạt động ngón tay, ý đồ niệm một chú thuật lén nhìn được trong sách cấm.
Nhưng chưa đợi bà niệm xong thì bên người đột nhiên nổi lên một cơn gió, thổi khiến bà đầu váng mắt hoa, cuống quít nhắm mắt lại. Đợi gió ngừng lại, Hoa Diêu mới phát hiện bốn phía đã không phải cảnh sắc hoang dã vừa rồi mà là doanh trướng hết sức quen thuộc.
La Vĩnh Sanh đứng ở trước mặt bà, nhìn từ trên cao xuống một cách châm chọc: “Không phải nói phải về quê sao, thế nào lại trở lại rồi? Cái người vội vàng đi thủ trận này là ai?”
Hoa Diêu lặng người nhìn ông ta trong chốc lát, xác định không phải mình đang nằm mơ mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy trong lòng bà tràn đầy mệt mỏi, trong lòng cũng chẳng còn quấn quít si mê như trước nhưng trước khi chết còn có thể nhìn thấy ông ta thì coi như đời này của bà cũng hoàn chỉnh.
“Này, lão thái bà?” La Vĩnh Sanh nhíu mày, duỗi tay nắm cổ tay bà tìm tòi mạch sau đó sắc mặt đại biến, “Bà làm cái gì?”
Hoa Diêu không nói nữa —— cũng nói không được nữa, tinh khí đã hết, hồn phách không xong.
……
Tống Lập Ngôn dẫn người hộ tống bá tánh trong thành bỏ chạy, lại giết mấy con yêu quái nhân lúc loạn lạc muốn ăn người. Lúc này hắn cùng Triệu Thanh Hoài cố thủ huyện Phù Ngọc. Triệu Thanh Hoài đi nha môn ứng phó đám quan viên của châu thượng nghe tin mà đến, hắn thì đứng trước cửa khách điếm Chưởng Đăng nhìn đèn lồng treo trước cửa.
Qua thời gian dài không được xử lý, đèn lồng màu đỏ cam đã che kín bụi, hắn an tĩnh nhìn, hầu kết khẽ nhúc nhích. Sau này đổi lại hắn chờ nàng, nhưng dù hắn nguyện ý chờ thì nàng có nguyện ý về không?
Đinh linh ——
Giống như nghe được tiếng chuông nơi nào đó, mắt Tống Lập Ngôn co lại, nhanh chóng xoay người siết chặt tay, hô hấp cũng cứng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...