Tống Tuân đang ở bên ngoài chỉ huy người nâng gương nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại thấy Lâu chưởng quầy lại biến trở lại bộ dáng cười ngây ngô lúc mới tới, hai tay ôm mặt, cả người đỏ bừng.
“Đại nhân?” Hắn nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Ngài làm cái gì thế?”
Tống Lập Ngôn thản nhiên mà dắt dây cương, thấp giọng đáp lời: “Nói những gì người khác nói thôi.”
Tống Tuân không hiểu ra sao, chỉ đành nhìn hai người lên ngựa, mờ mịt hỏi: “Đã trễ thế này, Lâu chưởng quầy còn muốn cùng đại nhân cùng nhau đi sao?”
“Tiện đường đưa nàng trở về.”
Nhưng đường về huyện nha và khách điếm không giống nhau mà? Tống Tuân chưa kịp nói ra thì vó ngựa đã nhấc lên một đám bụi khiến mặt hắn đen thui. Hắn nhịn không được cảm khái, đúng là xưa đâu bằng nay, đại nhân nhà hắn lúc trước còn bị người ta nghẹn đến nói không nên lời thế mà hiện tại lại phong hoa tuyết nguyệt cực kỳ thành thạo thế này. Ngựa kia của hắn đến Tống Tuân còn chưa được ngồi đâu.
Gió đêm gào thét, Lâu Tự Ngọc danh chính ngôn thuận mà ôm eo Tống Lập Ngôn, trong lòng lo lắng Mạnh Bà kính nhưng lại không dám nhắc nhở hắn mà chỉ có thể nói bóng nói gió: “Nô gia cảm thấy vài hung phạm hôm nay thật sự không cần động tay. Đều đã là chuyện đời trước, người chết là hết, sao còn liên lụy đến đời này chứ? Giết người phải đền mạng, lại phải đi vào luân hồi nhiều đau khổ.”
Tống Lập Ngôn hừ cười: “Chuyện cũ năm xưa Lâu chưởng quầy đã quên sạch sẽ sao?”
“Quên thì không nhưng cũng không để ý như trước nữa.”
“Cho dù Tống Thừa Lâm còn có thể sống lại ngươi cũng không thèm để ý sao?”
Cánh tay ôm eo hắn cứng lại, Tống Lập Ngôn mím môi, trong lòng cũng căng thẳng theo. Không thèm để ý là không có khả năng, miệng nàng nói đến dứt khoát nhưng nếu đã quên sạch người kia vậy chẳng phải cũng chẳng có liên quan gì tới hắn sao?
Một đường này hai người đều không nói chuyện. Tống Lập Ngôn đưa nàng về khách điếm sau đó giục ngựa hồi phủ. Vừa bước chân lên bậc thang thì khuôn mặt tuấn lãng của hắn đã bị bóng đèn lồng trên đỉnh đầu lay động khiến cho tối tăm hơn.
“Đại nhân không vui vẻ à?” Có người ở góc tường cười nói, “Mỹ nhân cũng ôm vào lòng rồi sao vẫn có dáng vẻ này?”
Giải Trĩ Kiếm ra khỏi vỏ, Tống Lập Ngôn không chút nghĩ ngợi đã nâng kiếm đâm qua. Hắn nghe thấy giọng Bùi Hiến Phú, và lần này nhất quyết sẽ không để tên này đào tẩu. Nhưng lúc ánh sáng trên thân kiếm chiếu sáng một góc chỗ tối lại thấy một mảnh lụa xanh bị cắt nhẹ bay lên rồi rơi xuống. Tống Lập Ngôn nhìn nó, con ngươi hơi co rụt lại, tiếp theo trong mắt hắn nảy lên thất vọng vô biên.
“Hóa ra thật sự là ngươi.”
“Sư đệ, sao ngươi lại nỡ ra tay với sư huynh chứ?” Giọng Diệp Kiến Sơn truyền ra từ dưới mũ trùm, mang theo theo chút tủi thân đáng thương.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Tống Lập Ngôn vung kiếm chém lên mũ trùm của hắn. Một tiếng động nhẹ vang lên, ống tay áo của Bùi Hiến Phú lại bay ra từ chỗ tối, ôn nhu mà quấn lên Giải Trĩ Kiếm của hắn, giọng nói lúc này lại là của Bùi Hiến Phú nói: “Sư đệ thật thô lỗ.”
Tống Lập Ngôn lạnh mắt nhìn hắn.
“Từ nhỏ sư huynh đã đau lòng ngươi nhất vậy mà ngươi nỡ lòng nào dùng ánh mắt đó nhìn sư huynh chứ?” Bùi Hiến Phú bước chậm ra, áo choàng màu đen quét lên mặt đất sàn sạt, “Tốt xấu gì cũng là đồng môn một hồi, ta còn cùng ngươi ở chung một chỗ hai mươi năm đó.”
Giọng nói của hắn mang theo tiếng vọng, người trước mặt đi một bước chia làm hai người, một bên là Diệp Kiến Sơn đội mũ trùm, một bên là Bùi Hiến Phú mang theo tươi cười quỷ dị. Lại một bước nữa, hai người kia lại hợp làm một, trên mặt là nụ cười hiền từ với hắn.
Đầu có chút đau, Tống Lập Ngôn nói không nên lời, bàn tay cầm kiếm hơi run lên. Hắn nghĩ rằng đại sư huynh có thể bị bắt buộc, cũng nghĩ rằng hắn có lẽ có nỗi khổ nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại là chân thân của Bùi Hiến Phú.
Bùi Hiến Phú luôn luôn lấy hồn thể xuất hiện, mà lúc đại sư huynh xuất hiện thì trên đầu luôn đội mũ trùm. Trong tư nội có người nói mắt hắn sợ ánh sáng nên nhiều năm qua cũng chưa ai hoài nghi hắn, cũng không ai phát hiện trên người hắn có yêu khí.
“Ngươi giấu cũng thật sâu.”
Bùi Hiến Phú nghe vậy thì nâng tay áo lên cười rộ nói: “Ngươi thông minh như thế, nếu ta không trốn thật sâu thì sao có thể giấu diếm ngươi? Nếu không có Diệp Kiến Sơn làm người bảo đảm thì ngươi sớm đã hoài nghi ta, sao có thể ngoan ngoãn nghe ta nói chứ?”
Lợi dụng hắn cướp đoạt nội đan của Yêu Vương, biến hắn thành một thanh kiếm sắc bén trong tay mình, bố cục hơn 20 năm nay cũng quá có lợi. Trên tay Tống Lập Ngôn lại căn lên, siết chặt kiếm, kề lên họng hắn: “Hiện tại chân thân xuất hiện ở trước mặt ta là do ngươi không sợ chết sao?”
“Không.” Bùi Hiến Phú cười khẽ, “Ngươi không có ký ức mấy đời trước thì cho dù có đập nát thân thể này ta vẫn có thể hoàn hồn.”
Tống Lập Ngôn không tin nên lập tức niệm quyết đồng thời vung kiếm. Người trước mặt bị hắn xuyên qua, máu yêu vẩy ra.
“Sao không chịu nghe khuyên bảo thế?” Bùi Hiến Phú lắc đầu, “Nếu là Tống Thừa Lâm năm đó thì có lẽ còn biết nên giết ta thế nào, còn ngươi thì quá non.”
Một chữ cuối cùng vừa xong thì thân thể trước mặt đã vỡ thành mảnh vụn. Bùi Hiến Phú đi ra từ trong thân thể vỡ vụn kia, không hề hấn gì. Hắn ưu nhã chỉnh lại mái tóc dài nói: “Hôm nay ta tới là muốn nhìn xem Tống đại nhân sống thế nào, thuận tiện hỏi nơi tiểu Yêu Vương đang ở.”
Tống Lập Ngôn lại vung kiếm chém nhưng người trước mặt giống như lang yêu trước đây, không hề mảy may bị thương.
“Thoạt nhìn có vẻ đại nhân không hề muốn nói, vậy ta đi hỏi Lâu chưởng quầy vậy.” Bùi Hiến Phú nâng bước đi xuyên qua Giải Trĩ Kiếm nhưng không bị ảnh hưởng gì mà tiếp tục đi về phía trước, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.
“……”
Đèn của khách điếm Chưởng Đăng còn chưa tắt, Lâu Tự Ngọc tâm tư nặng nề, cứ thế muốn đi ngủ nhưng Cánh Gà lại ôm chăn nhỏ bò xuống giường mình, bịch bịch chạy tới mép giường nàng tủi thân nói: “Tỷ tỷ, ta không ngủ được.”
“Như thế nào?” Lâu Tự Ngọc nhìn nhìn bên ngoài, “Gió lớn nên ngươi sợ hả?”
Cánh Gà đáng thương hề hề mà gật đầu nói: “Ta có thể ngủ ở méo giường tỷ tỷ không?”
“Lạnh băng thì ngủ thế nào?” Lâu Tự Ngọc lắc đầu, nàng dịch vào trong giường vỗ vỗ chăn nói với hắn, “Đi lên đi.”
Cánh Gà vui mừng dùng cả tay và chân bò lên giường, ngoan ngoãn trùm kín chăn, không đến chốc lát sau hắn lại trộm xốc chăn ra nhìn nàng. Mỹ nhân tỷ tỷ không nhìn hắn mà là đang dựa vào tường ngây người, đôi mắt phượng lóe ánh sáng như có như không, cực kỳ xinh đẹp.
“Tỷ tỷ suy nghĩ cái gì thế?” Hắn hỏi.
Lâu Tự Ngọc còn chưa hoàn hổn chỉ nhẹ giọng đáp: “Tỷ tỷ nghĩ nếu đặt một người lên đầu quả tìm thì phải nói với hắn thế nào hắn mới biết?”
Cánh Gà chẳng hiểu gì cả hỏi: “Đầu quả tim có thể thả người sao? Không phải đều thả người vào trong miệng hả?”
Mỹ nhân tỷ tỷ trừng hắn một cái: “Ngươi nói là ăn thịt người, tỷ tỷ nói là người trong lòng, chính là người mình thích đó. Chỉ cần thấy hắn sẽ vui, không thấy sẽ nhớ, lại luôn ngửi được từ trên người hắn một mùi mà ngươi không ngửi thấy được từ trên người kẻ khác.”
Cánh Gà chớp chớp mắt: “Ta đây cũng thích tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ thì vui mừng, không thấy sẽ nhớ, trên người tỷ tỷ có mùi gà say rượu.”
“……” Lâu Tự Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, đang định nói hắn hai câu thì ngoài cửa sổ đột nhiên có người nhảy vào.
Nàng đã bày yêu trận quanh nhà để phòng Bùi Hiến Phú đột nhiên xông tới gây bất lợi cho Cánh Gà nên động tĩnh này khiến bọn họ nhảy dựng. Nhưng lúc Lâu Tự Ngọc tập trung nhìn thì thấy người tới không phải Bùi Hiến Phú mà là một vị quân tử thường ngày chỉ đi đường chính.
“Tống đại nhân có hứng thú thế sao?” Nàng bật cười, “Nửa đêm ngài còn muốn đến chiếm giường chắc?”
Tống Lập Ngôn nhìn quanh bốn phía, lại thaáy cảnh tượng trên giường nàng thì sắc mặt trầm xuống, tiến lên bọc Cánh Gà vao chăn sau đó khiêng lên vai.
“Ngài định làm gì?” Lâu Tự Ngọc hoảng sợ, “Này…… Cho dù muốn động thủ với đứa nhỉ thì cũng không cần vào lúc đêm hôm thế này chứ?”
“Bùi Hiến Phú xuất hiện.” Tống Lập Ngôn nói, “Ta mang các ngươi về huyện nha trước đã.”
Lâu Tự Ngọc cảm động: “Hóa ra đại nhân lo cho nô gia.”
“Không phải.” Tống Lập Ngôn thẳng thắn thành khẩn nói, “Bản quan lo lắng cho tiểu Yêu Vương này bị hắn cướp đi.”
“……”
Mặt nàng xụ xuống, muốn oán giận hắn hai câu nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống vì nghe thấy hồn âm của Lâm Lê Hoa: “Chủ tử, cứu mạng!”
Ánh mắt nàng biến đổi, vội vàng xuống giường nói: “Đại nhân dẫn hắn về huyện nha trước, nô gia còn có việc muốn ra ngoài một chuyến.”
Tống Lập Ngôn muốn gọi nàng nhưng người này đã chạy nhanh ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ nôn nóng, cái đuôi đều lộ ra một nửa. Hắn còn đang khiêng Cánh Gà nên không tiện bắt người, đành lắc đầu đưa người về huyện nha.
“Ta có thể tự đi.” Cánh Gà ồm ồm nói.
Tống Lập Ngôn không để ý tới hắn mà chỉ đi thẳng về phòng mình, cùng Triệu Thanh Hoài lập pháp trận sau đó khóa cửa phòng lại.
So với vẻ hoạt bát khi ở trước mặt Lâu Tự Ngọc, lúc này Cánh Gà có vẻ khá an tĩnh khi ở với hắn. Khuôn mặt nhỏ của hắn không có biểu tình gì, thoạt nhìn có chút cảm giác trưởng thành. Hai người mặt đối mặt, Cánh Gà đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi yên tâm để nàng một mình đi ra ngoài sao?”
Tống Lập Ngôn quét hắn một cái, cầm ấm trà rót trà nói: “Nàng đã thành niên, số tuổi so với ta còn lớn hơn lại thông minh thì bản quan có gì mà cản?”
“Ít nhiều ngươi cũng nên lo lắng chứ.”
“Nàng so với cả hai chúng ta đều lợi hại hơn, không bằng ngươi lo cho chính mình ấy.” Tống Lập Ngôn đặt chén trà trước mặt hắn nói, “Đừng kéo chân sau của nàng.”
Cánh Gà không có ý muốn uống trà, hắn chỉ ôm chăn nhỏ của mình nằm lên giường không nói gì.
Tống Lập Ngôn nửa híp mắt hỏi: “Ngươi kỳ thật không nhỏ tuổi như ngươi biểu hiện ra đúng không?”
Nam nhân xem nam nhân là chuẩn nhất, hắn sớm đã có nhận định này nhưng e ngại Lâu Tự Ngọc nên mới không nói. Có điều thế không có nghĩa hắn không biết.
Cánh Gà đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Tuổi nhỏ hay không tuổi nhỏ thì có liên quan gì tới ngươi, ta và nàng đều là yêu là đủ rồi.”
Tống Lập Ngôn cười nhạt: “Cùng là yêu thì thế nào?”
“Cùng là yêu thì sẽ có những chuyện chúng ta biết còn ngươi thì không. Cùng lắm ngươi chỉ sống được trăm năm, còn ta có thể ở bên nàng hàng ngàn, hàng vạn năm.”
“……”
Tống Lập Ngôn lấy ra Phù Đồ vây, mặt không biểu tình nhốt hắn vào. Để hắn ngủ trên giường là quá thoải mái, tù nhân nên có bộ dáng của tù nhân, người mang bảo bối cũng thế thôi.
Sau khi phong ấn thêm pháp trận bên ngoài Phù Đồ Vây, Tống Lập Ngôn vẫn ngồi trên giường giận dỗi. Hắn nhớ tới Bùi Hiến Phú thì trong lòng có thêm hai phần lo lắng. Hắn chỉ cần còn là hồn thể thì bọn họ sẽ chẳng có biện pháp gì, nếu cứ thế thì bọn họ vĩnh viễn ở thế hạ phong.
Ánh mắt hắn nhìn quanh phòng băn khoăn, sau đó Tống Lập Ngôn đột nhiên nhìn thẳng vào Mạnh Bà kính đang được đặt trong phòng mình.
Có lẽ Tống Thừa Lâm biết cách phong ấn hồn thể chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...