Kết giới mờ ảo che mắt những người không liên quan, cũng ngăn cách tiếng vang bên ngoài. Sắc mặt La An Hà khi đứng trong kết giới lập tức âm trầm. Hắn từ trên cao nhìn xuống Tống Lập Ngôn nói: “Niệm tình đồng môn ta sẽ cho ngươi hai phần mặt mũi, nhưng oán hận chất chứa không báo thì lòng ta khó tiêu.”
Tống Lập Ngôn vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ trên giường nệm, đến khóe mắt cũng lười cho hắn mà chỉ nói: “Thay vì nói oán hận chất chứa thì không bằng nói đó chính là tâm ma của La đại nhân ngươi.”
“Ha.” La An Hà vuốt chùm râu quai nón nói “Ta thì có thể có tâm ma gì? Ngươi đừng có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng này, ta quả thực không quen nhìn tí nào. Ngươi không phải vận khí so với ta tốt hơn chút nên mới chiếm được vị trí đệ tử dòng chính sao? Luận về tu vi và phù thuật thì ta làm gì thua ngươi ở chỗ nào?
Tu vi của hắn không cạn, so với người cùng thế hệ thì quả thật nhiều năm nay hắn không có đối thủ cho nên hắn tự phụ là phải. Tống Lập Ngôn cảm thấy thay vì để hắn luôn giãy dụa trong vũng bùn căm ghét và ghen ghét thì không bằng cho hắn sớm thấy rõ mọi chuyện thì hơn.
Từ trước đến nay hắn không phải là người từ bi, cũng chỉ có sau khi gặp được Lâu Tự Ngọc, lại xảy ra nhiều biến cố nên hắn mới thu liễm chút. Hơn nữa có lẽ vì hắn chưa từng chân chính thể hiện thực lực nên người này có lẽ cảm thấy đệ tử dòng chính và dòng thứ chẳng khác gì nhau chăng?
Như vậy không ổn.
La An Hà xuống tay không lưu tình, giống như thị uy mà nặn ra ba lá bùa cùng một lúc. Ánh lửa bốc lên trên đầu ngón tay hắn, ba luồng ánh sáng xông thẳng về phía Tống Lập Ngôn. Hắn đã tính toán tốt, cái này chỉ tổn hại thân thể chứng không bị thương về ngoài, cho dù là lão già Triệu Thanh Hoài kia tới cũng không thể tính sổ với hắn. Hơn nữa lực đạo của ba đạo bùa này đủ để Tống Lập Ngôn không dám coi khinh hắn nữa.
Nhưng hắn không tính đến chính là khi ánh sáng xông đến thì trước mặt Tống Lập Ngôn cũng xuất hiện ba lá bùa, chuẩn xác tán nhẫn chống lại đống phù chú của hắn. Ba lá bùa kia bỗng chốc cháy lên, ba đạo cường quang lập tức bật thẳng về phía hắn.
“???”
La An Hà vội lấy tu vi chống đỡ đòn tấn công này. Phí một đống sức lực hắn mới đỡ được. Lúc này hắn khiếp sợ không thôi nói, “Là ai cởi dây trói cho ngươi?”
Tống Lập Ngôn chậm rì rì đứng lên cho hắn thấy Không Giáo Thằng vẫn đang trói trên người hắn.
“Chuyện này không có khả năng.” La An Hà giận dữ, “Không ai có thể vận dụng tu vi khi đang bị Không Giáo Thằng trói hết. Khẳng định là ngươi đang chơi chiêu!”
“Có thể có chiêu gì chứ?” Tống Lập Ngôn cười khẽ, cả người vừa động thì năm lá bùa đã bay ra đứng trước mặt hắn giống như trào phúng nói, “Chỉ cần tu vi của La đại nhân đủ cường đại thì Không Giáo Thằng cũng sẽ không vây khốn được ngươi.”
Sắc mặt La An Hà xanh mét. Thao túng bùa chú còn phải phụ thuộc vào uy lực của bùa chú nhưng cùng một lúc có thể sử dụng bao nhiêu lá bùa là quy chuẩn phán đoán pháp thuật cao hay thấp chuẩn xác nhất. Tống Lập Ngôn đồng thời có thể sử dụng năm lá bùa chính là chế nhạo hắn vừa rồi chỉ lấy ra được ba lá. Như thế thì bảo hắn làm sao nhịn được chứ?
Hắn khẽ quát một tiếng vứt ra năm lá bùa, giọng căm hận nói: “Ngươi đừng đắc ý quá sớm, kết giới này ngươi có thể đi ra hay không còn không chắc đâu.”
“Mong được La đại nhân chỉ giáo.”
Tu vi của La An Hà thâm hậu thì không giả nhưng đồng thời sử dụng quá nhiều hoàng phù thì quả thực đã quá sức. Nhưng đã leo lên lưng hổ thì hắn cũng không thể yếu thế. Hắn cắn răng tung ra 5 lá bùa nhưng lại thấy người đối diện không hề hoang mang bỏ thêm một lá nữa.
Tay hắn còn đang bị trói, cả người dựa vào khí mà điều khiển lá bùa, so với hắn quả là khó khăn hơn nhưng thoạt nhìn lại nhẹ nhàng hơn so với hắn. La An Hà đỏ mắt, lập tức lại lấy thêm một lá bùa nữa. Nhưng theo đó thì khí tức cả người hắn đều căng chặt như dây cung. Hắn không rụt rè mà ngược lại hung ác nói: “Ta nói trước, ngươi mạnh mẽ vận khí mà có xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không gánh trách nhiệm.”
“Có lời này của đại nhân thì ta an tâm rồi.” Tống Lập Ngôn tựa như nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ nói, “Ta vốn đang lo lắng đại nhân lại lấy việc công báo thù riêng rồi gán cho ta tội dĩ hạ phạm thượng.”
Nói xong hắn lại móc hoàng phù ra, bá bá bá, ba lá bùa nữa bay lên.
“……” mặt La An Hà tái đi. Hắn biết 6 lá bùa đã là cực hạn của mình, hơn nữa tụi nó chẳng qua là chống cho đẹp chứ lúc này mà dùng thì uy lực còn không bằng ba lá bùa ngày thường hắn dùng. Nếu lại thêm bùa chú nữa thì hắn quả là rước lấy nhục.
Tròng mắt vừa chuyển, La An Hà lập tức trầm giọng quát lớn: “Ngươi thế nhưng lại sử dụng yêu pháp ư?!”
Tống Lập Ngôn: “……?”
“Nhiều lá bùa thế này thì ở tuổi của ngươi căn bản không thể làm được. Huống chi ngươi còn đang bị Không Giáo Thằng trói tay. Dưới tình cảnh này thì ngoại trừ sử dụng yêu pháp ra chẳng có cách giải thích nào nữa.” La An Hà căm giận nói, “Ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với sư phụ ngươi!” Dứt lời hắn thu lá bùa, hóa ra hai cái vòng sắt.
Tống Lập Ngôn nhìn hắn cười nói: “Đại nhân là tự biết không bằng nên thẹn quá thành giận hả?”
“Ta nhổ vào.” La An Hà thóa mạ một ngụm, “Ngươi cùng yêu quái tiếp xúc, học được không ít âm mưu quỷ kế mà dám nói ta không bằng ngươi sao?”
Hai cái vòng sắt kia bay lên mang theo gió và sát khí mười phần, uy lực cực đại khiến Tống Lập Ngôn phải nghiêng người trốn tránh. Tay hắn bị trói nên có chút không tiện, vừa không lưu ý đã bị cắt mất nửa lọn tóc đen.
Hai mắt La An Hà sáng ngời, xuống tay càng không nể tình, từng bước ép sát, dồn toàn lực. Tống Lập Ngôn nhịn không được rũ mắt, vừa trốn tránh vừa nói: “Ngươi nói ra thì chính khí lẫm liệt cậy mình là đệ tử của Thượng Thanh Tư nhưng có khi không lỗi lạc ngay thẳng được như yêu quái. Chúng nó ít nhất còn tự biết lấy, còn đại nhân thì giống như một kẻ điên bị ghen ghét che mờ mắt.”
“Loại lời này ngươi có bản lĩnh thì tới trước mặt sư phụ ngươi mà nói.” La An Hà đỏ mắt ném vòng sắt về phía đầu Tống Lập Ngôn rồi nói, “Nếu ngươi còn mệnh mà nói.”
Sát khí cuốn theo gió tới, trong đó có toàn bộ hận ý của La An Hà. Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn, cánh tay bị trói buộc đột nhiên căng lên, tiếp theo Không Giáo Thằng “Phanh” một tiếng đứt thành nhiều đoạn. Hắn giơ tay phóng ra khí tức hồn hậu. Hắn dùng tay không túm lấy hai cái vòng sắt kia, lòng bàn tay vừa xoay chuyển đã có bạch quang lóa mắt theo khuyên sắt trực tiếp đánh về phía La An Hà.
Bị chính vũ khí của mình đánh bật là nỗi nhục nhã rành rành của kẻ tu đạo. Nhưng La An Hà còn không kịp tức giận thì đã phải nhanh chóng điểm huyệt vị quanh người. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt tan rã trong một khắc rồi mới tụ lại. Lúc ngước mắt lên, biểu tình của hắn từ phần nộ chuyển thành khiếp sợ không thể khống chế: “Ngươi……”
Sao hắn có thể có tu vi thâm hậu như thế chứ? Không lâu trước đây lúc mới gặp hắn từng thử nhưng ở thời điểm đó tu vi của hai người rõ ràng là sàn sàn như nhau mà!
Tống Lập Ngôn thu tay lại, khắc chế mà nhặt Không Giáo Thằng lên cứ thế trói lại lên người mình rồi nói: “Đại nhân thật sự cho rằng ai cũng đều có thể làm đệ tử dòng chính của Thượng Thanh Tư sao? Tại hạ bất tài, từ nhỏ đã được ưu ái. Mỗi ngày tu vi của ta sẽ tăng tiến gấp ba so với huynh đệ và thậm chí cả sư phụ. Một ngày trước khả năng ngươi và ta sàn sàn nhưng một ngày sau gặp lại đã như mây và bùn.”
Hắn vừa nói tới đây thì cũng tự bật cười: “Ta không có ý mạo phạm mà chẳng qua chỉ nói sự thật. Thiên phú của La đại nhân quả thật quá kém.”
La An Hà: “……”
Mọi người đứng ngoài kết giới đều không nhìn thấy gì và đang to nhỏ khẽ bàn luận. Tống Tuân đang nôn nóng dạo bước, vất vả lắm hắn mới hạ quyết tâm rút đao phá kết giới nhưng ai ngờ kết giới kia lại thình lình tan đi.
“Tống đại nhân!”
“La đại nhân!”
Một đám người nảy lên đi tới xem xét hai người. Ngoài ý muốn là hai người này đều không bị thương, nnhưng sắc mặt La An Hà quả thật khó coi, giống như lá rụng mùa thu bị bọc một tầng bụi, tệ đến mức vài người vội xem mạch cho hắn. Tống Lập Ngôn lại như thường mà nhìn Tống Tuân đang vui sướng nói: “Bảo phòng bếp làm một đĩa tô bánh đi, ta hơi đói bụng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...