Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Kim quang này phóng về phía La An Hà. Đã có kinh nghiệm từ lần giao thủ trước nên La An Hà không dám xem thường nàng nữa. Hắn mượn một nửa pháp lực của một đệ tử trong trận đến che chở mình. Hai luồng sức mạnh va vào nhau, trời đất chấn động. Mắt trận miễn cưỡng ổn định nhưng những nơi khác trong trận khó tránh khỏi lộ sơ hở.

Lâu Tự Ngọc giảo hoạt cong mắt kẹp Cánh Gà trong tay rồi phóng đến chỗ mỏng nhất trong trận. Nhưng Tống Lập Ngôn ở bên cạnh đúng là tận chức trách, bóng nàng còn chưa vọt tới bạch quang của hắn đã chặn đứng, chặn kín mít. Lâu Tự Ngọc tức giận quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lấy hồn âm nói: “Tốt xấu gì cũng từng chung chăn gối, đại nhân đối xử với nô gia thế hả?”

Cái mặt hắn vốn đứng đắn lạnh băng, chớp mắt lập tức lạnh hơn vài phần. Tống Lập Ngôn không đáp lời nàng mà lập tức phóng ra ba sợi Triền Yêu Thằng.

“Không phải thế chứ?” Nàng ré lên rồi né tránh, “Thật sự bắt được nô gia thì đại nhân cũng không được gì tốt đâu.”

“Nói hươu nói vượn.” Rốt cuộc hắn nhịn không được lấy hồn âm đáp lời nàng, “Ngươi là yêu, ta mà bắt ngươi thì có cái gì không tốt?”

Khẩu thị tâm phi! Lâu Tự Ngọc bĩu môi tránh vài tia bạch quang, chín đuôi vừa vung thì kim quang đã bung ra bốn phía. Tống Lập Ngôn bù không kịp, những người còn lại phát hiện không đúng thì lập tức đồng thời phóng tu vi. Bát quái trận bao phủ huyện nha điên cuồng chuyển động, bạch quang bay múa sắc bén như đao nàng chỉ hơi hoảng hốt đã bị cắt mất hai sợi lông đuôi.

Nhưng cái này chỉ duy trì trong nháy mắt, lúc Lâu Tự Ngọc hạ quyết tâm muốn lấy yêu lực cường đại xông ra khỏi trận thì bát quái trận đang bay nhanh đột nhiên cứng lại, tiếp theo nó “Ping” một tiếng nổ tung. Đám người Thượng Thanh Tư ở đây đều bị phản phệ, La An Hà là bị nặng nhất, pháp lực như dòng nước chảy xiết hất văng hắn lên mái ngói đen phía sau, lúc rơi xuống hắn phun ra một búng máu.

“……?” Lâu Tự Ngọc trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nhìn Tống Lập Ngôn, hắn vẫn còn đứng nhưng sắc mặt cực kỳ khói coi, khóe miệng cũng ẩn ẩn có tia máu.


Thả nàng sao? Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng cảm động cực kỳ. Nàng lập tức mang theo Cánh Gà biến mất ngoài tường viện, còn lấy hồn âm truyền cho hắn: “Đa tạ đại nhân.”

Tống Lập Ngôn nhíu mày, còn không kịp trả lời nàng đã bị mấy người của Thượng Thanh Tư xông lên áp chế.

“Được, được lắm!” La An Hà được người ta đỡ đến đây, chỉ vào hắn cười lạnh nói, “Ta vốn cũng biết ngươi ăn cây táo, rào cây sung nhưng ta không thể ngờ được ngươi lại mang mạng sống của sư huỵnh đệ ra làm trò cười!”

“Không phải ta.”

Tiếng pahrn bác đơn giản này căn bản không thuyết phục được ai. Ngay cả Tống Tuân đi lên muốn cứu hắn thì trên mặt cũng là biểu tình phức tạp. Tống Lập Ngôn nhấp môi, nhìn lướt qua đám đệ tử đang chật vật vì phản phệ trong viện, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Bùi Hiến Phú.

Thoạt nhìn Bùi Hiến Phú không tốt hơn người khác bao nhiêu, tay hắn vịn lên bức tường sụp đỏ, vội vàng thở phì phò, trên quần áo cũng có máu. Nhưng không biết vì sao Tống Lập Ngôn đã theo bản năng mở miệng nói: “Là ngươi.”

Cách quá xa nên tựa hồ Bùi Hiến Phú không nghe thấy nhưng hắn thở xong một hơi xong thì nhếch miệng cười nhẹ với Tống Lập Ngôn.

Quỷ quyệt, lại đắc ý.


“Ở đây người sẽ nhẹ tay với hồ yêu kia là ai? Chỉ có đại nhân ngươi, thiện ác bất phân, thị phi không rõ. Thả tiểu Yêu Vương cũng thôi còn tình nguyện đả thương sư huynh đệ nhà mình cũng muốn thả bọn họ chạy. Tội này phải chịu phạt nếu không ai chịu phục được!” La An Hà vẫn phun máu nhưng không chịu ngừng nói. Lúc này cả người hắn tái nhợt đi, không còn sức lực.

“La đại nhân bớt giận.” Diệp Kiến Sơn vội vàng dặn dò, “Đỡ đại nhân về phòng trước, sư đệ bên này có ta trông giữ.”

“Đại sư huynh luôn luôn giao hảo với Tống đại nhân nhưng đừng có theo hắn xuống vũng nước đục này mới tốt.” Có người mắng.

Diệp Kiến Sơn thở dài, túm lấy Tống Lập Ngôn, tự mình dùng “Không giáo thằng” trói hắn. Triền Yêu Thằng trói yêu, Không Giáo Thằng là để trói đệ tử Thượng Thanh Tư không chịu tuân theo quy tắc. Dây này giam cầm tu vi, khiến người có bản lĩnh tới đâu cũng phải ngoan ngoãn chịu phạt.

Thấy thế những người còn lại cũng yên tâm đỡ nhau đi chữa thương, không còn ai oán hận nữa.

Tống Lập Ngôn rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Kiến Sơn sư huynh cũng cảm thấy là ta làm sao?”

Diệp Kiến Sơn dẫn hắn về phòng, lắc đầu thở dài: “Thượng Thanh trận khó mà phá từ ngoài nhưng nếu người kết trận có lòng khác thì nháy mắt sẽ tan ra. Sư huynh cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng cái này……”


“Là Bùi Hiến Phú.” Hắn đánh gãy lời Diệp Kiến Sơn, trầm giọng nói, “Hắn có vấn đề.”

“Bùi tiền bối có thể có vấn đề gì?”

“Trên người hắn có yêu khí, còn dùng yêu pháp. Trong tình huống vừa rồi nếu hắn đột nhiên dùng yêu pháp thì Thượng Thanh trận phá là chắc.”

Diệp Kiến Sơn dừng bước, quay đầu lại thấp giọng nói: “Ngươi biết vì sao trên người Bùi tiền bối có yêu khí mà vẫn được nhận là người của Thượng Thanh Tư không?”

Tống Lập Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Gió thổi tung bay mảnh vải trùm trên mũ của Diệp Kiến Sơn nhưng khuôn mặt hắn vẫn bị giấu, không biết hắn đang có biểu tình gì, chỉ thấy giọng hắn cũng là một bộ dạng thương tiếc nói: “Từ hơn 1000 năm trước Bùi tiền bối sớm đã chết. Hắn chết trong trận đại chiến diệt Yêu Thần. Yêu Thần bị phong ấn là nhờ công vĩ đại của hắn nhưng hắn lại không có được kết cục tốt. Lúc ấy các vị trưởng bối cảm thấy quá đáng tiếc nên bắt đầu dùng cấm thuật trong sách cổ, lấy hồn phách yêu quái chưa ta khiến hắn sống lại.”

Đồng tử đột nhiên co chặt lại, Tống Lập Ngôn không dám tin tưởng: “Hồn phách của yêu quái sao?”

“Phải, cho nên sau khi sống lại trên người Bùi tiền bối mới có yêu khí, biết sử dụng yêu pháp. Nhưng hắn vẫn luôn vì Thượng Thanh Tư cúc cung tận tụy, trước kia là thế mà bây giờ cũng thế. Những người biết chuyện này đều không hoài nghi hắn.”


Tống Lập Ngôn nhất thời khó có thể tiếp nhận được, hắn lui về phía sau hai bước, chậm rãi lắc đầu nói: “Lấy hồn phách yêu quái làm người sống lại…… Sao các ngưoi có thể cho rằng hắn vẫn là Bùi Hiến Phú trước kia mà không phải bị yêu hồn chiếm cứ, biến thành người khác?”

“Trưởng bối có phán đoán của riêng bọn họ.” Diệp Kiến Sơn đỡ lấy hắn, thấp giọng nói, “Ngươi đừng khó xử hắn nữa, chuyện Thượng Thanh trận bị phá…… Sư huynh sẽ tận lực nghĩ biện pháp thay ngươi cầu tình.”

Tống Lập Ngôn bị đẩy mạnh vào phòng mình, cửa phòng đóng lại còn Diệp Kiến Sơn thì đứng ngoài canh.

Tống Lập Ngôn cực kỳ nghi hoặc ngồi trên giường. Hắn nhớ tới con sói yêu cướp nội đan của Thường Thạc đi, lại nghĩ tới những lời nói đầy thâm ý của Bùi Hiến Phú thì nghĩ chẳng lẽ hắn thật sự là người tốt đang làm việc cho Thượng Thanh Tư sao?

Đêm đã khuya, trên đường phố đã không còn bóng người, gió thu quất lên đèn lồng dưới mái hiên khiến chúng nó lung lay.

Có một tiểu cô nương đáng yêu mở một cánh cửa, duỗi cây gậy dài ra đốt đèn lồng. Nhưng gió quá lớn, cây gậy kia không đốt được bấc đèn bên trong mà suýt nữa còn đốt cháy đèn. Đứa nhỏ ảo não dậm chân, một lát sau có người đón lấy cây gậy trong tay nàng, đốt lửa trong chiếc đèn lồng.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Vừa nhìn thấy váy lụa tiểu cô nương lập tức ngọt ngào nói lời cảm ơn. Nhưng đợi nàng cảm tạ xong đứng thẳng người, ngẩng đầu lại thấy một bóng ma không rõ mặt mũi trước mặt mình.

“A ——” tiểu cô nương kêu thảm thiết một tiếng, oa một cái khóc thét lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui