Thời Yến là bạn thân nhất của cô, từ khi cùng ở trong trại trẻ mồ côi.
Anh ấy được một gia đình người Anh nhận nuôi nên đã cùng họ sang nước ngoài, lúc trở về Việt Nam làm việc thì mới biết Lam Thương đã kết hôn được hai năm rồi.Có những chuyện đã bị thời gian lãng quên rất nhiều, nhưng có những chuyện chính bởi vì trải qua càng lâu càng thêm sâu sắc, giống như tình cảm thân thiết của hai người họ vậy.Đúng giờ hẹn, hai người ngồi đối diện nhau ở quán trà yên tĩnh, không gian trầm buồn cùng bản nhạc thê lương khiến câu chuyện của cô càng thêm bi thảm.
Trong một phút yếu lòng, Lam Thương thực sự đã khóc.Thời Yến nhìn cô với ánh mắt rất sâu, đợi khi cô bình tĩnh lại mới nhẹ nhàng an ủi:“Anh biết ba năm qua em đã rất cố gắng, em đừng quá đau lòng, tạm thời nếu như em đã rời đi thì đừng ở khách sạn.
Anh có một căn nhà riêng bên Tây Hồ, em qua đó, tiện thể sắp xếp lại một chút rồi sau này hãy tính.”“Cảm ơn anh, em sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh.
Trước mắt em sẽ ở tạm ba tháng.”“Giữa chúng ta không cần nói những chuyện này, căn nhà đó dù sao anh cũng đang để trống, xem như anh nhờ em qua đó cho căn nhà thêm một chút sinh khí đi.”“Nếu vậy em sẽ không qua đâu.”Trước sự kiên quyết của cô, anh đành thỏa hiệp.
Có điều thay vì trả tiền thuê, thì anh muốn cô giúp anh vẽ một số bức tranh thủy mặc trong các phòng và một số vị trí bên ngoài nhà.Cô không tiếp tục đùn đẩy với anh nữa, trực tiếp đáp ứng.Tạm thời chỗ ở mới đã quyết định, vẫn còn một vấn đề cần giải quyết, vì muốn cắt đứt mọi dây dưa với Minh Thanh, cô liền đến chỗ làm nộp đơn xin thôi việc.
Đây là phòng tranh do bạn hắn mở, hắn cũng có đầu tư một chút, sau khi kết hôn cô xin vào đây làm họa sĩ bán thời gian.
Dù sao phần lớn thời gian trước kia đều là ở nhà và tham gia các bữa tiệc với tư cách phu nhân giám đốc Phùng Thịnh, nên việc xin nghỉ cũng không có gì khó khăn.Xong xuôi mọi thứ, cô trở về khách sạn thu dọn đồ đạc để chuyển về chỗ ở mới.Buổi chiều sau khi dọn về nhà mới thì hắn gọi điện cho cô, nói bố mẹ hai bên gọi về ăn cơm.
Cô biết ngày này rồi cũng sẽ tới, liền hỏi hắn xem nên nói với phụ huynh như thế nào, cuối cùng thống nhất lí do hai bên chung sống không hợp, sau đó hắn ngập ngừng nói tiếp :"Cô ở đâu tôi tới đón ?"Cô không muốn hắn biết nơi ở hiện tại, liền nói sẽ về biệt thự rồi cùng hắn về nhà bố mẹ.
Hôm nay hắn mặc sơ mi như bình thường, vẫn dáng vẻ tiêu soái ngạo mạn ấy, hắn không xuống mở cửa xe mà ra hiệu cho cô tự bước lên, đúng là ly hôn rồi đãi ngộ khác hẳn.Cô ngồi ghế phụ lái, suốt quãng đường cả hai đều không nói với nhau lời nào.Bố mẹ hai bên đều đã đông đủ, mẹ chồng cô nhìn cô không lạnh không nhạt nhưng vẫn còn tốt hơn ánh mắt của bố mẹ nuôi cô.
Ăn xong bữa cơm không mấy ngon miệng, hai gia đình bắt đầu nói chuyện với nhau.
Bố chồng cô lên tiếng đầu tiên:“Hai đứa có chuyện gì mà bỗng nhiên lại muốn ly hôn.
Mau nói cho bố mẹ cùng biết.”Cô nhìn qua hắn, đợi một lát vẫn thấy hắn trầm ngâm im lặng cô bèn lấy hết dũng khí trả lời:“Thưa bố, cũng là do thời gian qua chúng con chung sống không hợp.”“Vì con yêu người khác rồi”, hắn cùng lúc trả lời với cô.Không chỉ phụ huynh hai bên mà đến cả cô cũng sửng sốt.
Bố mẹ cô nhìn hắn rồi quay sang cô với ánh mắt như muốn hỏi liệu cô có biết chuyện này không.
Cô cúi đầu vì không hiểu sao hắn lại trả lời như vậy, không phải đã nói trước lí do cho nhau rồi sao? Vậy mà bây giờ, chút tôn nghiêm cuối cùng hắn cũng không giữ lại cho cô.
Trong đáy mắt cô hiện lên chua xót cùng bối rối, không biết phải tiếp lời như thế nào.Bố chồng cô vô cùng kinh ngạc, sau đó ông ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần quát lớn:“Mày có phải đầu óc có vấn đề không? Chuyện như thế mà có thể nói hiển nhiên như vậy à?”“Tốt nhất mau xin lỗi con bé và bố mẹ vợ đi, sau đó đừng có nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.”Hắn vẫn dùng ánh mắt kiên định ấy, quay lại nhìn bố mẹ cô rồi nói rất chậm rãi:“Con biết đây là lỗi của con, vốn dĩ không muốn bố mẹ đau lòng nên không nói, nhưng suy cho cùng chuyện tình cảm không thể cưỡng ép, ba năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy, con xin nhận lỗi.
Cũng không dám mong bố mẹ tha thứ, chỉ hy vọng bố mẹ có yêu cầu gì con có thể bù đắp được, con sẽ đáp ứng.”Câu cuối cùng hắn nói ra ý tứ như thế nào cô đều hiểu rõ, có thể bù đắp gì chứ, tiền hay là một hợp đồng làm ăn nào đó.
Chẳng trách hôm ấy, hắn bảo luật sư thông báo cho cô ly hôn sẽ có nhà và tiền.
Trong mắt hắn, có lẽ cô và bố mẹ cô đều giống nhau.
Hắn nghĩ cô lấy hắn cũng chỉ vì tiền.Ông Quang bị lời nói của con trai làm cho kích động, trực tiếp đứng dậy cho hắn một cái tát thật mạnh, Lam Thương theo phản xạ vươn người ra đỡ.“Bốp”Âm thanh chói tai vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, mẹ chồng cô vội vã kéo cô dậy rồi tìm đá chườm lên má cho cô.Trên mặt hằn lên dấu tay ửng đỏ và nóng rát, nhưng không là gì so với cảm giác hụt hẫng trong tim, cô đứng dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười :"Mẹ, con không sao, xin bố đừng nóng giận ảnh hưởng sức khoẻ ạ!"Đáy mắt hắn nhìn cô có chút kinh ngạc, rồi sau đó hắn cúi mặt xuống, từ đầu tới cuối hắn vẫn ngồi ở đó, mặc cho ông Quang hết lời chửi mắng.Cô quỳ xuống trước mặt phụ huynh hai bên, run run cất giọng:“Thưa bố mẹ, cho dù không có chuyện này thì hôn nhân của chúng con cũng không hề hạnh phúc.
Con cũng có lỗi trong chuyện này, con không phải là người vợ hoàn hảo, một cô con dâu tốt.
Hy vọng bố mẹ tác thành cho chúng con.”Bố mẹ nuôi nhìn cô với ánh mặt giận dữ, đối với họ người phụ nữ không giữ được chồng chính là một sự thất bại.
Có điều, con rể đã thừa nhận lỗi là do hắn ngoại tình, vậy ly hôn cũng sẽ không thua thiệt lắm.Ông Quang bà Liên đi lại đỡ cô lên, thở dài một hồi lâu mới nói:“Chuyện đã như vậy, thì chúng ta cũng không tiện can thiệp.
Hai con hãy tự giải quyết đi.”“Chúng tôi cũng thấy xấu hổ với ông bà thông gia vì đã không dạy dỗ con trai tử tế.
Mong ông bà tha lỗi.”Bố mẹ nuôi từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ bình tĩnh, không giống dáng vẻ cha mẹ bình thường nên có, như là chạy lại ôm lấy đứa con gái đáng thương tội nghiệp đang quỳ ở kia, hoặc chửi mắng con rể bạc tình bạc nghĩa vứt bỏ con mình.Cũng đúng, điều họ quan tâm chỉ là lỗi thuộc về ai và họ được gì sau ly hôn.Lúc từ nhà chính trở về biệt thự, hắn có mấy lần quay sang nhìn cô, thấy dấu tay trên má cô vẫn còn in đỏ, hắn áy náy:“Cô không sao chứ, Tại sao lúc đó lại lao ra làm gì? Tôi vốn có thể xử lí được.”“Xử lí được?” cô hỏi ngược lại hắn rồi hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải tại hắn đột nhiên thay đổi lí do thì bố chồng cô sẽ tức giận như vậy sao?“Sao anh lại nói với bố mẹ như vậy?”“Tôi nghĩ trước sau gì họ cũng biết, chi bằng sớm một chút sẽ tốt hơn.”“Vậy sao anh không nói trước với tôi?”Hắn bị cô chất vấn chỉ đành im lặng.
Cô không nhịn được tiếp tục hỏi:“Kim Huệ trở về rồi sao?”Hắn đột ngột dừng xe, sau đó quay qua nhìn cô như muốn nói “Vì sao cô lại biết?” vậy.Cô cười nhẹ rồi trấn an hắn:“Yên tâm, tôi sẽ không thay đổi quyết định ly hôn, cũng không dùng nó để đòi hỏi điều gì, sẽ càng không làm gì tổn hại đến bạn gái anh.”Từng chữ cô nói ra đều là thật lòng, cũng thật đau lòng.Hắn xấu hổ vì hóa ra cô biết hết mọi thứ, nhưng lại chưa từng dò hỏi hay oán trách một lời.Vẫn là cho đến khi về đến biệt thự cô không nói thêm gì nữa, hắn cũng tự chìm đắm trong mớ suy nghĩ của bản thân.Mãi cho đến khi cô lên xe khác rời đi, hắn mới chợt nhận ra bản thân đã bỏ qua một điều gì đó không rõ.
Cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bóng dáng cô hiu quạnh đến vậy, trời đêm có chút lạnh, trên người cô chỉ có một chiếc váy mỏng dài tới gót chân, cứ thế dứt khoát bước đi mà không một lần quay đầu lại.Có lẽ hẵn không biết, khi cô khẽ đưa tay gạt đi sợi tóc đang bay trước mặt, cũng là lúc cô lén gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi còn chưa kịp rơi xuống.Hắn vào nhà liền gọi quản gia đem rượu lên phòng, sau đó đóng kín cửa rồi một mình uống rất lâu.Hắn nhớ lần đầu tiên dọn về nhà mới, cô chủ động nói với hắn sẽ ở phòng cách xa một chút, lúc đó hắn chỉ nghĩ, có lẽ cô cũng như hắn không thích cuộc hôn nhân này, nên thuận thế chấp nhận.Cho rằng như thế cũng tốt, dù sao cũng là cuộc hôn nhân không có tình yêu, không dục vọng.
Càng không tiếp xúc sau này càng dễ nói chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...