Người Bảo Vệ Bình Minh Abo
Thời gian thấm thoát trôi qua, cứ thế đã đến 3 năm sau.
Trong thời gian này, Oriana vẫn luôn tìm đến chỗ Sandra mỗi khi cậu rảnh rỗi.
Mặc dù họ không cùng nhau làm gì quá nhiều nhưng lần nào cũng rất vui vẻ.
Mùa xuân thì đi hái hoa, đan vòng.
Mùa hè thì ngồi dưới tán cây đọc sách hay đi loanh quanh trong rừng cây gần cung điện.
Mùa thu lại mang sắc thái đỏ vàng thơ mộng, Oriana luôn đề nghị đi tìm những chiếc lá cây độc lạ, đẹp mắt để sưu tầm.
Đặc biệt phải kể đến mùa đông, khi tuyết rơi trắng xóa khắp mọi nơi, cả hai đều háo hức đi nặn người tuyết và chơi ném bóng tuyết, thật ra người háo hức chỉ có Oriana nhưng có vẻ như Sandra cũng rất hưởng thụ khi được chơi cùng cậu.
Còn những ngày quan trọng như sinh nhật đối phương, cả hai đều không quên mà luôn tặng quà cho nhau.
Chỉ là sinh nhật của Oriana năm nào cũng tổ chức tiệc lớn đến đêm khuya, thời gian gặp mặt và tặng quà của Sandra chỉ có thể dời sang ngày hôm sau.
Món quà không có gì đặc biệt, nào là những quyển sách, hay những món đồ nhỏ dễ thương, nhưng tất cả đều được Oriana trân trọng cất kỹ.
Cứ nghĩ cuộc sống sẽ luôn trải qua hạnh phúc như thế cho đến khi sinh nhật năm 10 tuổi của Oriana diễn ra.
Bởi vì mọi năm đều tổ chức quá lớn, Oriana vẫn thích kiểu ấm cúng, chỉ có gia đình và người thân nên đã cầu xin hoàng đế.
Tất nhiên Gravious không thể từ chối yêu cầu của bé con nhà mình nên đã đồng ý ngay.
Ngày hôm đó, trong khi những người hầu trang trí bữa tiệc, hoàng đế thì tự tay kiểm tra tiến độ công việc.
Còn thái tử Daent thì có việc từ mấy hôm trước nên đã ra ngoài từ lâu, nhưng sáng nay Oriana đã nhận được thư của anh khẳng định sẽ về đúng giờ tổ chức sinh nhật cho cậu.
Quan sát thấy tất cả mọi người đều đã bận hết, Oriana liền nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Đó là trốn đến bãi cỏ gặp Sandra.
Nghĩ là làm, Oriana nhanh chóng xách chân lên cổ mà chạy khỏi cung điện của mình.
Bước chân trên lối đi quen thuộc, Oriana vô cùng hào hứng vì lần đầu tiên cậu gặp hắn vào sinh nhật như này.
Đến được chỗ mà mình với hắn hay gặp mọi khi, Oriana nhanh chóng chạy đến tìm kiếm bóng dáng hắn.
Nhưng lần này Oriana không hề nhìn thấy Sandra, cậu rón rén đến chỗ sân tập luyện của đoàn kỵ sĩ.
Rất nhanh, Oriana đã tìm thấy một người nhỏ bé so với các kỵ sĩ khác.
Sandra đang tập vung kiếm, từng động tác dứt khoát, mạnh mẽ hạ xuống.
Vài giọt mồ hôi rơi trên mái tóc và trán anh.
Đôi mắt lục bảo đầy kiên định nhìn về phía trước.
Cho dù những kỵ sĩ khác đã nghỉ ngơi, Sandra vẫn không vì thế mà bỏ lỡ cơ hội luyện tập.
Oriana như bị hút hồn trong dáng vẻ của hắn.
Cậu há miệng dõi theo Sandra một cách chăm chú.
Có vẻ như ánh mắt của Oriana quá lộ liễu khiến cho Sandra phát hiện ra cậu rất nhanh.
Hắn nhanh chóng cất kiếm rồi xin phép đội trưởng cho ra ngoài.
Sandra đẩy nhanh bước chân của mình mà chạy tới chỗ cậu.
Vừa đến trước mặt Oriana, hắn đã hỏi ngay:
"Sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay cậu phải dự tiệc sao?"
Oriana cười hì hì đáp:
"Mình trốn ra đây để gặp cậu đó.
Cậu vui không?"
Sandra nhìn khuôn mặt như muốn hiện rõ câu: "mau nói vui đi" của Oriana thì cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Kìm nén cảm xúc muốn vươn tay bóp má cậu, Sandra chợt nhớ ra điều gì đó.
Hắn nhanh chóng bảo cậu đứng chờ ở đó rồi chạy sang chỗ khác.
Oriana ngoan ngoãn đứng yên một chỗ mà cảm thấy chán chường.
May thay Sandra đi nhanh về cũng nhanh, hắn mang đến chỗ cậu một cái hộp rồi ngại ngùng gãi đầu:
"Đây là quà của tôi.
Chúc mừng sinh nhật 10 tuổi của cậu."
Oriana cầm lấy chiếc hộp, phấn khích hỏi mình mở ra xem được không.
Sau khi được cho phép, cậu vội vàng mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây có hình thanh kiếm và mặt trời xen lẫn nhau.
Trong lúc Oriana đang ngắm nghía chiếc vòng cổ, Sandra lại hỏi:
"Cậu có thích không?"
Hai má của hắn hơi ửng hồng, đôi mắt khẽ rũ xuống nhìn sang chỗ khác làm cho Oriana ngẩn người một lúc.
Thề với trời, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ của hắn như vậy.
Chờ mãi không có ai lên tiếng, Sandra nghi hoặc nhìn cậu:
"Sao vậy, không thích à? Nếu thế để tôi đổi một cái khác cho cậu."
Oriana nhanh chóng hoàn hồn lại, cậu vội vàng giữ chặt lấy sợi dây chuyền rồi gật đầu bảo:
"Mình rất thích cái này.
Cậu không được phép lấy lại."
Lúc này cậu mới nhớ ra bản thân đã rời đi quá lâu nên hoảng hốt nói:
"Chết rồi! Muộn mất thôi! Mình phải quay về cung điện rồi, mai chúng ta lại gặp nhau nhé!"
Nói xong, Oriana lập tức chạy đi để lại Sandra ngơ ngác đứng đấy.
Hắn dõi theo bóng lưng của cậu rồi cười khẽ trong lòng:
"Thật giống một chú mèo con..."
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...