Trợ lý Trịnh càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích, nếu biết sớm chuyện này anh ta nhất định sẽ nhìn kỹ gương mặt của cô gái kia một chút, lúc đó chỉ chăm chú quan sát phản ứng của chàng trai, anh ta không nhìn thấy gương mặt của Khương Thi, như thể anh ta đã để bay mất một trăm triệu!"Đinh đông — Đinh đông —"Chuông cửa vang lên, trợ lý Trịnh giật mình, ai mà lại đến tìm đỉnh lưu Kỷ vào giờ này chứ?Anh ta ra mở cửa, có hai người một nam một nữ đứng bên ngoài, trợ lý Trịnh xém bay ra ngoài vì chuyện kia nhưng cuối cùng đã lấy lại được lý trí: "Xin chào."Triệu Tư Miễn kéo Lâm Bảo Châu lại, lùi từng bước về phía sau nhìn lại số nhà: "Kỷ Diễn Xuyên ở đây phải không? Chúng tôi là bạn của cậu ấy."-Cửa phòng mở ra, Lục Kính mặc áo choàng tắm đi tới, tóc ướt nhẹp khoác lên trán, đi được hai bước thì dừng lại.Triệu Tư Miễn và Lâm Bảo Châu ngồi trên ghế salon, trợ lý Trịnh rót trà cho hai người, lại bưng đĩa trái cây ra tiếp đãi.Hai người đang tán gẫu với nhau, thấy anh xuất hiện thì Triệu Tư Miễn lập tức đứng dậy: "Diễn Xuyên."Ban ngày gặp bọn họ ở sân chơi, Lục Kính liền đoán được họ sẽ sang đây, không ngờ lại tới nhanh như vậy.Anh và Triệu Tư Miễn là bạn tốt nhiều năm, mấy năm gần đây mỗi người một công việc ai cũng bận rộn, không còn gặp nhau thường xuyên như trước, nhưng có cơ hội thì vẫn liên lạc.Trợ lý Trịnh dọn đồ ăn ra bàn, Triệu Tư Miễn và Lâm Bảo Châu cũng để bụng đói đến đây, nên cả bốn người cùng ngồi lên bàn ăn.Lục Kính đã ăn ở bên ngoài, nên không bới cơm.
Anh để cái chén trước mặt trống trơn, cùng bọn họ ăn cơm, chủ yếu là để nói chuyện.Triệu Tư Miễn phấn khích vô cùng: "Lần này nghỉ định kỳ, tôi và Bảo Châu quay về thăm trường trung học một chút, biết cậu cũng ở đây nên ghé thăm một chút.""Chỉ là quay về thăm trường cũ thôi sao? Không làm chuyện gì xấu xa đó chứ?"Triệu Tư Miễn nắm lấy vai Lâm Bảo Châu cười cười: "Vì cậu đã đoán được rồi nên tôi sẽ không giả vờ nữa.
Tôi xin lỗi, nhưng từ nay về sau, tôi sẽ không thể cùng cậu đi lễ tình nhân và giáng sinh nữa rồi.
"Lục Kính nâng ly rượu lên: "Chúc mừng."Triệu Tư Miễn quay lại tựa đầu vào vai Lâm Bảo Châu: "Chuyện này khác với những gì tôi nghĩ, một chút cũng không giống.
Chẳng lẽ cậu không ghen tị sao?""Ghen tị chuyện gì?""Diễn Xuyên, cậu cũng nên tìm người yêu đi.
Đến lúc đó cậu mang theo cục cưng của cậu, tôi mang theo Bảo Châu cùng đi du lịch, thú vị hơn nhiều."Trợ lý Trịnh lặng lẽ ăn cơm, tai giật giật, muốn nghe xem đỉnh lưu Kỷ sẽ nói như thế nào.Lục Kính cầm ly rượu, trầm mặc một hồi, sau đó anh nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Cái này còn phải đợi gặp đúng người, nếu không gặp được thì tôi cũng không còn cách nào khác.""Lại là câu nói đó, ở đâu mà không gặp được.
Nhưng Kỷ Diễn Xuyên à, không phải là không gặp được, mà là cậu không muốn nghĩ tới chuyện đó." Triệu Tư Miễn vắt chéo chân, vô cùng khó chịu: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn nhớ cô ấy sao?"Trợ lý Trịnh đang ăn cơm miệt mài, cố làm ra vẻ mặt không quan tâm để che giấu, đây là loại dây dưa động trời gì vậy?Không biết ánh trăng sáng mà đỉnh lưu Kỷ cứ mãi nhung nhớ không nguôi là ai? Vậy cô gái mà anh hôn là ai?Chẳng lẽ chỉ là vui đùa thoáng qua hay sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...