Có lẽ vào thời điểm sớm hơn, cô nhớ sau khi họ vào rạp chiếu phim, anh vẫn luôn không nói chuyện.Lúc cô gắp tôm cho anh, anh cũng không nói từ chối, cứ thế ngoan ngoãn ăn xong đồ ăn trong dĩa.
Cô còn tưởng rằng anh cũng thích, lại gắp thêm cho anh rất nhiều lần.Khương Thi muốn che mặt lại.
Lần ghen tuông này thật sự không một tiếng động, vừa ngốc nghếch vừa đáng thương: "Nhiều vết đỏ như vậy, ngứa không?"Cô bị dị ứng với cồn, thỉnh thoảng sơ ý uống vào một chút, trên người sẽ lập tức nổi từng mảng mẩn đỏ, vô cùng ngứa ngáy.Anh không chỉ bị trên cánh tay, dưới cổ cũng chầm chậm nổi lên nốt đỏ, bản thân lại không có cảm giác, nói chuyện hành động tự nhiên.
Nói theo một góc độ nào đó, kỹ năng diễn xuất cũng vô cùng mạnh, hoặc có thể nói là rất có thể nhẫn nại.Anh ngồi xuống, rút tay về, giọng nói lạnh nhạt: "Không có gì, đưa cô về trước.
Trong nhà có thuốc, bôi một chút là ổn thôi."Nói xong thì chuẩn bị nổ máy xe, không thèm nhìn cô: "Thắt chặt dây an toàn.""Thắt dây an toàn gì chứ.
Bộ dạng này của anh rất nghiêm trọng.
Chúng ta phải đi bệnh viện." Khương Thi có chút tức giận, không biết tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy.Cô mở cửa xe ra, đi vòng ra phía trước, kéo anh khỏi ghế lái, nhét vào ghế phụ, lại giúp anh thắt chặt dây an toàn, bản thân ngồi xuống ghế lái: "Anh ngồi cho vững, chúng ta đi bệnh viện."-Bác sĩ đứng trước giường bệnh dặn dò: "Triệu chứng dị ứng của anh ấy rất nghiêm trọng, tạm thời truyền dịch ba ngày.
Sau này không được tùy tiện ăn đồ ăn dị ứng, đồ ăn mấy ngày nay cũng nên thanh đạm một chút."Khương Thi đứng ở một bên: "Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh."Lục Kính tựa vào giường bệnh, tay trái gắm kim, ống truyền dịch đặt trên giá đỡ cạnh giường.
Trên giá đỡ kim loại treo ba bình dịch, đều là thuốc phải truyền xong trong hôm nay.Bởi vì phải truyền dịch trong ba ngày, phải làm thủ tục nhập viện.
Nhưng mà chỉ là nhận số giường thôi, mỗi ngày lúc cần truyện dịch thì đến là được, buổi tối cũng không cần ở đây.Sau khi bác sĩ và y tá ghim kim rời khỏi, Khương Thi kéo một cái ghế để đặt cạnh giường trong góc khuất qua, đặt bên cạnh anh, ngồi xuống, cầm lấy quả táo trên tủ, bắt đầu gọt.Cô cắt quả táo đã gọt xong thành từng miếng nhỏ, đặt trong chén thủy tinh sạch sẽ, lại cầm nĩa cắm lên trên, đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ trước mặt anh: "Ăn đi, ăn chút đồ ngọt sẽ thoải mái hơn một chút."Lúc đến bệnh viện vội vội vàng vàng, Khương Thi không nghĩ ra phải mua những thứ này, đều là sau đó mua trên phần mềm mua sắm, bên ngoài đưa đến.Lục Kính mệt mỏi lắc đầu: "Không có khẩu vị."Cô giơ tay cầm nĩa, ghim một miếng đưa đến cạnh miệng anh: "Ăn thử một miếng đi, ngon lắm đó."Cử chỉ của cô tự nhiên, rõ ràng là đang chăm sóc bệnh nhân, anh lại ngượng ngùng, giơ tay nhận lấy chiếc nĩa nhỏ trong tay cô, ăn một miếng nhỏ.Miếng táo được cắt thành độ lớn vừa miệng, nước ngọt trong giây phút nhẹ nhàng khẽ cắn thấm vào khoang miệng, lạnh lạnh ngọt ngọt, thật sự ăn rất ngon..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...