"Ngày đầu tiên nhập học, tôi đã rất vui vì sắp có thêm bạn mới, nhưng mọi thứ lại không giống như tôi tưởng tượng.
Là Tưởng Văn, cơn ác mộng suốt những năm học cấp hai của tôi, hắn ta đem bí mật của tôi nói cho tất cả mọi người cùng biết khiến tôi bị họ xa lánh."
***
"Không một ai muốn chơi với tôi.
Chuyện này dường như còn đến cả tai thầy cô, họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
Chỉ riêng thầy Tô, thầy ấy luôn xem tôi là học sinh của mình."
***
"Tôi có bạn rồi! Anh ấy tên là Triệu Hướng Dương, năm nay đã là học sinh năm cuối, sắp phải ra trường.
Nhờ vào thầy Tô giới thiệu mà chúng tôi mới làm quen với nhau, anh ấy thực sự rất rất ôn dịu dàng với tôi."
***
"Chuyện tôi có quen biết với đàn anh Hướng Dương dường như đã lan truyền khắp nơi, một vài bạn học nữ thầm mến anh còn tìm đến trước mặt tôi để mắng chửi, nói tôi không biết xấu hổ, cấm tôi không được phép đến gần anh.
Tại sao vậy?
Họ đang muốn lấy quyền gì để ngăn cản tôi?"
Những trang kế đó điều là những lời giải bày của An Gia Hòa trong suốt quá trình học tập, bởi vì không có nhiều thời gian nên Bác Văn Quân chỉ đọc sơ qua một chút rồi lại lật tiếp đến trang tiếp theo.
"Hôm nay thầy hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng để nói chuyện, trong lòng tôi tất nhiên cảm thấy lo lắng, tôi không biết bản thân đã làm gì sai để đích thân hiệu trưởng mời mình đến văn phòng thế này.
Và rồi...!thầy ấy sàm sỡ tôi, một hành động mà tôi không thể tưởng tượng được.
Dù cho tôi đã cố gắng né tránh những cái đụng chạm, hỏi rằng thầy tìm tôi lên đây có chuyện gì? Thế nhưng thầy lại phớt lờ lời nói của tôi, tiếp tục làm ra hành vi đồi bại đối với chính học sinh của mình.
Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nửa mà đẩy cửa chạy nhanh về lớp.
Không biết có phải vì điều này mà tôi đã đắc tội với thầy hiệu trưởng hay không, những ngày sau đó, tôi hay tin học bổng của mình bị cắt bỏ..."
Đọc đến trang này, Bác Văn Quân không thể nhịn được nữa, tức giận mắng lên một câu "chó má".
"Đúng như những gì chúng ta nghĩ, lão già chết tiệt đó thực sự có ý đồ bất chính đối với An Gia Hòa."
Thương Duẫn cau chặt mày, loại người biến thái như ông ta thực sự có thể lên làm hiệu trưởng trường danh tiếng này sao? Chẳng trách trong những năm gần đây, danh tiếng của trường càng ngày càng đi xuống.
Nhưng cậu không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì hành động chạy trốn khỏi đối tượng sàm sỡ mình mà ông ta lại nhẫn tâm cắt bỏ học bỗng của cậu ấy.
Cậu nhìn hắn mơ hồ suy đoán: "Gia đình của An Gia Hòa dường như không được tốt thì phải?"
Bác Văn Quân gật đầu: "Ừm, nghe nói cậu ta là con của một gia đình làm nông bình thường, bởi vì thành tích học tập xuất sắc nên mới may mắn nhận được học bổng của ngôi trường này."
Hóa ra là vậy, cũng chính vì việc cắt bỏ học bổng nên mới khiến cho những trang nhật ký tiếp theo nhuốm đầy màu ảm đạm.
"Học bổng bị cắt rồi, tôi lại không thể nói với cha mẹ, năm nay mất mùa nên cuộc sống họ trở nên khá chật vật, tôi không thể gây thêm áp lực cho họ, huống chi dưới tôi còn có một đứa em trai đang chuẩn bị lên cấp hai.
Tôi quyết định xin vào một quán cà phê gần trường để làm thêm, ở đây, tôi trùng hợp gặp được đàn anh Hướng Dương, anh cũng là nhân viên ở quán cà phê này.
Nhờ vào sự trùng hợp này, tôi càng trở nên thân thiết với anh hơn, ở trường lúc nào cũng đi ăn trưa cùng nhau.
Trông tôi cùng anh có phần hơi giống với những cặp đôi đang yêu nhau..."
***
"Tất nhiên việc tôi đi ăn trưa cùng đàn anh mỗi ngày, hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt dò xét đến từ những bạn nữ trong lớp.
Họ tiếp tục đến tìm tôi để nói chuyện, thậm chí có những người còn quá đáng hơn, chọi đến trước mặt tôi những cục giấy ghi chú bị vo lại.
Toàn bộ nội dung trong đó đều là những lời chửi mắng thậm tệ, xúc phạm đến tôi."
Vậy toàn bộ những tờ giấy ghi chú được dán trên tường đều là của lớp An Gia Hòa viết, nhưng điều khiến Thương Duẫn khó hiểu ở đây là, tại sao cậu ấy lại dán tất cả nó lên trên tường như vậy?
Nếu là những người bình thường, chắc chắn họ sẽ lựa chọn vứt chúng đi, sẽ chẳng ai muốn lưu giữ lại những lời chửi mắng mình như vậy cả.
"Được rồi, lật đến cuối trang đi xem cậu ấy những viết gì?"
Thứ họ cần lúc này là manh mối chứ không phải tìm hiểu về quá trình sống ở trường Tư Thục của An Gia Hòa.
Cả hai đều hiểu rằng học sinh nghèo như cậu ấy, để học được ở một trường danh tiếng thế này, không phải là điều dễ dàng.
Họ biết những thứ cậu ấy đã trải qua, và họ đồng cảm với những điều đó.
Thế nhưng, nhiệm vụ của họ vẫn là phải giải quyết mớ hỗn độn do cậu ấy gây nên.
Bác Văn Quân nhanh chóng lật đến trang nhật ký cuối cùng, khác với những trang trước đó, trang này không được viết một cách hoàn thiện.
"Hôm nay không nhìn thấy đàn anh Hướng Dương đến lớp rủ tôi đi ăn, hỏi thăm thì mới biết anh ấy bận chuyện xin nghĩ.
Tôi không rõ là anh bận chuyện gì, thế nhưng vào giờ nghỉ trưa anh ấy lại nhắn tin đến cho tôi, hẹn tôi mười giờ tối nay đi đến phòng âm nhạc để nói chuyện.
Nghĩ cũng thật lạ, bình thường anh ấy có bao giờ hẹn tôi vào giờ nay đâu chứ..."
Quyển nhật ký đến đây liền hết, những trang sau đều chỉ là những tờ giấy trắng chưa kịp viết lên.
Ngày viết lên dòng nhật ký này, cũng chính là ngày An Gia Hòa chết.
Dòng cuối cùng khiến nghi vấn của cả hai đồng loạt hướng thẳng về phía Triệu Hướng Dương, anh hẳn là người cuối cùng liên lạc với cậu ấy, có lẽ sẽ biết được nội tình bên trong nhỉ?
Bác Văn Quân đóng quyển nhật ký lại nói: "Manh mối cuối cùng nằm trong tay Triệu Hướng Dương."
Thương Duẫn không khỏi có chút khó tin, ban đầu khi trông thấy anh cậu cứ nghĩ anh là một người đàng hoàng.
Không ngờ lại cùng bắt tay với hiệu trưởng làm ra loại chuyện cưỡng hïếp bạn học.
Nếu là như vậy, đáng lẽ ra An Gia Hòa phải theo luôn cả Triệu Hướng Dương mới đúng.
Vì sao cậu ấy lại chỉ đeo bám có mình thầy hiệu trưởng thế này?
Biết rõ cậu đang ôm trong lòng thắc mắc gì, hắn bèn nói: "Đừng suy đoán lung tung, cứ tìm hắn hỏi rõ đã."
Thương Duẫn mù mịt nhìn hắn hỏi: "Đi liền bây giờ sao?"
Hắn đến cả giày cũng đã mang vào, cậu cảm thấy bản thân khi nói lên câu này thực sự rất vô nghĩa.
"Ừm."
Bác Văn Quân không thích để sự việc bị kéo dài lâu nên khi vừa có manh mối, hắn liền muốn tìm đến phòng anh ngay.
Điên thật mà, cậu thầm mắng trong lòng, hắn không thấy bây giờ đã là nửa đêm rồi hay sao? Đi ra ngoài vào giờ này, không khéo lại bị bảo vệ tưởng là trộm mà bắt lại mất!
"Anh biết phòng cậu ta không đấy?"
Bàn tay đang định vào nắm cửa của hắn chợt khựng, nghĩ sao vậy, hắn tất nhiên là không biết!
Thương Duẫn thấy vậy thì cười đểu một tiếng nói: "Vậy anh định đi đến gõ cửa từng phòng để tìm chắc?"
Nếu thực sự như vậy, nhắm chừng hắn đã sớm bị người ta cầm chổi quất cho khỏi thấy ngày mai rồi, nói chi đến việc tìm kiếm phòng Triệu Hướng Dương.
Cuối cùng Thương Duẫn cũng thành công khiến hắn quay trở lại giường ngủ.
"Làm gì thì làm, cũng phải ngủ lấy sức trước đi đã.
Ngày mai chắc chắn sẽ rất mệt, tôi không muốn chỉ vừa làm được một nửa lại phải khiêng anh trở về đâu."
"Đồ nhiều chuyện." Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, nhất là ở trước mặt cậu.
Bác Văn Quân còn cần mặt mũi lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...