Khả năng đặc biệt sao?
Thương Duẫn cùng Dương Minh nhìn nhau, nghiêng đầu cùng nhau suy nghĩ một lúc.
Thương Duẫn không chắc khả năng đặc biệt của mình là gì nhưng từ khi còn nhỏ cậu đã có thể nhìn thấy được đủ loại yêu ma quỷ quái, cha mẹ cũng vì điều này nên mới gửi cậu theo thầy đồng Nam học pháp.
Tuy cái cậu học cũng không phải là đạo pháp gì cao siêu, cộng thêm việc khó tiếp thu nên cậu học nghệ cũng không tinh nhưng khả năng vẽ bùa chú của cậu lại rất tốt, theo lời thầy đồng Nam nói thì chính là tài năng.
"Tôi có thể vẽ bùa chú." Thương Duẫn nhìn hắn nói.
Bác Văn Quân nghĩ nghĩ lại hỏi: "Một ngày cậu vẽ được tối đa bao nhiêu lá bùa phẩm chất cao?"
Nếu có thể vẽ được nhiều, hắn có thể hướng dẫn cậu vẽ bùa âm dương, đến lúc đó chắc chắn có thể giúp ích được rất nhiều cho việc trừ ma diệt quỷ của hắn sao này.
Nhưng về vấn đề này Thương Duẫn lại không thể chắc chắn được bởi vì cậu rất lười, mỗi ngày thầy đồng Nam đều giao cho cậu nhiệm vụ vẽ bùa để rèn luyện thế nhưng cậu chỉ vẽ một nữa, còn một nữa lại bỏ dang dở.
Cậu không vẽ nhiều bùa nên chưa bao giờ đạt được đến giới hạn, bây giờ hắn lại hỏi đến khiến cậu không biết nên trả lời làm sao, đành lắc đầu ý chỉ "tôi không biết."
Bác Văn Quân lại hiểu lầm ý của hành động này thành không có giới hạn, ánh mắt sáng lên nhìn cậu bằng ánh mắt khâm phục.
Người này, nhất định hắn phải có được.
Vui mừng là vậy nhưng hắn cũng không quên đi người đứng bên cạnh cậu, nhìn Dương Minh, hắn hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Tôi sao? Tôi có thể điều khiển người khác nha." Ánh mắt nó pha đôi chút sự tinh nghịch của tuổi trẻ, ngón tay trỏ giơ lên xoay một vòng.
Qua một lúc cả người Bác Văn Quân liền giống như như bị ai đó điều khiển vậy, động tác cứng nhắc nhảy tới nhảy lui những điệu nhảy kỳ quái, hết quơ tay múa chân bên phải lại sang đến bên trái, hắn dù có cố gắng cách mấy cũng không thể tự ý ngưng lại được, ánh mắt cầu khẩn nhìn nó.
"Ngừng lại đi, tôi cũng đâu có bảo cậu thị phạm."
"Nhưng đang hay mà." Ẩn ý rất rõ ràng, nó không hề muốn ngừng lại ngay lúc này.
Thương Duẫn sợ hắn là người sĩ diện một khi cười sẽ khiến hắn cảm thấy tức giận nên cố gắng nhịn cười, lát nữa cậu tính sẽ nhờ hắn dẫn mình cùng Dương Minh đến trường Sa Mạn để đỡ tốn thời gian mò mẫm đường đi nên không muốn bị hắn ghim ngay lúc này.
"Được rồi, đừng chọc anh ta nữa." Mặc dù trong thâm tâm cậu vẫn còn rất muốn nhìn thấy hình ảnh này, nhưng cứ nén cười như vậy cậu sợ cậu sẽ bị nội thương chết mất.
Sau này khi đã vào trường rồi, bất cứ khi nào có cơ hội hai anh em cậu cũng có thể tìm đến hắn để làm nốt điệu nhảy còn lại kia mà.
Cùng Thương Duẫn lớn lên từ nhỏ, nó làm sao không biết cậu nghĩ gì cho được.
Cười một cách xấu xa, nó búng tay một cái không tiếp tục trêu chọc hắn nữa.
Cơ thể Bác Văn Quân lúc này mới có được sự tự do, hắn vô lực ngồi sụp xuống đất tạm thời không thể đứng lên được.
Quá đáng sợ rồi, như vậy có khác gì Tần Thế Phong đâu chứ? Dương Minh cũng giống như Tần Thế Phong có khả năng điều khiển cơ thể con người, một khi nó bước chân vào trường, dù ít hay nhiều cũng sẽ gây nên một trận sóng gió.
Bác Văn Quân có phần mong chờ vì điều đó.
Qua một lúc, Bác Văn Quân cuối cùng cũng có lại được cảm giác nhờ vào sự giúp đỡ của Thương Duẫn mà đứng lên khỏi mặt đất.
Cảm ơn một tiếng, hắn phủi sạch bụi bặm trên quần áo đi, nhìn hai anh em cậu hỏi.
"Tôi là Bác Văn Quân, còn hai người tên gì?"
Chạm mặt từ nãy đến giờ cũng đã lâu nhưng không một ai chủ động nói ra tên mình, nếu không phải nghe hắn hỏi thì có khi hai người còn không nhớ đến việc này.
"Tôi là Dương Thương Duẫn, đây là em trai tôi Dương Minh."
"Là anh em ruột sao? Sao nhìn hai người chẳng giống nhau một chút nào hết vậy?"
Lắc đầu, cậu nói: "Không, chúng tôi chỉ là anh em họ thôi."
"Ồ."
Ngưng một lúc, hắn lại chủ động đề nghị với các cậu: "Vậy hai người các cậu có cần tôi giúp dẫn vào trường không? Trời cũng sắp tối rồi, khu rừng này một khi về đêm sẽ rất nguy hiểm."
Thương Duẫn vui vẻ đáp ứng, vốn còn đang không biết phải lựa lời nhờ vả hắn giúp đỡ ra sao không ngờ hắn lại chủ động vươn ra cành ô liu ra cho mình.
"Thế thì còn gì bằng, hai anh em chúng tôi nhờ vào anh vậy."
"Theo sát tôi."
Nói xong Bác Văn Quân quay người đi trước, hai anh em cậu theo sát phía sau.
Khu rừng Sa Mạn này nhìn từ bên vào tưởng chừng đơn giản nhưng một khi tiến vào lại không như vậy, nếu chú ý kỹ thì kích thước của những cái cây trong đây đều ngang ngang nhau, hơn nữa cách những cành cây vươn ra cũng đều giống hệt như nhau nên rất khó để có thể phân biệt được.
Không hiểu hắn nhớ đường kiểu gì, chẳng mấy chóc đã có thể dẫn họ được đến ngôi trường cần đến.
Cổng chào của ngôi trường có treo lên tấm bảng Sa Mạn đầy cũ kĩ và xập xệ, bốn góc bảng đều đóng đầy mạn nhện, một vài chữ còn có những đường dài song song với nhau như bị móng của con gì đó cào vào vậy.
Thương Duẫn nghĩ, bên ngoài nhìn vào đã bất ổn như vậy không biết bên trong có được bình thường hay không nữa?
Đột nhiên cậu cảm thấy lo sợ cho những ngày tháng sắp tới của mình, một khi đã bước chân vào ngồi trường này rồi liệu hai anh em họ còn có thể bình an bước ra khỏi nơi đây thêm một lần nữa không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...