Mấy ngày tiếp theo Lục Tự Hồi đều không xuất hiện nữa, một tuần hắn không về ký túc xá, cũng không đến lớp học, tối thứ tư Văn Hoài đến nơi luyện tập của câu lạc bộ trượt ván tìm cũng không thấy hắn ở đấy.
Tựa như đêm đầu tiên hắn bất ngờ xuất hiện cứu giúp cậu, hiện tại cũng thình lình biến mất, kéo dòng thời gian của Văn Hoài trở về đêm đầu tiên cậu đặt chân vào thành phố này.
Cậu lại trở thành một người cô đơn như trước.
Thời tiết ngày càng lạnh, Văn Hoài vẫn ngủ trên giường Lục Tự Hồi, nhưng buổi tối một mình lăn lộn thế nào cũng không chợp mắt được, cậu luôn cuốn chăn biến mình thành con sâu, trằn trọc cho tới hơn nửa đêm mới ngủ được.
Đi học không có tinh thần, nhưng cũng không dám ngủ gục trên lớp, cậu càng bị thiếu ngủ dẫn tới càng nhiều đề cậu đọc đáp án mà cũng chẳng hiểu nổi.
Cậu không muốn đến ở căn tin ăn nữa.
Ở đấy luôn đông đúc, thế mà có một mình cậu lẻ loi, một người đi xếp hàng và một người ngồi ăn trong góc.
Cô đơn như vậy cậu vốn đã sớm quen thuộc, trước kia cậu am hiểu nhất chính là một mình làm mọi chuyện.
Nhưng bây giờ cậu thậm chí đã mất kỹ năng duy nhất mà cậu từng giỏi.
Sau giờ học, cậu đến cửa hàng tiện lợi tính mua cơm nắm hoặc mì ăn liền.
Nếu cảm thấy không đói, có thể cậu sẽ không ăn.
Cậu vừa gặm bánh mì, vừa nghĩ nếu để Lục Tự Hồi biết mấy ngày nay cậu ăn uống thế nào nhất định sẽ bị hắn mắng.
Nhưng ánh sáng trong mắt lại nhanh chóng tắt đi, không, bây giờ hắn không ở đây, nên sẽ không quan tâm cậu ăn uống thế nào nữa.
Thỉnh thoảng cậu cũng nghe thấy tên Lục Tự Hồi từ những lời bàn tán của những người xung quanh, như thể đây là điểm giao nhau duy nhất giữa bọn họ hiện giờ.
Họ dường như đã cách nhau rất xa.
Văn Hoài vẫn cho rằng cuộc sống đại học của mình sẽ khác biệt với đoạn thời gian trước kia, hiện tại xem ra chỉ là có thêm một ảo ảnh mang tên Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi vừa rời đi, sự thật liền lộ ra.
Cậu vẫn không thể đứng được trong đám đông, cậu không thể tự nhiên giao tiếp với người lạ, càng không thể chủ động kết bạn với họ.
Cậu từng cho rằng mình đã thấy đổi, nhưng giờ mới xem ra đó là do có Lục Tự Hồi luôn là người chủ động, chủ động tới gần cậu, ôm cậu, kéo cậu từ góc nhỏ tâm tối ra ngoài ngắm nhìn bầu trời xanh mát.
Văn Hoài rất nhớ hắn.
Nhất là khi đêm xuống, khi một mình nằm trên giường không ngủ được, cậu một lần lại một lần nghĩ tới Lục Tự Hồi.
Những ký ức vui vẻ như chú bướm nhẹ nhàng đập cánh trước mắt cậu, chỉ là cậu chẳng thể nào bắt được nó.
Nỗi nhớ hắn tựa ly rượu lẳng lẳng lên men ở góc khuất trong tim cậu.
Văn Hoài cố ý phớt lờ những lời lăng mạ mà cậu nghe được trước sân tập bóng.
Cũng cố gắng quên đi những câu nói tàn nhẫn của Lục Tự Hồi lúc hai người cãi vã.
Cậu không giỏi chỉ trích, cũng không giỏi oán giận.
Cậu càng không thể nào dễ dàng phất tay bỏ qua tất cả sự ấm áp mà hắn mang đến trước đó mà bảo không cần.
Cậu cũng không muốn nghĩ đến việc mình có thích nam hay nữ, Lục Tự Hồi có thật sự thích nam không.
Những vấn đề này dường như ít quan trọng đi.
Bởi vì không có Lục Tự Hồi ở đây, những lo lắng này đều vô nghĩa.
Nhớ nhung đã chiếm toàn bộ suy nghĩ, phần còn lại cậu không rảnh bận tâm đến.
Nhưng nhớ nhung là điều rất khó chịu.
Giống như rơi mình xuống vực sâu không đáy, không nơi bám víu, cứ liên tục rơi xuống.
Lòng Văn Hoài càng lúc càng hoảng, cầu mong ai đó sẽ vươn tay ra nắm lấy cậu.
Cậu bắt đầu mơ thấy Lục Tự Hồi.
Mơ thấy hai người cùng ăn tối, lúc ngủ hắn sẽ ôm lấy cậu, hoặc làm họ sẽ làm việc gì đó khiến mặt đỏ tim đập nhanh.
Trong mộng, bọn họ triền miên hôn môi, nhưng mùi rỉ sắt trên đầu lưỡi càng lúc càng đậm, cậu ngẩng đầu, nửa bên má của Lục Tự Hồi đã dính đầy máu.
Văn Hoài thường xuyên tưởng tượng ra bộ dáng Lục Tự Hồi mặc bộ đồng phục trung học đọc thư tình trước mặt mọi người.
So với đối tượng được viết thư tình, cậu càng hâm mộ Lục Tự Hồi khi đó.
Chắc hẳn rất khác với chính cậu chỉ biết co rúm lại một góc trong lớp, Lục Tự Hồi khẳng định là nam sinh mạnh mẽ, dáng người thiếu niên cao ngất, quật cường, kiêu ngạo tự tin thể hiện sự khác biệt của mình với mọi người.
Ánh mắt của hắn kiên định, ngăn cản hết thảy ác ý từ cái nhìn của người khác.
Hắn sẽ không che giấu, không trốn tránh, càng không nhút nhát.
Hắn sẽ luôn đứng dưới ánh mặt trời.
Là ánh mặt trời mà Văn Hoài vẫn luôn muốn chạm tới.
- ---
Chủ nhật đầu tiên sau khi Lục Tự Hồi rời đi, là lần đầu cậu một mình tham gia hoạt động lớp, bữa tiệc đã được đặt chỗ ở một biệt thự cách xa trung tâm thành phố.
Buổi sáng Văn Hoài thức dậy rất sớm.
Cậu vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, lần trước cãi nhau với Lục Tự Hồi, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay có thể gặp hắn, không biết cậu nên nói gì với hắn.
Nhưng càng lo lắng hơn là, Lục Tự Hồi sẽ không đến.
Lúc cậu đến địa điểm tập hợp, mọi người đã lần lượt lên xe.
Cậu đứng trong đám người nhìn trái ngó phải tìm kiếm, không có thấy Lục Tự Hồi.
Văn Hoài cảm thấy có chút lạc lõng, cũng có chút sợ hãi, nhiều người như vậy, cậu không biết phải làm thế nào để vượt qua được ngày hôm nay.
Cậu thậm chí còn nghĩ sẽ trốn trở về ký túc xá, nhưng lại bị lớp trưởng nhìn thấy, gọi cậu nhanh chóng lên xe.
Văn Hoài đi tới giữa xe buýt, thấy Lục Tự Hồi đã ngồi ở một ghế gần cửa sổ, đang cúi đầu chơi điện thoại, không gian chổ ngồi với hắn có hơi chật khiến hắn có vẻ khó chịu.
Vết thương trên miệng đã đóng vẩy, rất dễ thấy.
Chỗ ngồi bên cạnh hắn còn đang trống.
Văn Hoài đứng ở giữa xe có chút do dự.
Lục Tự Hồi vẫn cúi đầu nhìn di động căn bản là không nhìn thấy cậu.
Cho đến khi lại có người lên xe, Văn Hoài không thể không tiếp tục đi về phía sau xe hoặc tìm chổ ngồi xuống.
Hôm nay thời tiết ấm hơn mọi ngày, ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, rơi xuống đỉnh đầu Lục Tự Hồi.
Lần đầu tiên Văn Hoài vận dụng toàn bộ dũng khí của mình, cậu nắm chặt hai tay, muốn ngồi vào chỗ trống đó.
Văn Hoài còn chưa ngồi xuống hoàn toàn, Lục Tự Hồi vẫn cúi đầu chơi điện thoại rốt cục ngẩng đầu lên.
Thấy là Văn Hoài cũng không mắt hề gợn sóng, giọng lạnh như băng, "Chổ này có người rồi."
Xấu hổ sôi sục như axit sulfuric, nhanh chóng ăn mòn tất cả can đảm của cậu.
Văn Hoài chạy trối chết ra hàng ghế sau, một mình ngồi xuống, cậu nghĩ, vừa rồi có phải trông cậu cực kỳ buồn cười hay không.
Cả tuần nay cậu vẫn luôn nghĩ đến hắn, nhưng không ngờ tới, sau khi nhìn thấy Lục Tự Hồi cậu lại càng buồn.
Tổn thương cùng buồn bã nhanh chóng chiếm lấy cắn nuốt con tim nhỏ bé của Văn Hoài, nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, cậu khóc đến sắp không kiềm được hô hấp.
Văn Hoài từ phía sau nhìn tới, ghế bên cạnh Lục Tự Hồi thực sự có một người tới ngồi xuống, cho đến khi xe khởi động hai người bọn họ vẫn luôn cưới nói.
Văn Hoài đưa mu bàn tay lau hai bên má ướt sũng, nghiêng đầu không nhìn tới nơi đó nữa.
Sinh viên lớp cậu không có nhiều người tới tham gia hoạt động lần này, xe buýt vẫn còn nhiều chỗ trống, đặc biệt là mấy hàng ghế sau, Văn Hoài một mình ngồi ở phía sau, tiếng cười đùa từ mấy hàng ghế trước dường như cách cậu rất xa.
Cậu có chút chóng mặt, tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, nhưng trong lòng cũng không nhịn không được nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng xa cách vừa rồi của Lục Tự Hồi.
Cậu hít hít mũi, uất ức cắn môi, co ro bên cửa sổ, thầm nghĩ may mà phía sau cậu không có ai ngồi, không ai thấy bộ dạng đáng thương hiện tại xủa cậu.
Khi cảm thấy ghế bên cạnh lúng xuống, Văn Hoài còn cho rằng ảo giác do xe xóc nảy.
Cho đến lúc hai má bị đầu ngón tay mạnh mẽ nắm lấy ép cậu qua sang mới mở mắt ra.
Là Lục Tự Hồi.
Hắn mặt không cảm xúc, ánh mắt lại càng khó nhìn ra đang vui hay giận, chỉ là hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Văn Hoài.
Cậu nhìn thấy là hắn, cảm xúc vừa mới ổn định lại biến thành cơn sóng dâng trào, hai mắt ướt sũng, đáng thương nhìn hắn.
Lục Tự Hồi lạnh lùng trước mắt làm cho Văn Hoài có chút sợ hãi.
Nhưng cậu một bên là sợ hãi, một bên lại không kiềm được muốn tới gần.
Nước mắt của cậu rõ ràng đều vì người này mà rơi xuống, nhưng cũng chỉ muốn từ người này tìm kiếm sự an ủi.
"Ăn sáng chưa?" Giọng Lục Tự Hồi có hơi khàn, lại không giống câu đuổi người lạnh băng lúc nãy.
Như thể sự lạnh lùng xa cách kia của hắn chỉ là ảo giác.
Văn Hoài thành thật lắc đầu.
Hắn liền biết bản thân vừa đi mấy ngày thì chút thịt hắn vất vả mấy tháng mới nuôi được kia đã biến mất.
Lục Tự Hồi từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, là vừa rồi lớp trưởng phát đồ ăn vặt cho hắn.
Lục Tự Hồi bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng Văn Hoài.
Bây giờ Lục Tự Hồi không làm mặt lạnh nữa, nhưng cũng không dịu dàng như trước, khiến Văn Hoài có chút lúng túng.
"Muốn tôi ngồi đây không?" Giọng của hắn đều đều.
Kẹo trong miệng rất ngọt, ngọt đến mức làm cậu choáng váng, nghe thấy hắn hỏi cậu không cần suy nghĩ đã nhanh chóng ngốc nghếch gật đầu.
Lục Tự Hồi ghé sát lại người cậu, bàn tay áp sát nửa bên má cậu, đầu ngón cái vuốt ve nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt, ánh mắt thâm sâu, "Hoài Hoài, tôi muốn được trả công."
Văn Hoài không xác định mình có hiểu đúng ý tứ của hắn hay không, nhưng kiểu tiếp xúc da kề da như vậy làm cho cậu cảm thấy thân thiết, cậu không khỏi chủ động cọ cọ má vào lòng bàn tay ấm áp, giống như một con mèo nhỏ khát vọng yêu thương.
Lục Tự Hồi tiến thêm một bước gần Văn Hoài, một bàn tay khác đặt ở sau cổ ngăn trở đường lui của cậu.
Phía trước có hàng chục cặp mắt có thể quay lại nhìn thấy bọn họ bất cứ lúc nào, nhưng Văn Hoài phát hiện dù đứng trước nguy cơ như thế cậu cũng không thấy sợ hãi.
Hô hấp quấn quýt, bờ môi bị một mảnh mềm mại khác nhẹ nhàng vuốt ve, vết thương đã kết vẩy khẽ chạm đến cánh môi, có chút ngứa.
Lục Tự Hồi rất ôn nhu, mới đầu chỉ hôn nhẹ liếm khẽ viền môi, Văn Hoài giống như một con mèo được vỗ về, hôn môi cho cậu cảm giác như lạc vào hồ nước ấm.
Lục Tự Hồi lui ra một chút, đè thấp giọng, "Mở miệng, vươn lưỡi ra."
Viên kẹo đã tan trên đầu lưỡi Văn Hoài, cậu không kịp cẩn thận nếm rõ mùi vị của nó, liền ngoan ngoãn mở miệng, nhịn xuống xấu hổ mà đưa đầu lưỡi duỗi ra ngoài một chút.
Lục Tự Hồi nhìn khuôn mặt hơi ngước lên trước mắt, miệng hơi hé ra, đầu lưỡi chỉ nhô ra một ít khỏi kẽ răng, bộ dáng nhu thuận đáng yêu như vậy khiến đáy lòng hắn nhũn ra, gương mặt gầy gò cũng khiến hắn đau lòng.
Cậu ngày đó còn giãy giụa cố gắng chống cự, hiện tại lại ngoan ngoãn khiến lòng người mềm nhũn, thay đổi như vậy không làm cho Lục Tự Hồi vui mừng chút nào, mà chỉ làm cho hắn cảm thấy đau lòng cùng áy náy.
Trước khi đến hắn còn đoán xem Văn Hoài có vì trốn tránh hắn mà không tới không, hay là tới nhưng cách xa hắn làm bộ không quen biết.
Thế nên hắn cũng cố gắng đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng thể hiện bản thân không quan tâm đến cậu, để không tiếp tục mất mặt trước mặt cậu nữa.
Nhưng Hoài Hoài của hắn thật sự tới một mình, còn hiếm khi chủ động tới gần hắn, điều này làm cho Lục Tự Hồi không kịp trở tay.
Bộ dáng uất ức sắp khóc của Hoài Hoài khiến lòng hắn run lên, vẫn nhịn không được tới ngồi cạnh cậu.
Hắn còn làm bộ bình tĩnh bày ra điều kiện, tính toán được mất, nhưng mèo con nhút nhát lại bám lấy hắn mà cầu mong an ủi, hoàn toàn lộ ra bộ dáng ỷ lại.
Lục Tự Hồi chỉ hôn một cái lên môi Văn Hoài, liền ôm cậu vào ngực, dịu dàng mở miệng, "Ngủ một giấc đi."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc Văn Hoài, trong lòng tràn đầy hối hận.
Tất cả lỗi đều từ tôi mà ra.
Là tôi trêu chọc em trước, dụ dỗ em, nhắm vào nhược điểm của em mà lừa gạt em.
Là tôi không biết xấu hổ.
Hắn nghĩ đến đêm đó mình mở miệng thiếu suy nghĩ, y như kẻ hèn nhát tức giận vì lời tỏ tình bị từ chối.
Lục Tự Hồi cắn vào vết thương trên môi, vẩy kết vỡ ra, sau đó dùng răng mạnh mẽ xé ra, nháy mắt máu tươi lại tuôn trào, đau đớn nhắc nhở hắn tất cả thương tổn đêm đó.
Hắn cắn môi dưới, để cho máu chảy vào cổ họng, cánh tay ôm Văn Hoài càng siết chặt thêm.
Văn Hoài nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi thở quen thuộc đã lâu không gặp, thoải mái mà an ổn, cậu thật muốn chiếc xe này cứ chạy hoài như vậy.
*****
Lời tác giả:
Sau trận cãi vã đêm trước, chắc nhiều người nghĩ sẽ có người bùng nổ, thú vị là, có người cảm thấy người sẽ giận dữ đòi từ mặt là Hoài Hoài, cũng có người cảm thấy là Lục Tự Hồi bỏ đi luôn.
Khi tôi đọc bản thảo sẽ dễ dàng thay thế nhiều ý tưởng của riêng mình để xem với nhiều góc độ, và sẽ có một cốt truyện làm trái tim run động.
Nhưng khi tôi viết, tôi luôn luôn phải hạn chế trong hình ảnh nhân vật đã được xây dựng từ trước, vì vậy lúc viết sẽ phát hiện ra rằng, thực tế cả hai đều được coi là những người tương đối mềm yếu trong chuyện tình cảm, có nghĩa là họ rất dễ dỗ khi nổi giận.
Nếu có một nơi làm cho bạn nhìn thấy đam mê trong trái tim mình, bạn cần phải ngay lập tức hành động một cái gì đó để đạt được hạnh phúc.
Hiện tại đại khái chính là Lục Tự Hồi đã tốt hơn rồi, hiểu thấu rồi, cũng trưởng thành rồi, kế tiếp chính là xem hắn làm thế nào để giải tỏa khúc mắc trong lòng Hoài Hoài.
Hình như hôm nay tôi nói nói hơi nhiều?? [/cp].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...