Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Cả một tối, hai người chỉ ở cạnh nhau, xem phim rồi đi ngủ.

Lúc cô tỉnh giấc lần nữa, chỉ thấy căn phòng tràn ngập nắng. Anh đã không còn nằm bên cạnh cô nữa, trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy ghi bằng mực đen: “Tỉnh dậy rồi thì nhớ ăn sáng đi đó. Nhịn ăn sáng là không tốt đâu. À, phải hâm nóng lại đồ ăn nữa đấy!”

Cô mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời mọc lại sau cơn mưa, tươi sáng và rực rỡ hơn bất kỳ sự vật nào. Cầm lấy mảnh giấy lên, cô khẽ hôn một cái.

Bạch Thanh Nghị đi đến quán cà phê. Hôm nay được nghỉ ở trường nên anh đến làm việc.

Lý Xuyên thấy anh đến liền vẫy tay: “Lâu lắm không gặp.”

“Lâu cái gì chứ!” Một tuần anh cũng đi làm thêm ba buổi ca tối, hôm nào được nghỉ liền đến làm.

Cũng may Trương Khánh Phong không phải mấy ông chủ khó tính.

“Quản lý Trương chưa đến sao?”

“Chưa. Anh ấy nói sẽ đến trễ. Phận làm nhân viên thì cứ làm thôi, kệ đi.”


Bạch Thanh Nghị không hỏi thêm nữa, thay đồng phục rồi ra ngoài lau dọn chuẩn bị trước giờ làm.

Nghe nói Trương Khánh Phong có dự định mở thêm một quán cà phê nữa, nhưng cũng phải mất nhiều thời gian chuẩn bị.

Khách hàng như mọi ngày đến quán. Vì lượng khách luôn ổn định nên doanh thu của quán cũng khá ổn. Lý do mỗi người đến đây đều không giống nhau, nhưng đó là quyền riêng tư cá nhân.

Cánh cửa kính của quán lại mở ra lần nữa. Dương Lâm Lâm ngoảnh lại, trông vị khách tiếp theo khá nổi bật. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài lịch thiệp vận vest, chân đi giày da bóng lộn nhưng lại gây ra cho cô cảm giác khó chịu. Tuy vậy, cô vẫn đi tới và làm nghĩa vụ của một nhân viên: “Xin chào quý khách, anh muốn gọi đồ uống nào?”

Hắn liền chỉ tay đến quầy pha chế, nói: “Tôi muốn cậu ta phục vụ cho tôi.”

Dương Lâm Lâm nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy Bạch Thanh Nghị.

Chắc sẽ không phải tự nhiên đâu nhỉ? Làm gì có cái thể loại giống như cô bé lọ lem lọt vào mắt xanh của chàng hoàng tử? Ấy không phải, cô lại nghĩ sai vấn đề rồi. Hai người này quen biết nhau sao?

Dương Lâm Lâm yêu cầu hắn đợi mình một chút, rồi đến chỗ quầy pha chế nói với Bạch Thanh Nghị: “Vị khách kia muốn cậu phục vụ cho hắn kìa. Quen hả?”

Bạch Thanh Nghị nhìn ra bàn phía trong cùng, nhận ra đó là người đàn ông lần trước đến tìm anh ở trường.

Tên là gì nhỉ? Tô Triết Viễn thì phải.

Anh đáp: “Không quen.” Dương Lâm Lâm gật gù rồi nói: “Thôi, tiếp khách đi nha.” Anh ừ một tiếng. Dù sao công việc và tư tình không liên quan đến nhau mà.

Anh đi ra bàn của Tô Triết Viễn, hỏi: “Anh muốn uống gì?” Tô Triết Viễn hỏi lại: “Không biết chỗ này của Trương Khánh Phong có gì nhỉ?” Bạch Thanh Nghị liền đáp: “Menu trên bàn. Anh có thể xem.”

Hắn cầm menu lên, vẻ mặt khinh bỉ nhìn đi nhìn lại menu, rồi nói: “Cà phê đen.”

“Xin chờ một lát.” Bạch Thanh Nghị nhanh chóng vào trong gọi đồ uống.

Một lát sau, anh mang cà phê ra cho Tô Triết Viễn, đặt lên bàn rồi quay đi. Tô Triết Viễn liền nói: “Thái độ phục vụ của nhân viên bây giờ đúng là không coi khách hàng ra gì mà.” Anh liền quay lại, hỏi: “Vậy anh còn có gì không hài lòng?” Hắn cười khẩy, đẩy menu rơi xuống dưới chân mình, nói: “Cậu nên giúp khách hàng nhặt lên chứ?”


Bạch Thanh Nghị nhìn hắn. Hắn lại mỉm cười hỏi: “Sao thế? Cậu không nhặt được à?” Anh mím môi, đi tới cúi xuống nhặt menu lên.

“Nóng quá!” Tô Triết Viễn nhấp một ngụm cà phê, rồi đổ lên đầu anh.

Tất cả khách trong quán đều quay sang nhìn, có người không giấu nổi mà ồ lên.

Cả Lý Xuyên và Dương Lâm Lâm đều giật mình trước tình huống này, lúng túng chưa biết phải làm gì. Mà, họ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Em ấy lại quay về chỗ cậu rồi sao?”, hắn cúi xuống, nói như thủ thỉ, “Cậu nên biết thân biết phận đi chứ nhỉ? Người như cậu sao có thể giữ em ấy ở bên cạnh?”

Bạch Thanh Nghị đứng dậy, mỉm cười với hắn khiến hắn kinh ngạc.

“Nếu anh đến chỉ nói như vậy thôi thì xin lỗi, anh đến đây vô ích rồi.”

Tô Triết Viễn rất nhanh sau đó lấy lại vẻ mặt bình thường, đứng dậy, nhếch miệng cười tiếp tục: “Cậu nghĩ rằng bản thân đã có được em ấy? Vậy cậu đã từng thấy được thân thể của em ấy chưa? Từng qua đêm với em ấy chưa?”

Từng câu từng chữ được hắn cố ý nói chậm rãi, nhấn mạnh lại cợt nhả như muốn nhắc nhở, khiêu khích.

Bạch Thanh Nghị túm lấy cổ áo hắn.


“Muốn đánh sao? Mau đánh đi!” Tô Triết Viễn thách thức.

Dương Lâm Lâm định đi ra ngăn lại thì có người đến phía sau Tô Triết Viễn, đổ cà phê lên đầu hắn, rồi kéo tay Bạch Thanh Nghị ra. Tô Triết Viễn nghiến răng nhìn người vừa đổ cà phê lên đầu hắn ánh mắt gằn lên tia căm thù.

“Thấy cậu có vẻ nóng quá nên tôi đổ chút cà phê cho cậu mát lên ấy mà”, Trương Khánh Phong mỉm cười.

Trong cuộc đời của hắn, hắn thù hận nhất ba người: Trương Mai Ngọc, Trương Khánh Phong và Tô Vãn. Hắn Tự hỏi: “Làm cách nào để khiến nhũng kẻ đó đau khổ, sống trong dằn vặt vì tội lỗi của mình?” Nhưng hắn lại không hiểu, chỉ có những kẻ suy nghĩ đến điều ấy mới bị dằn vặt, mãi mãi bên trong một mớ hỗn độn không thể thoát ra.

Ngay chính Tô Vãn, người gọi hắn là con cũng chỉ nhìn hắn đầy khinh miệt.

Mọi sự đau khổ và bất hạnh của hắn, một cách nghiễm nhiên hắn cho rằng là do mẹ con Trương Mai Ngọc làm ra, cả thái độ lạnh lùng của Tô Vãn với hắn, hắn cũng đổ mọi tội lỗi lên Trương Khánh Phong.

Trương Khánh Phong không để ánh nhìn căm ghét của Tô Triết Viễn vào mắt, đi đến khoác vai hắn trước mặt mọi người trong quán, vỗ vỗ 2 cái: “Mọi người thứ lỗi cho. Cậu em trai này của tôi cứ thích phá đám chuyện làm ăn của tôi thôi. Dễ thương ghê.” Hắn hất tay anh ra, trừng mắt với anh. Anh mỉm cười hỏi: “Sao nào? Bị đổ cà phê lên người chắc không vui vẻ gì nhỉ?” Tô Triết Viễn muốn nổi điên: “Có vẻ anh thích lo chuyện bao đồng nhỉ?” Trương Khánh Phong phủ nhận: “Ồ không, tôi chỉ thích lo chuyện của tôi thôi. Mà cậu bắt nạt nhân viên của tôi trong quán của tôi, như thế thì đây đương nhiên là chuyện của tôi.”

Tuy vẫn mỉm cười nhưng trong mắt anh lại đổi sang vẻ uy hiếp, đưa khăn giấy cho Tô Triết Viễn: “Nếu một ngày nào đó cậu chán đời rồi thì có thể động vào tôi. Tôi sẽ khiến cho cậu thấy khó chịu đến mức không thở nổi.” Tô Triết Viễn nghiến chặt răng rồi rời đi.

“Bye bye em trai, đi thong thả nhé! Tôi không lấy tiền của cậu đâu. Có gì tôi sẽ bảo bố cậu trả tôi cũng được.” Trương Khánh Phong vẫy tay tạm biệt hắn rồi nói với khách trong quán: “Đồ uống của mọi người sẽ được giảm một nửa nhé. Xin lỗi và cũng cảm ơn mọi người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui