Bầu trời âm u đầy mây đen lấp ánh mặt trời. Chỉ một lúc, hạt nước nhỏ biến thành hạt nước lớn. Mưa tới.
Diệp Tư Duệ mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bị nước mưa làm ướt, dính sát vào da. Cô chạy khó khăn bằng chân trần trên mặt đất, cố gắng tìm đến khu nhà của Bạch Thanh Nghị.
Bạch Thanh Nghị ngồi dưới nhà một mình xem chương trình radio. Nhưng anh cứ ngồi bất động, ánh mắt trở nên vô hồn, chỉ có Veronica ngồi bên cạnh phe phẩy cái đuôi thướt tha của nó.
Anh nhớ đến lúc trước có một người luôn làm phiền anh, thỉnh thoảng lại nói mấy lời kỳ quặc làm anh phát ngốc.
Anh không biết lúc này cô đang ra sao.
Trong tiếng mưa rơi xối xả, bỗng vang lên tiếng đập cửa đều đều nhưng gấp gáp khiến anh giật mình, rồi bất giác buồn phiền, trở về dáng vẻ thâm trầm hồi nãy.
Có thể sao? Chắc gió mạnh quá thôi.
Quả nhiên sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Nhưng lát sau, lại có tiếng đập cửa, cũng vẫn đều đều và gấp gáp như ban nãy. Trong tiếng mưa vẫn đang rơi bên ngoài, có tiếng người khó khăn cất lên: “Mở cửa… Bạch Thanh Nghị, anh mau mở cửa cho em…” Tiếng đập cửa vẫn liên hồi không dứt.
Cánh cửa không có chút động tĩnh nào. Diệp Tư Duệ vẫn kiên trì dùng chút hơi sức yếu ớt đập vào cánh cửa đóng chặt, nước mưa làm ướt nhòe khuôn mặt, không phân biệt được đâu là nước mắt.
“Bạch Thanh Nghị, anh mở cửa đi. Em biết, em biết anh nghe thấy mà…” Cổ họng cô nghẹn lại, khản đặc, nấc lên, đôi tay từ từ trượt xuống trên cánh cửa. Cô ngã khụy xuống nền đất lạnh.
Tiếng cánh cửa mở ra. Cô ngước khuôn mặt đẫm nước nhìn lên, trông thấy anh đang tiến đến, đứng trước mặt cô, cả người nhanh chóng hòa vào trong cơn mưa lạnh lẽo.
“Anh…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh cắt ngang: “Em không phải Lâm Thu Thu?”
Cô không đáp.
“Từ đầu đến cuối là em tự bịa ra một câu chuyện lừa anh?”
Diệp Tư Duệ vội vàng đưa tay về phía anh như muốn nắm lấy: “Em… là bất đắc dĩ nên mới làm vậy! Anh nghe em giải thích”
Anh lùi lại một bước, không để cô nắm lấy ống quần.
“Rốt cuộc trong lời nói của em có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?”
“Rốt cuộc em là ai?”
Diệp Tư Duệ có cảm giác hụt hẫng. Cô cúi đầu. Mọi chuyện đều là do cô. Tất cả, kể cả niềm tin của anh cũng không còn đặt trên người cô nữa rồi.
“Dù em có tên là Diệp Tư Duệ hay Lâm Thu Thu, thì em vẫn là em, không hề thay đổi. Em yêu anh, rất yêu anh, đó là thật. Những chuyện em kể, cũng có sự thật. Anh làm ơn, một lần thôi, tin em một lần thôi. Anh muốn nghe điều gì, em cũng sẽ kể cho anh nghe”
Anh đứng yên lặng, hơi thở cũng bị tiếng mưa át đi. Cô rất sợ anh cứ yên lặng như vậy, sợ rất nhiều thứ mông lung mà chính cô cũng không rõ bản thân đang sợ điều gì.
Nhưng anh đã đỡ cô đứng dậy, dìu cô vào trong nhà, mặc kệ cả người cô dính đầy nước mưa nhỏ giọt trên sàn nhà. Anh đưa cô vào căn phòng lúc trước cô từng ở, rồi giúp cô lấy đồ ra: “Đi tắm trước đi. Cả người đều dính nước mưa rồi” Cô ngoan ngoãn làm theo, đến khi vào trong phòng tắm rồi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới tự nhiên nhận ra, anh đã để cô vào nhà.
Là thật sao?
Cô xả nước âm ấm, cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân ra.
Thật sự, chỉ cần anh hỏi, cô sẽ nói hết, không giấu diếm, không dối trá.
…
Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm đã thấy anh quay lại phòng. Anh đã thay một bộ đồ khác, mái tóc ướt vì vừa gội còn chưa kịp làm khô. Anh vẫy tay gọi cô lại gần ngồi xuống giường, rồi bản thân đứng cạnh dùng khăn lau tóc cho cô.
“Đồ ngốc, đi mưa vậy nhỡ bị cảm thì sao?”, anh vừa lau vừa nói, “Cô nương, cô nhìn tôi xem tôi có khác gì bảo mẫu của cô không?”
“Bảo mẫu của một mình em là được”, cô cười nói lời trêu đùa. Anh nhìn cô, rồi cũng mỉm cười theo.
Thấy anh im lặng không nói thêm gì, cô định lên tiếng thì anh lại hỏi: “Sao lại mặc đồ trong bệnh viện vậy?”
Cô khai báo một cách đùa cợt: “Lỡ tay nghịch dao rồi cắt phải cổ tay nên được đưa đến bệnh viện. Anh xem, không có cắt phải động mạch chủ, may thật!” Thật ra cô cố ý không cắt vào động mạch chủ.
Bạch Thanh Nghị nhíu mày nhìn cô giơ cổ tay của mình ra, vẫn còn một vết cắt ở đó. Anh chỉ nói: “Đừng làm như vậy.”
“Yên tâm đi, em được rất nhiều điểm cộng môn giải phẫu đấy.”
Bỗng anh đi ra ngoài. Diệp Tư Duệ xụ mặt, cho rằng anh giận mình. Cô còn đang suy nghĩ nên nói câu gì tiếp theo thì anh đã quay lại, trên tay cầm hộp y tế. Anh ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy tay cô, cẩn thận rửa vết thương rồi quấn băng cho cô.
“Vết thương không được để bị nhiễm trùng đâu.”
Diệp Tư Duệ thấy anh tỉ mỉ như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy.
“Anh… không giận em sao?”
Bạch Thanh Nghị chợt khựng tay, rồi rất nhanh lại tiếp tục.
“Thật ra, vốn dĩ cũng không có giận em. Chỉ là có chút buồn.”
Anh bỗng cười nhạt: “Là do anh quá ngốc rồi. Mọi chuyện…” Anh thở dài một cái.
“Không phải vậy đâu”, Diệp Tư Duệ ngước mắt nhìn anh, “Anh không có ngốc. Em nói thật đấy.” Là do anh quá tốt thôi.
Anh không đáp.
Cô hỏi: “Anh không muốn hỏi gì em nữa sao?”
Anh trả lời: “Có.”
“Anh hỏi gì em trả lời đó. Xin mời.”
“Tên thật của em?”
“Diệp Tư Duệ. Nhưng anh gọi em là Duệ Duệ đi, vì mẹ em cũng gọi em như vậy mà.”
“Em đang làm gì?”
“Nhà thiết kế thời trang. Em từng đi du học ở Ý 2 năm.”
“… Em là hôn thê của người đó à?”
Diệp Tư Duệ im lặng, rồi hỏi: “Là hắn ta đến tìm anh à?” Anh không đáp. Cô lại phân trần: “Ai thèm làm hôn thế gì đó của hắn! Cái này chỉ là do bố mẹ 2 bên quyết định thôi. Em mới không thèm kết hôn với hắn.” Như thể sợ anh không tin, cô liền đưa tay nâng má anh, nói: “Em chỉ yêu duy nhất anh thôi đó.” Nói rồi, cô liền mổ vào môi anh một cái.
Rồi cô ôm lấy anh: “Thật ra em vẫn luôn thắc mắc một chuyện.”
“Chuyện gì?”, anh đặt tay lên đầu cô, từ từ vuốt xuống.
“Liệu em tỏ tình anh thêm một lần nữa, anh có chấp nhận không?”
Anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chưa thử sao mà biết chứ!”
Diệp Tư Duệ cười khúc khích làm anh cũng cười theo.
“Vạy anh làm người yêu em nha?”
“Vâng, thưa cô.”
“Thật đó! Anh mà dám chia tay em trước khi em cho phép thì em sẽ đánh anh.”
“Vâng, thưa cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...