Sau cuộc điện thoại, Uông Thuỵ Liễu hỏi Bạch Thanh Nghị: “Việc thuê nhà thì sao?”
“…Không cần nữa đâu ạ.”
Uông Thụy Liễu hỏi lại: “Thật sự không cần nữa sao?”. Bạch Thanh Nghị gật đầu. Dù sao chồng chưa cưới của cô ấy sẽ lo cho cô ấy tất cả.
Anh lên phòng ngồi làm bài, nhưng không thể tập trung làm nổi.
“Thế còn anh? Anh có thích chị ấy không?”
Veronica từ bên ngoài mò vào phòng anh, rồi nhảy lên ngồi vào lòng anh. Anh mặc kệ con mèo, để nó cuộn tròn nằm lên người anh.
Anh có thích Diệp Tư Duệ không à?
Hình như anh đã có đáp án rồi. Anh không thích cô ấy, mà yêu cô ấy.
Nhưng yêu một người đến mình cũng không biết người đó thật sự là ai, nghe không hợp lý chút nào, lại còn đáng sợ.
“Xem ra em ấy chỉ coi cậu là trò đùa thôi nhỉ, đến cả tên thật cũng không nói cho cậu biết.”
“Tôi thấy cậu cũng thật đáng thương, giống một con chó dầm mưa vậy.”
Anh vẫn không hiểu nổi.
Nếu là vậy, vì sao cô vẫn đứng giữa mọi người, mặc kệ gièm pha mà tỏ tình với anh?
Nếu không phải là vì yêu, vậy nó là gì?
Nếu không yêu, tại sao lại làm thế? Tại sao lại khiến người khác yêu mình? Tại sao lại nói yêu với người khác?
Rốt cuộc, đối với cô ấy “yêu” là gì?
Người giúp việc mở cửa phòng đưa đồ ăn cho Diệp Tư Duệ. Tô Triết Viễn cả ngày nay không về nhà, nhưng vẫn gọi điện dặn dò cô mang đồ ăn cho Diệp Tư Duệ, còn nói nếu Diệp Tư Duệ không ăn thì gọi cho hắn.
Người giúp việc đặt đồ ăn xuống bàn, nói: “Diệp tiểu thư, cô mau dậy ăn tối đi ạ.” Mãi không thấy cô trả lời, người giúp việc bật đèn lên xem thế nào, liền không thấy cô trên giường.
“S… Sao lại…”
Người giúp việc vừa gọi vừa tìm cô trong phòng nhưng không có, ngay lập tức nghĩ đến trong nhà tắm, vội vàng vào xem. Vừa mở cửa, cô lập tức trợn mắt hét lên. Diệp Tư Duệ nằm gục đầu cạnh bồn tắm đầy nước loang đỏ, một tay thả trong nước, tay còn lại buông thõng, con dao lam loang loáng nằm trên đất. Người giúp việc nhanh chóng chạy ra ngoài gọi Giang Chân Mạn.
Chuyện này kinh động đến mức Diệp Chấn Nam cũng biết, lập tức cho người lái xe đưa đến bệnh viện mà Diệp Tư Duệ được đưa đến.
Lúc đến nơi, ông đã thấy Giang Chân Mạn và Tô Triết Viễn đang ngồi ở ghế đợi. Hắn thấy ông tới liền đứng dậy chào. Ông vội vã bước đến, hỏi: “Duệ Duệ sao rồi?” Hắn đáp: “Em ấy đã không sao rồi, được đưa vào phòng nghỉ để chăm sóc.” Ông hỏi tiếp: “Tại sao lại xảy chuyện này?” Hắn cúi đầu, chỉ nói: “Cháu xin lỗi, bác Diệp.”
Diệp Chấn Nam nghiến chặn răng, giơ tay tát mạnh vào mặt hắn, khiến hắn loạng choạng suýt ngã.
Giang Chân Mạn vội đứng lên đỡ lấy con trai, rồi nói: “Ông làm cái gì vậy? Đều là do con gái ông tự chuốc lấy, ai ép nó làm thế?” Diệp Chấn Nam quát: “Câm miệng!” Giang Chân Mạn cũng không dám nói thêm.
“Vì sao tìm thấy Duệ Duệ từ hôm qua mà không báo cho tôi?”
Câu này chắc chắn hỏi Tô Triết Viễn.
Hắn đáp: “Là lỗi của cháu.” Diệp Chấn Nam không hề chần chừ, lại tát cho hắn thêm một cái nữa. Nếu không phải có Giang Chân Mạn đỡ, hắn lập tức sẽ ngã ra đất.
“Ông bị làm sao vậy? Không thể từ từ nói chuyện được sao?” Giang Chân Mạn nhìn khóe miệng Tô Triết Viễn chảy máu mà đau lòng, lo lắng hỏi hắn: “Con có sao không?”
Diệp Chấn Nam chỉ nói: “Mau cút về đi”, không thèm đoái hoài đến họ mà vào phòng bệnh của Diệp Tư Duệ.
Nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh màu trắng, đôi mắt khép lại, tim ông trở nên đau thắt.
Con gái yêu quý của ông lại tìm đến cách này, là do ông ép buộc cô sao?
Ông ngồi lặng hàng giờ nhìn cô, nắm lấy bàn tay của cô, lẩm bẩm: “Phương Tuệ, vì sao em lại để lại anh và Duệ Duệ một mình như vậy? Vì sao lại để nó cứng đầu đến vậy?”
Ông nhớ ngay trong đêm kết hôn, Phương Tuệ đã nói: “Hôn nhân nếu chỉ được tạo nên bằng quyền lực và lời đường mật giả dối để ép buộc hai người, vậy nó không được gọi là hôn nhân. Chắc chắn tôi và anh sẽ không đi chung một con đường lâu dài.”
Nhưng vốn dĩ thế giới này đã là một sự giả dối đáng kinh tởm, vậy thì còn có cách nào khác ngoài thuận theo nó?
Khi ấy, ông cũng sợ vùng vẫy sẽ càng bị nước biển dìm chết.
“Chắc chắn, tôi và anh sẽ không đi chung một con đường lâu dài.”
“Chắc chắn…”
…
Diệp Tư Duệ từ từ mở mắt, ngay lập tức trong mắt là trần nhà trắng, bên mũi nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ở đây.
Cô nhấc tay lên, thấy cổ tay phải của mình bị cuốn băng trắng, còn tay trái thì đang cắm ống chuyền dịch. Cô chậm chạp ngồi dậy, cả người uể oải.
Nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến chuyện ra khỏi bệnh viện.
Phòng cô nằm có một cửa sổ nhìn ra sân sau của bệnh viện. Ở đó có một vài bệnh nhân đang đi dạo với y tá hoặc người nhà.
Nhìn xuống dưới từ cửa sổ, cô đoán phòng bệnh của cô nằm ở tầng 2. Vậy thì có thể trèo xuống được.
Cô tháo ống chuyền nước, cố hết sức lực giật rèm cửa sổ xuống, rồi lấy thêm ga giường và chăn để nối vào. Chật vật một lúc, cuối cùng cô cũng nối xong một dải dây chắc chắn.
Cô lôi chiếc giường tới gần cửa sổ hơn một chút, nhưng sức cô chỉ khiến nó nhúc nhích không đáng kể. Cô đành miễn cưỡng buộc dây vào chân giường, còn một đầu buộc vào người mình, bắt đầu trèo xuống bằng sợi dây tự làm.
Dù cô đã cố xé rèm cửa nhỏ nhất có thể để sợi dây đủ dài, nhưng cuối cùng sợi dây vẫn không đủ để chạm tới đất. Khi còn cách mặt đất khoảng 1m, cô liền cứ vậy tháo dây để nhảy xuống, may mắn chỉ bị ngã.
Vừa lúc, cửa phòng bệnh mở ra, rồi có tiếng người nói.
Diệp Tư Duệ nhanh chóng trốn chạy.
Cô muốn đi tìm anh. Cô không muốn bó buộc cuộc đời của mình ở bên một kẻ như Tô Triết Viễn. Cô muốn tự mình lựa chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...